Suốt ba ngày, Khinh Dương không trở về khách điếm.
Ngồi yên trong căn phòng trống trải…… Hắn thật sự tức giận rồi, không cần Ngâm nhi nữa……
Thiên tân vạn khổ đi tới bước này, không ngờ không qua được một khảo nghiệm.
Trúc Ngâm nặng nề lấy ra một bộ quần áo của Khinh Dương, đặt trên người đo đạc, hơi rộng, nhưng y vẫn có thể mặc.
Nơi này là Trường An, không ai quen biết y, kỳ thật chuyện giả làm nữ nhi, đã sớm không cần thiết …, nếu không phải Khinh Dương nói thích, thì y sẽ chẳng mặc quần áo nữ nhân đến tận giờ.
Hiện tại hoa nở hoa tàn không người hay biết, có tiếp tục làm vậy, cũng chỉ khiến người ta chê cười.
Bằng mặt không bằng lòng, không được làm 1 nam nhân, hương son phấn trong trí nhớ, vô luận như thế nào cũng không phai ……
Người trong gương sao vô cùng xa lạ…… Thì ra là con người thay đổi, từ những thứ không ưa cho đến thói quen, thật tự nhiên mà biến chuyển, cuối cùng lấy phương thức thoải mái nhất mà lộ diện.
Hết thảy, từ đầu tới đuôi, chính là một giấc mộng đứt quãng không thể quay đầu……
“Dương ca, nếu ngươi thật sự thích ta, hãy để ta đường đường chính chính đi.”
Trúc Ngâm đẩy cửa bước ra, đi xuống lầu, cũng không để ý tới ánh mắt kinh mộ của mọi người, đi thẳng về phía thư viện.
Y không biết lúc này Khinh Dương cũng không chịu nổi mà trở về tìm y, cứ như vậy mà bước tiếp.
Trúc Ngâm muốn nhìn thấy Khinh Dương sớm 1 chút, liền tiến vào 1 con đường tắt nhỏ.
Bước thật nhanh, trước mặt hiện ra một chiếc kiệu màu lam bụi bặm. Suýt nữa thì va phải, phu kiệu lầm bầm vài tiếng oán giận.
Trúc Ngâm lên tiếng xin lỗi cho có lệ, rồi tiếp tục chạy đi.
Người trong kiệu vén màn lên, liếc nhìn bóng dáng y, bỗng nhiên gọi phu kiệu.
“Đem người kia về cho ta…… Nhưng đừng kinh động người ngoài……”
Mấy người nhìn nhau, sau đó hướng mắt về phía một cô nương che mặt xin chỉ thị.
Nàng kia nâng cằm, lông mày khẽ nhíu.
Kiệu phu tức khắc đuổi theo.
“Công tử dừng bước, lão gia nhà ta mời ngài về phủ một chuyến……”
Trúc Ngâm còn chưa ra khỏi ngõ nhỏ đã bị ngăn lại. Thêm chuyện tâm tình không tốt, không khỏi có chút phiền chán.
“Vừa rồi là ta không phải, tại hạ hiện có việc gấp, không tiện trì hoãn, thỉnh các vị nhường đường……”
Bốn người đồng loạt lao ra, Trúc Ngâm cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ mới vừa lùi hai bước, đã trúng 1 đòn thật mạnh phía sau. Không kịp hoảng sợ, y gục vào cánh tay người nào đó.
“Gia, vị công tử này ngài định làm như thế nào……”
“Đưa vào trong kiệu……”
Trúc Ngâm bị bế vào, vững vàng dựa l*иg ngực người trong kiệu
Bàn tay to lớn vuốt ve gò má trắng noãn của Trúc Ngâm, khóe miệng nam nhân cong lên 1 độ rất nhỏ, đặt xuống một nụ hôn.
Ôm trong lòng thân thể đã trăm ngàn lần mơ tưởng, bụng dưới cháy lên một đám lửa du͙© vọиɠ. Âm thanh thô dát thì thào bên tai Trúc Ngâm
“Trên đời này, chẳng ai thoát khỏi 2 chữ duyên phận, xem ra ngươi và ta thật có duyên……”
Đến tận khi mặt trời hạ xuống phía đằng tây, Trúc Ngâm mới đần độn tỉnh lại. Cũng không biết mình đang ở nơi nào.
Trong phòng trang trí hoa lệ khí phái, nhưng không có hạ nhân. Sờ sờ sau gáy, vẫn rất đau, đầu cũng có chút choáng váng. Trong lòng còn nghĩ, nếu Dương ca trở về không thấy người, nhất định sẽ sốt ruột.
Đang định xuống giường, cánh cửa bật mở.
“Thật phiền toái mới có thể mang ngươi tới, tại sao mới tỉnh đã muốn bỏ đi?”
Đợi khi nhìn rõ người vừa tới, Trúc Ngâm đã thấy lạnh thấu xương. Thầm nghĩ, Dương ca ngàn vạn lần đừng tới tìm gã.
“Ngươi đúng là người quen cũ của ta a.”
Trúc Ngâm mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, thề thốt phủ nhận
“Tiểu nhân chỉ là một thảo dân, chưa từng quen ai phú quý như ngài…… Chỉ sợ các hạ nhận sai người”
“Cứ như lọt vào trong sương mù vậy, có lẽ ta có chút mờ mịt, nhưng có người hẳn là rõ ràng hơn ta.”
Dứt lời, chỉ thấy rèm che chậm rãi lay động, một thân ảnh thướt tha xuất hiện. Trúc Ngâm cảm thấy vô cùng quen thuộc, chỉ là nhất thời nhớ không nổi rốt cuộc là ai.
Nữ tử tháo khăn che mặt, nửa khuôn mặt bị hủy, còn nửa khuôn mặt kia, là thứ dung nhan tuyệt thế khiến người khác không thể nào quên.
“Ngâm nhi muội muội không nhớ Lưu đại nhân, chẳng lẽ cũng không nhớ Tập Tuyết sao?”
Trúc Ngâm khẽ run lên.
“Chẳng lẽ là Tập Tuyết dung nhan bị hủy, Ngâm nhi muội muội liền ghét bỏ?”
“Ta đường đường nam tử thân cao bảy thước, không biết cô nương vì sao gọi ta là muội muội?”
Lưu Ngỗi cười lạnh
“Nếu không phải muội muội, vậy ngươi đúng là tiểu công tử nhà Vương thượng thư rồi ……”
Trúc Ngâm nắm chặt tay, tựa như vết thương vừa kết vảy lại bị người ta chà đạp.
“Vương Tử Đồng, ngươi khiến Lưu mỗ tìm kiếm thật vất vả a, đêm hôm đó, chính ngươi khiến trái tim ta si mê, câu dẫn hồn ta.”
Vương Tử Đồng, cái tên kia ngay cả chính y đã không còn nhớ rõ, lại bị kẻ khác đào lên từ dưới lớp bùn, dính một chút mùi của máu, ở đó có một bộ xương trắng hoang dã, mà thứ này, ngay cả Khinh Dương cũng không hay biết.
Tập Tuyết hé mắt, ánh mắt trôi đi, sâu kín thở dài,“Ý trời…… Có lẽ lúc trước dự đoán được ngươi sẽ phụ Trịnh đại nhân, cho nên ông trời mới giữ cho ta 1 mạng. Nếu không phải ngươi cùng Khinh Dương bỏ trốn, cho dù Tập Tuyết hiện giờ ra sao, cũng không nghĩ tới chuyện trả thù ngươi, đáng tiếc ngươi không biết tích phúc, bức ta bùng lên oán khí không thể nuốt trôi. Ngươi nói, ta rốt cuộc nên hận ai?”
“Diệp cô nương, thời gian này Lưu mỗ rất cảm kích ngươi, nhưng y hiện tại là người của ta, ngươi nếu muốn báo thù, hẳn là nên đi tìm tên đầu sỏ đã dụ dỗ Ngâm nhi.”
“Hừ, ngươi yên tâm, phản bội Trịnh đại nhân, một người ta cũng sẽ không bỏ qua, cho dù là con hắn. Về phần này, ngươi hãy chờ để thưởng thức đi……”
Trúc Ngâm cả kinh, bắt lấy vạt áo Lưu Ngỗi
“Đừng làm Dương ca thương tổn! Thù của các ngươi, đều là do ta xui khiến Trịnh Thế Đạt làm! Không liên quan đến hắn!”
“Ngươi cho là, ở địa vị của ta hiện tại, có thể dễ dàng động tới Trịnh Thế Đạt sao? Hơn nữa, nói không chừng, cái loại bất hiếu kia, hắn cũng muốn trừ khử thật nhanh…”
“Ngươi dám làm gì Dương ca xem! Nếu ngươi dám động vào hắn, ta nhất định sẽ khiến ngươi thịt nát xương tan!”
“Ha ha… Ngâm nhi của ta, ngươi nói lời này mà không ngẫm lại tình cảnh hiện tại của mình sao, bất quá ngươi yên tâm, vài ngày sau, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy hắn.”
Nói xong liếc nhìn khuôn mặt khiến người ta sợ hãi của Tập Tuyết, cười lớn đi rồi đi ra ngoài.
Trúc Ngâm suy sút ngồi ở trên giường, lưới trời tuy thưa, nhưng vì sao một con cá thương tích đầy mình như y vẫn không lọt được? Là nghiệt từ kiếp trước? Kiếp này phải trả giá bằng tất cả những người gần gũi y sao?
Dương ca, là Ngâm nhi hại ngươi, Ngâm nhi thực xin lỗi ngươi…………