Buông binh thư, nhéo nhéo mi tâm.
(mi tâm là chỗ giữa 2 bên lông mày)Thong thả bước ra cửa, xốc mành, tất cả nhìn vào, ban cho binh lính gác đêm một chỉ thị.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng khó bắt gặp một chút biến đổi, nhu hòa nhưng cũng không kém phần quyến rũ.
Một đứa nhỏ tinh xảo như thế, lại không được trời xanh ưu ái.
Ngày ấy Thạch Hổ nửa đêm đi săn, gặp 1 con thỏ trắng, đuổi theo vài dặm, giương tên lên bắn, lại trúng vào một người áo đỏ.
Trong rừng rậm tối đen quỷ dị, bóng dáng trốn chạy điên cuồng kia tựa một tiểu hồ ly bị thương.
Quay về đại doanh, khi băng bó miệng vết thương cho y, mới phát hiện hóa ra đây là nam nhân.
Hôm sau hỏi, chỉ nói là người Trường An. Họ Trịnh, tên Ngâm, tên chữ Anh Đào………………
Gió lạnh chợt nổi lên, thổi bay dòng suy nghĩ.
Thạch Hổ ôm lấy y, trở về trướng.
Nằm bên cạnh y, chợt thấy vô cùng ấm áp, không khỏi ôm chặt hơn.
Người trong ngực cuộn thân mình, tựa đầu trên hõm vai Thạch Hổ.
Trong giấc mộng gió thu ửng đỏ, cũng là yên thủy tương vọng.
Gió cuốn cành tử đằng lay động, gợi nhớ mối duyên tam sinh nơi vách đá cạnh gốc sồi.
Gió tản mát bốn bề, phân tán khắp nhân gian.
“…… Dương ca…………”
Thạch Hổ bất đắc dĩ cười. Nhẹ nhàng cọ chóp mũi y.
“Mặc kệ hắn là ai, từ nay về sau ngươi là của ta……”
Chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có lúc như vậy.
Gϊếŧ người không chớp mắt, ma vương trước biển máu không thay đổi sắc mặt lại rối tinh rối mù trước một đứa trẻ ôn nhu.
Không phải thiếu niên khô khan yếu ớt, không phải kẻ phong trần lãng tử a dua, không hề mượn cớ nhăn nhó làm ra vẻ, khinh thường phong cảnh phù hoa, nhân gian phú quý, lại tàn nhẫn trước huyết tinh vô vị.
Y, kiêu ngạo mà kiên cường dẻo dai, ẩn dật lãnh diễm, vô hạn tịch mịch.
Thạch Hổ không khỏi ngây ngốc……
Ngón trỏ lặng lẽ lướt qua mi tâm. Đừng sợ, sau này sẽ không để ngươi cô đơn nữa.
Thân phận thay đổi tầng tầng lớp lớp, hồn nhiên bất giác, y hiện giờ, rốt cuộc là ai?
Sáng sớm Thạch Hổ tỉnh lại trong trướng, bên người còn vương lại hương vị của y.
Trong lúc ngủ, y mơ hồ nghe hắn gọi ‘Anh Đào’
Từ nay về sau, ta là ‘Anh Đào’ của ngươi sao?
Trúc Ngâm thở dài, cũng tốt, Thạch Hổ hiện giờ là chỗ dựa duy nhất của y. Huống hồ cho dù y không cần chỗ dựa vững chắc này, Thạch Hổ liệu sẽ buông tay chứ?
Thứ hắn muốn, đơn giản chỉ là thân thể này mà thôi, Trúc Ngâm không phải nữ nhân, khinh thường tam trinh cửu liệt, trên đời không còn ai thân thích, y còn sống, đơn giản ông trời bỏ sót. Lưu Ngỗi chạy thoát, y không cam lòng. Trúc Ngâm sẽ không bỏ qua cho kẻ đã khiến y ra nông nỗi này.
“Dù lên thiên đàng hay xuống địa ngục, ta cũng sẽ tìm được ngươi…………”
Trúc Ngâm cắn chặt khớp hàm. Thạch Hổ nếu có thể giúp y hoàn thành tâm nguyện, thì quay về làm kỹ nữ có là gì?
Trở thành Trịnh Anh Đào, lúc này mới hiểu vì sao có người nói — thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, chứ không thể để người trong thiên hạ phụ ta.
Trời không giúp ta, bức ta tới cùng trời cuối đất, ta càng muốn vùng lên, không tin ngươi có thể áp bức ta cả một đời……
Sửa lại dung nhan, ánh mắt cười mị hoặc, bước ra ngoài, gió xuân ấm áp, ngàn dặm không mây……
Thạch Hổ đối với y, có thể nói là vô cùng tin tưởng.
Không phái người theo dõi nhất cử nhất động của y, cũng không hạn chế hành tung của y nơi doanh trại. Hơn nữa đối với y lại thực quan tâm, cứ như huynh đệ một nhà.
Nhưng như vậy không có nghĩa là hắn cũng đối đãi với mọi người như thế……
Cát bụi thao trường bay lên, bốn phía bị chặn lại bởi hàng rào sắt cao hơn nửa người.
Ở đó có hơn mười thương binh bị lưu đày, đều là tù binh bị bắt vài ngày trước.
Thạch Hổ cưỡi một con tuấn mã đen nhánh rong ruổi trong đám người. Cầm trong tay cung nỏ sắc vàng, hai chân áp sát bụng ngựa. Cánh tay co lại, chỉ thấy người bị hắn nhắm vào lập tức ngã xuống. Có người trúng tên giữa trán, có kẻ xuyên tim, có khi là xuyên từ mắt qua não, hoặc là hạ thể, máu chảy thành sông, đổi lấy nụ cười khinh miệt của Thạch Hổ.
Có mấy người khủng hoảng không để ý đau đớn, đạp lên chông sắt mà chạy, toàn thân thương tích đầy mình, huyết nhục mơ hồ. Thạch Hổ đang muốn ngắm bắn, lại nghe một giọng nói thanh thúy vang lên.
Thanh âm kia không lớn, xen lẫn trong tiếng gào khóc thảm thiết lại càng thêm phần rõ ràng.
Thạch Hổ quay đầu lại, thấy một bóng người đỏ tươi lẫn trong bụi đất. Khóe miệng chậm rãi gợi lên đường cong thản nhiên……
“Anh Đào, sao ngươi lại tới đây?”
Anh Đào tùy ý phủi bụi đất trên áo choàng đỏ thẫm. Đôi môi đỏ hồng nhàn nhạt cười.
“Có vở kịch hay thế này, sao Thạch đại ca lại bỏ Anh Đào trong lều, một mình hưởng khoái hoạt……”
Thạch Hổ nhất thời nghẹn lời, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, hào sảng cười ha hả.
“Lần trước ngươi vẫn chưa xem đủ sao?”
Anh Đào hừ một tiếng,“Thạch đại ca thật keo kiệt……”
“Khá khen cho Trịnh Anh Đào, từ xưa tới nay chưa có ai dám nói Thạch đại ca keo kiệt!”
Hắn yêu giọng nói này đến chết, thật sự là một tiểu yêu tinh mà. Mới mấy ngày, hai người thay nhau xử lý đám tù binh.
Vừa có tán thưởng, lại chất chứa tâm cơ.
Thạch Hổ thúc ngựa, lưu loát tránh chông sắt, tuấn mã không tổn hại một sợi tóc nào.
Gió nổi lên, hắn lao tới ôm lấy lưng áo mảnh khảnh của Anh Đào kéo lên ngựa, ôm vào lòng.“Sợ ngươi rồi, đậy, của ngươi ……”
Nỏ vàng được đặt vào tay Anh Đào. Nhìn Thạch Hổ cầm thoải mái như vậy, tại sao khi y cầm vào lại khác hẳn……
Thật vất vả mới giơ được thứ này lên, lại làm cách nào cũng kéo không ra.
Khiến cho Thạch Hổ cười đến không thở nổi.
“Thạch đại ca biết rõ ta không biết dùng thứ này mà, lại còn bảo ta làm nữa!”
“Trong lòng Anh Đào, ta là người như vậy sao……”
Thầm nghĩ, vật nhỏ này hẳn là muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong. Đúng là chết vì sĩ diện.
Anh Đào mếu máo, đem nỏ ôm vào trong ngực, ánh mắt chuyển hướng trong tích tắc
“Thạch đại ca, Anh Đào vừa rồi nghĩ, chúng ta thưởng thức như vậy thật không văn nhã. Hay là đổi cách khác đi?”
Thạch Hổ nâng đôi mày kiếm, trong mắt lóe ra tia nhìn khác lạ. Anh Đào luôn luôn làm hắn kinh hỉ.
“Được không? Thạch đại ca thấy thế nào ……”
Thạch Hổ lệnh cho các tướng sĩ làm theo lời Anh Đào, dùng móc sắt móc vào xương những tù binh này, xâu thành một chuỗi, cho mỗi người ngậm một chút hạt tiêu trong miệng, để đảm bảo bọn họ sẽ không hôn mê giữa chừng, sau đó một người ngồi trên ngựa sẽ kéo họ chạy theo.
Những người này bởi vì đau đớn, không thể không chạy như điên theo ngựa, để lại những vệt máu thật dài trên mặt đất, xen lẫn trong ánh mặt trời rực rỡ là mùi máu tanh nồng nặc.
Anh Đào nhìn ánh mắt phức tạp của Thạch Hổ, thản nhiên cười, trong số này từng có bao nhiêu kẻ đã đạp lên Khinh Dương của ta, trả lại bọn họ những thứ này, là không nên sao.
Dần dần có người không chống đỡ nổi, ngã xuống, xâu thịt này càng ngày càng nặng, vì thế cho thêm mấy con ngựa tới cùng kéo chạy vài vòng.
Thi thể cuối cùng bay qua, xương cốt cùng máu thịt mơ hồ tung tóe trên mặt đất, vô cùng đáng sợ, thân thể cắm đầy những viên đá sắc nhọn, da tróc thịt tan.
Anh Đào tỏ vẻ không thú vị, thở dài,“Thạch đại ca, ngươi nói xem, như vậy có phải quá nhẹ nhàng cho bọn họ hay không?”
Thạch Hổ ôm y,“Nếu hôm nay không thỏa mãn, hôm nào quân đội của Lưu Diệu Thân đến đây, chúng ta sẽ chơi một chút, tùy ngươi trêu chọc……”
Tựa vào vòng tay ấm áp của người này, trong lòng Anh Đào rung động, liệu một ngày nào đó, đôi tay này sẽ khiến mình thịt nát xương tan hay không?