Trời lạnh dần. Trong phủ gần đây vô cùng tĩnh lặng.
Trúc Ngâm nhìn chằm chằm cây quạt mà suy nghĩ, cánh cửa đột nhiên bị người đá văng ra. Không khỏi nhíu mày than nhẹ, oan gia đến rồi……
“Giỏi lắm, phụ thân mới xuất môn vài ngày, ngươi liền cả ngày ngắm cây quạt kia mà tưởng nhớ người khác, ngươi! Ngươi quả nhiên là! Là cái loại mà người ta vẫn nói…… Cái loại……”
“Cái loại tiện nhân……” Trúc Ngâm cười giúp hắn nói hết câu, cũng không tức giận.
“Ngươi…… Chính ngươi nói! Ta…… Ngươi…… Ngươi nói! Ngươi đừng có đứng núi này trông núi nọ, hồng hạnh xuất tường, thích cái tên dâʍ ɭσạи xảo quyệt đầu trâu mặt ngựa Lưu Ngỗi!!!!!!”
“Phốc……”
Trúc Ngâm cười gập thắt lưng, Lưu Ngỗi tuy rằng dung mạo bình thường, có chút tiểu nhân, những cũng không đến nỗi như Khinh Dương nói, gã cùng với ta không thù không oán, ta không thể hình dung hắn như vậy, ngươi tại sao lại ôm hận với gã……
“Ngươi còn cười! Ngươi thừa nhận rồi! Ngươi quả nhiên! Ngươi…… Ngươi…… Ngươi chính là thế này! Không đúng! Ngươi giải thích đi…… Ta tin ngươi…… Không phải như vậy, đúng hay không?”
Khinh Dương nói năng lộn xộn, Trúc Ngâm lại biểu tình thản nhiên như cũ, ngồi trên giường nhìn cây quạt của y, ngẫu nhiên dùng khóe mắt liếc nhìn 1 cái, cũng không nói gì, chính là trong lòng vài lần nhịn không được lại muốn cười.
Thấy Trúc Ngâm như thế, Khinh Dương tức giận đến nỗi toàn thân run run. Đầu nóng lên, phất tay lên giáng một bạt tai thật mạnh.
Trúc Ngâm ngây người…… Một tia máu ấm áp theo khóe miệng chảy ra, l*иg ngực dâng lên cảm giác đau đớn khó hiểu.
“Ta…… Thực xin lỗi…… Ta…… Ta bình thường không đánh nữ nhân …… Ta…… Ta……”
Khinh Dương luống cuống, hơn nữa những lời này làm hắn chột dạ, hắn không chỉ có đánh nữ nhân, còn từng đánh vài nữ nhân phải chạy trốn, thậm chí hại chết tiểu thϊếp phụ thân sắp cưới về ………… Hắn không thể chấp nhận chuyện có người thay thế vị trí của mẫu thân trong lòng phụ thân.
“………………”
Trầm mặc…… Tiếp tục trầm mặc. Trúc Ngâm lần này thật sự tức giận.
Khinh Dương gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, lại nghẹn đầy bụng khí.
“Ngươi! Ngươi!!!…………”
Xúc động dâng trào, bất giác một tay đẩy Trúc Ngâm ngã trên giường……
“Ô…… Ô ân…… Ô……………… Ha a…… Ngươi…… Ô…… Ân…… Làm gì…… Sao…… Ô…… Ô ô……”
Trúc Ngâm chỉ biết là, trái tim y, đã sớm theo l*иg ngực nhảy ra ngoài, Khinh Dương, đừng, ta là người của phụ thân ngươi…… Ngươi không thể, không thể a……
Chiếc lưỡi nóng bỏng lướt qua hàm răng, hơi thở phả trên khuôn mặt Trúc Ngâm, cướp đi hô hấp.
Khinh Dương thừa dịp y chưa lấy lại bình tĩnh, đem đầu lưỡi nhập càng sâu, cùng Trúc Ngâm dây dưa một hồi, cho đến tận khi đầu lưỡi y quấn lấy đầu lưỡi hắn, không chịu bỏ qua, một nụ hôn sâu kia lại biến thành cắn nuốt hút gặm……
Trúc Ngâm chỉ cảm thấy thứ áp sát trên bụng y vô cùng cứng rắn, độ nóng rực quen thuộc kia làm sao y không biết……
Mà càng đáng sợ hơn, là hạ thân y cũng đã ngẩng đầu…… Làm sao bây giờ……
Bản năng trong Khinh Dương trỗi dậy, Trúc Ngâm cảm giác được thứ dương cương kia đang đánh trên đùi mình. Bụng dưới bị chèn ép, không, Khinh Dương, mau buông ra…… Trúc Ngâm bối rối muốn dùng tay ngăn lại thứ đang không theo kiểm soát của mình, cũng vô tình chạm phải thứ nóng rực cứng đờ của Khinh Dương……
Kéo quần áo Trúc Ngâm, da thịt trong suốt như tuyết hiện ra trước mắt, nhẵn nhụi mà ấm áp xúc cảm, khiến người ta kìm lòng không được muốn chà đạp một phen, trước ngực hai điểm anh hồng, kiều diễm ướŧ áŧ, bại lộ trong không khí nháy mắt đứng thẳng đứng lên. Dừng lại trên cái cổ trắng nõn của Trúc Ngâm mà cắи ʍút̼, mùi hương của cơ thể thản nhiên lọt vào qua từng nhịp thở, tùy ý vuốt ve, khẽ liếʍ, rồi lại dùng răng nanh cắn thật sâu……
“A…… Ha…………………… A ân…… Ân…… Ha……… Ân… Đau… A…… Ân… Không…… Đừng…… Ân a…………”
Thân thể kia ngày càng áp sát Trúc Ngâm, hô hấp của Khinh Dương càng lúc càng dồn dập.
Ra sức xé rách y phục trên người Trúc Ngâm, chỉ còn lại một tầng khố mỏng manh…… Một phen dạo đầu ban nãy, làm cho nơi đó sớm cương lên, một dòng dịch trong suốt chảy ướt đũng quần, bao phủ xung quanh ngọc kinh……
Khinh Dương thả lỏng, bàn tay động chạm hai hạt đậu đỏ trước ngực Trúc Ngâm, hôn dọc một đường từ ngực xuống phía dưới……
Ánh mắt đầy tơ máu tức thời dừng lại ở phần bụng dưới đang ngẩng lên của Trúc Ngâm……
“Ngươi…………………………” Tận đến giờ phút này, hắn mới ý thức được, giương mắt nhìn bộ ngực bằng phẳng của Trúc Ngâm, trên đó in hằn dấu vết cắn nuốt của hắn khi nãy………… Trời ạ, y là thứ gì vậy………… Chính là…… Chính là……
Vẫn là hơi thở thô dát, trong tình thế đầy kinh ngạc này, hạ thể của hắn vẫn ngày càng cứng hơn.
Trúc Ngâm khép hờ đôi mắt, nhìn hạ thể tựa hồ càng lúc càng lớn của Khinh Dương, sợ run, du͙© vọиɠ như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, đang tiến thẳng đến nơi y đứng.
Khinh Dương đối với bức tranh xuân sắc trước mặt, sao có thể kiềm chế, đem mọi việc ném lên chín tầng mây, cúi đầu chăm sóc phân thân tinh xảo của đối phương.
“A…………”
“Ô ân…………………………… Ha a………………”
Khinh Dương tuyệt đối không nghĩ đến chuyện Trúc Ngâm là 1 nam hài…… Chẳng rõ trong lòng là vui hay buồn, thế nhưng trong giây phút mê loạn này, Khinh Dương chỉ có một Ý niệm trong đầu, giữ lấy y……
Đầu ngón tay vươn tới trước ngực Trúc Ngâm, dùng sức mạnh mà trừng phạt.
“A…… Đau……………………”
Ngọc kinh cách một lớp vải mỏng vẫn liên tục nhả ra thứ dịch ngọt ngào, cùng nước bọt của Khinh Dương làm ướt, mơ hồ hiện ra trước mắt.
Chỉ cảm thấy dục hỏa đốt người, Khinh Dương cởi chiếc khố vốn đã bị bản thân làm rách ra, náo loạn mà cọ giữa hai chân Trúc Ngâm.
“Ân…… Ân………………”
“Ân………………”
Hai người cơ hồ cùng tiến vào cõi mộng.
Trúc Ngâm toàn thân phiếm hồng, mềm yếu khởi động thân mình, nâng Khinh Dương dậy, đá rơi đôi hài xuống đất, quỳ gối trên giường, đem quần áo trên người Khinh Dương lột bỏ từng lớp……
“Dương ca…………”
Khinh Dương muốn áp chế du͙© vọиɠ, lại bị Trúc Ngâm ngăn cản.
Trúc Ngâm còn nằm ngửa ra, đem hai chân câu trên vai hắn……
Mời mọc như vậy, cho dù là thần tiên, chỉ sợ cũng kháng cự không được đi……
Khinh Dương để thứ cực đại kia để trên miệng hang động nhỏ, cọ đến cọ đi, hỏa dục thiêu cháy, lại không biết làm sao để đi vào.
“Ân…………”
Bàn tay nhỏ bé non mịn của Trúc Ngâm chủ động cầm công cụ nóng như lửa của Khinh Dương, nhắm ngay cúc huyệt, khởi động thân mình, hút vào.
“Aha………………………… A…………”
“A…………”
Một tiếng kêu trước, là tiếng Trúc Ngâm khổ sở đau đớn, còn lại là tiếng rống điên cuồng của Khinh Dương.
Không trải qua khuếch trương, cũng không có dịch bôi trơn, trước đó chỉ dựa vào chút mật đêm từ miệng Khinh Dương, tiểu huyệt Trúc Ngâm nứt ra rồi chảy máu.
“Ân ha…………”
L*иg ngực Khinh Dương như bị ai đó bóp nát, thật đau lòng.
Vuốt gò má cùng thân thể đầy mồ hôi của Trúc Ngâm, hy vọng có thể phân tán cơn đau đi một chút……
Bởi đưa vào quá nhanh nên cúc huyệt nhỏ bé kia cũng làm hắn đau đớn
Trúc Ngâm lập tức co rút cúc hoa, khiến Khinh Dương mất đi sự chủ động.
“A…………… Aha…… Ha……………… A a…… A…… Ân a……………”
Máu chảy càng nhiều, tràng bích cùng miệng huyệt cũng được làm dịu, không còn đau nữa……
Không nghĩ tới hoạt động mãnh liệt như thế, nhưng cảm giác đau đớn dần dần biến mất, hơn nữa khép mở theo từng nhịp điệu của đối phương, như tầng tầng lớp sóng……
Khinh Dương nhớ lại lúc vô tình vọt đến chỗ của phụ thân, Trúc Ngâm ôm cổ phụ thân, thân thể cuộn tròn trên người đối phương.
“Ân…… Ân………………”
Khinh Dương ôm lấy y, hai đầu gối mở rộng ra, ngồi chồm hỗm trên giường, đôi chân Trúc Ngâm đặt trên vai hắn bắt đầu co rút, chỉ cảm thấy thức nóng bừng như lửa của Khinh Dương đang cắm sâu vào nơi yếu ớt nhất trên cơ thể mình.
Mũi chân không khỏi co quắp lại, thứ kia biến thành một đường thẳng tắp……
“Ân………… Ngâm…………”
“Không quan hệ…… Dương ca………… Ân………… Động……… A…”
Theo tiếng rống của Khinh Dương, Trúc Ngâm rướn thắt lưng, khuỷu tay tì vào hai chân, bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu của Khinh Dương.
Khinh Dương nâng ngọc đồn của Trúc Ngâm, hai tay không an phận mà vuốt ve, thật muốn nuốt chửng cái thân thể khiến người ta dục tiên dục tử này vào trong bụng……
“Ha a………… Ân…… Ô…… Ân…… Ô ân………………”
Ngực như gần như bốc cháy, nơi bí mật thân thiết dính liền, miệng lưỡi triền miên……
Không bao lâu, một tiếng hét điên cuồng vang vọng.
Hai người cùng đạt tới cực lạc điên phong……
Trúc Ngâm nép trong l*иg ngực Khinh Dương, liên tục thở dài. Hồi lâu, y ngửa đầu hỏi
“Ngươi hối hận sao?”
Khinh Dương trầm ngâm một chút, nhìn đôi mắt như nước mùa thu của Trúc Ngâm, lại đem cằm đặt trên mái tóc đen nhánh của y, chỉ nói một câu “Ta yêu ngươi… Tuyệt không hối hận…”