Nếu như đồng phục học sinh không thể xem là đồ đôi, thì có lẽ áo lưu niệm Olympic cũng không phải. Nhưng khi được Tưởng Kiều Tây nắm chặt tay dắt trở về khách sạn, lúc đi ngang qua cửa kính thang máy, Lâm Anh Đào vội vã nhìn thoáng qua, cô nhìn mình và Tưởng Kiều Tây trong gương.
Hình ảnh đó khắc sâu trong tâm trí cô.
Tưởng Kiều Tây quẹt thẻ, mở cửa, vành tai vẫn còn ửng đỏ. Cậu dắt Lâm Anh Đào vào rồi duỗi tay đóng cánh cửa sau lưng lại.
Lâm Anh Đào đi giày thể thao trắng ngà, bên dưới là váy kẻ ca rô rủ trên gối, bên trên là chiếc áo Olympic màu trắng tương tự Tưởng Kiều Tây. Đôi bờ vai nhỏ nhắn, đầu gối thanh mảnh, đôi chân dài thẳng tắp trắng mịn dưới ánh đèn. Cô bước vào tiền sảnh, dõi mắt nhìn một vòng bên trong.
“Rộng quá!” Cô không kìm được cất giọng cảm thán.
Cô vẫn còn là học sinh, cô chưa từng đến những nơi sang trọng như thế này. Cảm giác mới mẻ khiến cô loáng cái ném hết những căng thẳng đã đeo đuổi suốt dọc đường ra khỏi đầu. Tưởng Kiều Tây đứng trong bóng của cánh cửa, yên lặng ngắm nhìn cô từ phía sau. Cậu đặt quà lưu niệm của anh họ và mấy quyển sách đã mua ở cửa hàng sách ngoại văn xuống.
Cậu tìm được một đôi dép của khách sạn. Lâm Anh Đào đứng bên tường giẫm giày ra khỏi chân, mang đôi dép lê rộng thinh kia vào. Cô loáng cái bị Tưởng Kiều Tây ôm vào lòng, chốc lát biến thành hồi lâu, mãi một lúc sau mới buông ra. Lâm Anh Đào chân sáo đi tham quan một vòng quanh phòng.
“Tưởng Kiều Tây, sao cậu không ăn vịt quay mang về vậy?” Cô ở bên trong hỏi với ra.
Giọng nói của cô lúc nào cũng nhỏ nhẹ dịu dàng, ấm áp và ngọt ngào như kẹo bơ mềm mại, ngay cả khi cãi nhau với người ta cũng không lớn tiếng ồn ào. Có lẽ đây là lý do tại sao rất nhiều người thích chọc cho cô nổi giận, cố tình cãi nhau với cô.
“Để trưa tớ và cậu cùng ăn.” Tưởng Kiều Tây cười nói.
“À…” Lâm Anh Đào cúi đầu nhìn hộp vịt quay, không chú ý Tưởng Kiều Tây đang bước lại gần: “Vịt quay tớ đem về tối qua đều bị Thái Phương Nguyên và Dư Tiều bọn họ ăn hết rồi, bọn họ đến cả thịt chiên giòn cũng không chừa cho tớ…” Lâm Anh Đào ngẩng lên, nhìn thấy cậu liền nhoẻn miệng cười.
Tưởng Kiều Tây mở tủ lạnh, lấy hai lon nước giải khát và hai hộp Haagen-Dazs. Cậu đẩy cái bàn trà nhỏ ra giữa sô pha. Lâm Anh Đào sột soạt mở túi nilon, lấy hết số thức ăn còn lại bày lên bàn, ngăn nắp gọn gàng, giống như được thừa hưởng sự khéo léo của mẹ. Lúc cô khom người, cổ áo thun trễ xuống để lộ ra sợi dây chuyền vàng hồng.
Tưởng Kiều Tây duỗi tay cầm quyển sách toán đang đọc dở trước khi đi trên sô pha, cậu ngồi xuống, giống như khi còn bé ngồi cạnh Lâm Anh Đào trên chiếu tre xem cô chơi trò gia đình, giống như loại đàn ông thản nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của vợ mà không hề động tay động chân làm việc gì.
Lâm Anh Đào trải bánh tráng, dùng đũa cho dưa chuột và cà rốt thái sợi vào sau đó đặt thịt vịt lên trên cuộn lại. Cô ở nhà mưa dầm thấm đất, nhìn thấy ba cuốn cho mẹ như thế nào, mẹ cuốn cho cô như thế nào – và rồi một mình cô được ăn hết – cô cũng cuốn cho Tưởng Kiều Tây như vậy. Tưởng Kiều Tây ăn uống luôn tự giác, suy cho cùng năm đó ở Quần Sơn, cậu có thể nói là ăn cơm ở nhà Lâm Anh Đào mà lớn lên. Bình thường ăn cơm ở nhà, cũng không có ai quan tâm cậu thích ăn mặn hay nhạt.
“Cậu có muốn chấm đường không?” Lâm Anh Đào ngước lên hỏi.
(*Chấm với đường là một trong ba cách ăn vịt quay Bắc Kinh. Đây là cách ăn yêu thích của trẻ em và con gái.)“Cậu biết nấu ăn không?” Tưởng Kiều Tây nhìn cô, bất chợt hỏi.
Lâm Anh Đào lắc đầu: “Tớ chỉ biết làm trứng chiên cà chua, khoai tây cắt sợi xào chua cay, rau củ xào cay.” Cô đưa cuốn vịt quay đã cuộn gọn gàng qua cho cậu: “Nhưng tớ thường phụ mẹ nấu.”
Tưởng Kiều Tây càng muốn đóng gói cô lại mang đi.
*
Tưởng Kiều Tây nắm tay Lâm Anh Đào, dắt cô vào phòng ngủ. Lâm Anh Đào vừa mới ăn kem xong, trên môi vẫn còn vị ngọt của vani. Dưới ánh nhìn của Tưởng Kiều Tây, cô ngồi xuống mép giường, hai tay đặt trên đùi, khuỷu tay ép sát vào thắt lưng, trông hết sức căng thẳng.
Tưởng Kiều Tây cúi nhìn cô.
Vóc dáng cậu cao như vậy, cậu có một gương mặt ánh mắt làm cho người ta xót xa đau lòng, ngay cả bóng lưng của cậu cũng mang vẻ cô độc u buồn, khiến người ta không kìm được muốn ôm cậu. Cậu muốn làm gì, Lâm Anh Đào có lẽ chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
“Cậu dịch vào trong đi.” Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng dỗ cô, khom người xuống.
Lâm Anh Đào cởi dép lê, ngồi vào trong.
Tưởng Kiều Tây ngồi xuống giường, đưa lưng về phía Lâm Anh Đào, với tay lấy một cái gối, rồi bỗng dưng cứ như vậy nằm xuống.
Lâm Anh Đào ngồi quỳ bên cạnh, ngập ngừng nhìn cậu một lúc.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có chiếc đèn đứng phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Cô thậm chí không thể nghe thấy tiếng hít thở của người lớn đằng sau tủ áo. Lâm Anh Đào cũng lẳng lặng nằm xuống bên cạnh Tưởng Kiều Tây.
“Cậu có mang theo Mp3 không?” Tưởng Kiều Tây đột nhiên nói.
“Cậu có Mp3 ở đây không?” Lâm Kỳ Nhạc đột nhiên hỏi.
Hai người nói xong, nhất loạt phì cười.
“Tớ có đem theo, nhưng trong đó toàn là…” Lâm Kỳ Nhạc không nói tiếp, nuốt bốn chữ ‘luyện nghe TOEFL’ vào miệng.
Tưởng Kiều Tây giơ tay tìm trên đầu giường, lấy ipod nano của mình. Dưới ánh sáng của ngọn đèn đầu giường, cậu nằm ngửa người bấm menu, hình như cuối cùng cũng đến mục âm nhạc, cậu lại duỗi tay tìm tai nghe.
Là Lâm Kỳ Nhạc ngồi dậy, chồm qua người cậu, lấy tai nghe.
Tưởng Kiều Tây xoay mình, nằm đối diện với Lâm Kỳ Nhạc. Cậu đeo một bên tai nghe, ngón tay dịu dàng vén mái tóc dài của Lâm Kỳ Nhạc ra sau vành tai, đút bên tai nghe còn lại vào tai cô.
Nữ ca sĩ mới lần đầu tiên ra mắt công chúng năm 2000 đang ngân nga khúc ca đồng dao quê hương mình.
Gần như vậy, Tưởng Kiều Tây ngắm nhìn Lâm Kỳ Nhạc một hồi lâu rồi nhắm mắt lại, tuồng như đang đắm mình tận hưởng thời khắc này. Cậu chìm trong những hồi ức sâu thẳm của riêng mình.
Lâm Kỳ Nhạc nằm bên cạnh cậu, tay đặt trên mép gối, đôi mắt tròn mở to. Gần như vậy, cô vươn tay, ngón tay chạm vào trán Tưởng Kiều Tây.
Vết sẹo này, sao đến giờ vẫn còn, đã nhiều năm như vậy sao vẫn không biến mất!
“Anh Đào,” Tưởng Kiều Tây bỗng mở mắt ra: “Cậu có muốn để tớ đi không?”
Hồi nhỏ lúc nào Lâm Kỳ Nhạc cũng nói, ‘Tưởng Kiều Tây, cậu đừng đi nước Mỹ, người Mỹ rất xấu, nước Mỹ rất nguy hiểm, cậu đừng đi, cậu đừng chuyển trường, cậu đừng chuyển đi, cậu đừng rời khỏi Quần Sơn…’
“Chẳng phải cậu luôn muốn đi sao?” Lâm Kỳ Nhạc đáp.
“Cậu có muốn đi với tớ không?” Tưởng Kiều Tây hỏi cô.
Lâm Kỳ Nhạc sững người, ấp úng: “Tớ, tớ không thích nước Mỹ.”
“Vậy cậu có muốn giữ tớ lại không?” Tưởng Kiều Tây hỏi tới.
Lâm Kỳ Nhạc ngập ngừng thoáng chốc, bờ môi cô hé mở.
“Cậu đi đi…” Cô nói.
Tưởng Kiều Tây nhìn cô, nhìn sợi dây chuyền anh đào kia rơi ra khỏi cổ áo cô, như khiến cho hết thảy ánh sáng tụ quanh nó, mời gọi cậu ngắm nhìn, vẫn rực rỡ chói mắt như vậy.
“Cậu hãy đi làm những gì mình muốn.” Lâm Kỳ Nhạc nhẹ nhàng nói.
Cả cuộc đời này, Tưởng Kiều Tây vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó, đó là một buổi trưa. Cậu ở công trường Quần Sơn nhìn chú Lâm Hải Phong dạy cho Lâm Anh Đào đi xe đạp, ông đột nhiên thả tay khỏi ghi đông. Ông để cho Lâm Anh Đào được tự do thỏa sức chạy như bay, để cô giống như một con chim, một con đại bàng nhỏ, giải phóng ra thiên tính của mình, không e dè sợ hãi.
Cái loại khát khao, ghen tị khắc cốt ghi xương đó, không biết từ lúc nào dần biến mất khỏi tâm trí Tưởng Kiều Tây.
Là bởi vì Anh Đào cũng dùng phương thức như vậy đối xử với cậu sao?
Tưởng Kiều Tây ôm ghì cô vào lòng, ôm cô vào tận sâu những khoảng trống trong tâm hồn mình. Có một lúc như vậy, cậu cho là Lâm Anh Đào đang khóc. Nào ngờ nghe thấy cô buồn bực phàn nàn: “Sao ở đây của cậu chỉ có bài hát của Tôn Yến Tư, tớ muốn nghe chú Cohen kia hát…”
*
Ba nói; người sống, tựa con tằm, con rắn, con cua; đến một thời điểm nhất định phải bắt đầu lột xác. Có những thứ chỉ khi nào đặt xuống rồi, quên đi, mới có thể nhẹ nhàng bước tiếp, hướng tới những điều tốt đẹp hơn.
Đêm, trời đổ mưa. Lâm Kỳ Nhạc đi dưới tán ô của Tưởng Kiều Tây, họ nắm tay nhau rời khỏi khách sạn. Ngày mai, Tưởng Kiều Tây sẽ bắt đầu khóa học ở Thanh Hoa. Khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cậu sẽ sang Hồng Kông để chuẩn bị cho kỳ thi AP vào tháng Năm năm sau. Tháng Năm năm sau, gần như là thời điểm chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học. Lâm Kỳ Nhạc biết sau này cô ngày càng có ít cơ hội được nhìn thấy cậu.
(*AP – viết tắt của Advanced Placement là kì thi dành cho học sinh Phổ thông có kế hoạch vào Đại học, được tổ chức bởi College Board – đơn vị tổ chức thi SAT và TOEFL. Các khóa AP thường kéo dài liên tục cả năm và chỉ có một đợt thi duy nhất vào tháng Năm.)Những giọt mưa đêm hè Bắc Kinh gõ lộp độp trên mặt ô.
“Anh Đào.”
“Sao cơ?”
Giọng nói của Tưởng Kiều Tây hòa trong tiếng mưa: “Tớ đi Mỹ là nhờ anh họ giúp đỡ, nhưng tớ cũng có không ít học bổng.”
Lâm Kỳ Nhạc ở bên cạnh lắng nghe.
Từ đường Học Viện đến khách sạn gần Đại học Nhân dân, ít nhiều cũng phải mất nửa giờ đi bộ. Nhưng bọn họ đều ngầm hiểu, không ngồi xe buýt, không gọi taxi, hai người cứ như vậy bước đi.
“Cho nên, ngoài bản thân tớ,” Tưởng Kiều Tây nghiêng ô che cho Lâm Kỳ Nhạc: “Nuôi người nhà hẳn là không có vấn đề.”
“Tưởng Kiều Tây…” Lâm Kỳ Nhạc nở nụ cười buồn, cô nhìn cậu khẽ lắc đầu rồi cúi mặt xuống.
Lúc nào cậu cũng đưa cô vào tận tầng dưới của khách sạn. Trước khi chia tay, Lâm Kỳ Nhạc đứng ở lối vào đại sảnh dõi mắt nhìn cậu, cứ đứng lặng như vậy nhìn theo.
Trong một cửa hàng điện tử ở Trung Quan Thôn, ti vi để mở, đài Trung Ương 2 đang phát tin thời sự.
“… Vào ngày 2 tháng này, Ngân hàng công nghiệp Đức IKB đưa ra cảnh báo lợi nhuận giảm. Ngày 6 công ty đầu tư cho vay bất động sản Mỹ tuyên bố phá sản. Ngày 8 một trong năm ngân hàng đầu tư hàng đầu của Phố Wall – Bear Stearns – tuyên bố hai quỹ phòng hộ của họ đã sụp đổ…”
Cơn bão khủng hoảng tài chính do cho vay bất động sản dưới chuẩn của nước Mỹ đang càn quét toàn cầu.
“Ngày hôm qua, chỉ số Hang Seng của Hồng Kông đóng cửa dừng tại mức 21792.71 điểm, giảm 2.88%…”
(*Hang Seng Index (HSI) là một trong những chỉ số chứng khoán lâu đời nhất tại Hồng Kông, được theo dõi sát sao bởi giới đầu tư quốc tế.)Tưởng Kiều Tây dừng bên đường mua thuốc lá, cậu lấy ra một điếu đưa lên miệng cắn giữ. Lúc tạm biệt Lâm Anh Đào, trên gương mặt cậu vẫn còn hiển hiện nụ cười, giờ tắt lặn. Cơ bắp sau vai cậu không ngừng co giật, khóe miệng run run, trực giác mách bảo sắp có gì đó đổ sụp xuống.
Cậu thực sự muốn nói, Anh Đào, cậu ở trong nước đợi tớ được không, cậu đừng yêu đương, đừng có bạn trai. Cậu hãy một mình, một mình thôi, ở nơi này đợi tớ bốn năm, tám năm hay chín năm. Đợi tớ trở về cưới cậu, đợi tớ trở lại mua nhà.
Tưởng Kiều Tây đến cả chính mình cũng cảm thấy hổ thẹn, người ta phải ích kỷ nhường nào mới nảy ra ý nghĩ như vậy. Cậu bỗng ho sặc sụa.
Lâm Anh Đào đứng ở cửa khách sạn một hồi lâu, cũng không đợi được Tưởng Kiều Tây quay lại.
Mưa vẫn rơi không ngừng, Lâm Anh Đào xoay người định đi vào nhưng rồi bàn chân lại bước xuống bậc cấp. Cô vươn tay, nhìn hạt mưa lộp bộp rơi xuống gõ vào lòng bàn tay cô.
Cô khẽ rụt tay lại, vì đau. Chỉ chốc lát sau, trong lòng bàn tay cô đọng đầy nước mưa.
Mẹ! Lâm Anh Đào ngẩng đầu nhìn bầu trời bị mây đen giăng kín. Cô nghĩ, mình trưởng thành rồi sao?