🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trại hè Bắc Kinh do trường trung học Thực nghiệm tổ chức diễn ra trong năm ngày, từ ngày 10 đến ngày 15 tháng Tám. Còn Tưởng Kiều Tây sẽ bắt đầu tham gia chương trình học tập và giao lưu kéo dài hai tuần ở Thanh Hoa từ ngày 12. Cậu không mảy may nghĩ ngợi, dứt khoát mua vé tàu xuất phát cùng lúc với nhóm Lâm Kỳ Nhạc, ngay cả khách sạn cũng đặt trước hai ngày.
Thái Phương Nguyên bưng ly mì ăn liền vừa mới rót nước sôi, đi vào toa giường nằm.
Ngoài cửa sổ là cánh đồng lúa mạch trải dài vô tận, bầu trời đen tuyền một màu mực. Thái Phương Nguyên lầm bầm: “Chẳng phải có tàu điện rồi sao, còn ngồi loại tàu này.”
Mấy toa giường nằm đằng trước đằng sau, toàn bộ đều là học sinh của trường trung học Thực nghiệm đăng ký tham gia trại hè lần này, mọi người đều đang mơ màng ngủ. Ngủ một giấc, sáng hôm sau mở mắt ra là nhìn thấy Bắc Kinh.
Đỗ Thượng ngồi trên chiếc ghế súp ngoài hành lang, đang cầm Mp4 của Dư Tiều xem ‘Phấn đấu’.
(*Phấn đấu: Nội dung phim miêu tả những nỗ lực phấn đấu và đời sống tình cảm của sáu sinh viên mới tốt nghiệp ra trường giữa bối cảnh tầng lớp thanh thiếu niên trong xã hội mất niềm tin vào cuộc sống vào tình cảm, sống ngờ vực, vô định những năm sau 80, đặc biệt là ở Bắc Kinh.)Dư Tiều ngồi đối diện, lật danh mục hoạt động trại hè và bản đồ Bắc Kinh trên tay.
Đỗ Thượng không khỏi cảm khái: “Cậu nói xem, Mễ Lai một cô gái tốt đẹp như thế, ấm áp hiền lành lại bao dung độ lượng. Sao Lục Đào luôn làm cho cô ấy đau lòng, cậu nói mấy tên đàn ông này bị cái gì vậy chứ?”
(*Nhân vật Mễ Lai, Lục Đào do hai diễn viên Vương Lạc Đan và Đồng Đại Vi thủ diễn.)Dư Tiều thủng thẳng: “Mấy tên nào?”
Đỗ Thượng nhăn mày lắc đầu, bộ dạng bất bình không để đâu cho hết.
Tần Dã Vân ngồi xếp bằng trên giường của Dư Tiều, lật tờ ‘Easy’ số mới nhất, dùng khuỷu tay huých Lâm Kỳ Nhạc, hỏi cô có biết vòng chung kết ‘Cố lên chàng trai tốt’ mấy hôm trước Tỉnh Bách Nhiên thắng hay không!
(*‘Easy’: tạp chí giải trí**Năm 2007, Tỉnh Bách Nhiên khi đó 18 tuổi tham gia game show ‘Cố lên chàng trai tốt’ giành được vị trí quán quân, được công ty Hoa Nghị huynh đệ mời ký hợp đồng.)Lâm Kỳ Nhạc vừa ăn bánh mì đậu đỏ vừa nghiền ngẫm từng chữ trong chuyên mục hỏi đáp tình cảm ‘Bạn gái học đường’, cô hỏi: “Tỉnh Bách Nhiên là ai?”
Đỗ Thượng thình lình ngẩng đầu lên: “Tớ biết!”
Tần Dã Vân và Lâm Kỳ Nhạc nhất loạt quay qua nhìn hắn.
Đỗ Thượng gãi đầu: “Có phải cái anh chàng mặt phúng phính trẻ con, có phần giống tớ không?”
Tần Dã Vân ném ‘bộp’ quyển tạp chí qua: “Giống con bà cậu, câm miệng cho tớ!”
Tưởng Kiều Tây từ toa bên cạnh đi sang, vé tàu của cậu mua không cùng một đợt với nhà trường, nên chỗ ngồi cách khá xa.
Tưởng Kiều Tây vừa bước vào, Lâm Kỳ Nhạc liền ngước lên nhìn cậu. Tưởng Kiều Tây ngồi xuống giường của Thái Phương Nguyên ở đối diện giường Dư Tiều, hai người mặt đối mặt. Cậu nhìn cô, như thể đang cười.
Thái Phương Nguyên húp sột soạt hết sạch hai ly mì, lúc này đang đứng bên cạnh Lâm Kỳ Nhạc, bất thần rống giọng đọc to chuyên mục hỏi đáp tình cảm trong tờ tạp chí trên tay Lâm Kỳ Nhạc.
“Từ chối quan hệ tìиɧ ɖu͙© trước hôn nhân mang lại một ý nghĩa nhất định, đặc biệt là khi bạn còn đang trong độ tuổi cắp sách tới trường, cần phải biết cách tự bảo vệ bản thân ——” Thái Phương Nguyên đang đọc giữa chừng, tự bị sặc nước bọt do chính cái giọng oanh vàng của mình, khom người ho sặc sụa. Lâm Kỳ Nhạc ngồi phía sau duỗi chân đạp hắn, trong tiếng cười hả hê của mọi người xung quanh và tiếng huýt sáo đểu giả của Dư Tiều, Thái Phương Nguyên bị cô đạp cho mấy phát, suýt chút nữa đánh rơi hai cái ly mì đang tính đi bỏ rác.
Tưởng Kiều Tây ngồi phía sau, lúc Lâm Kỳ Nhạc quay đầu lại nhìn cậu, phát hiện cậu cũng đang cười. Lâm Kỳ Nhạc càng xuôi xị.
Tàu sẽ đến Bắc Kinh vào lúc năm giờ sáng.
Hơn bốn giờ, Lâm Kỳ Nhạc đã giật mình thức giấc. Cô nằm ở giường giữa, cách tấm vách ngăn mỏng manh, tiếng ngáy của nam sinh lớp B17 bên cạnh cứ chui vào tai rõ mồn một như tiếng sấm. Lâm Kỳ Nhạc phiền đến độ ngồi bật dậy vò đầu bứt tóc, muốn phát điên nhưng không có chỗ trút. Cô nhìn quanh quất một vòng, lúc cúi xuống, thấy điện thoại báo có tin nhắn.
Lâm Kỳ Nhạc sửa sang lại quần áo, cầm bình nước và mp3, trèo xuống giường, không cẩn thận giẫm phải cẳng chân Dư Tiều nằm ở tầng dưới.
“Nhìn cho chính xác rồi hãy giẫm có được không?” Dư Tiều nói bằng giọng ồm ồm, hắn chụp một cái áo sơ mi lên mặt, rõ ràng cũng bị tiếng ngáy của người anh em kia làm cho mất ngủ.
Trái lại, giường đối diện, con nhà Thái Phương Nguyên nằm dạng tay dạng chân ngáy pho pho.
Lâm Kỳ Nhạc khom người mang giày vào, đi về phía toa tàu bên cạnh, lúc đi ngang qua Thái Phương Nguyên, không quên đạp một phát trả thù, lôi ba hồn bảy vía của cậu chàng từ trong mộng vọt về thực tại, mắt mũi kèm nhèm ngồi bật dậy.
Tưởng Kiều Tây ngồi ở giường dưới, đang đọc một quyển sách. Xung quanh mọi người đều đang ngủ, nhưng chỉ có tiếng hít thở đều đều ngoài ra không có âm thanh nói mớ hay ồn ào gì khác. Lâm Kỳ Nhạc lần theo số giường trong tin nhắn đi qua. Tưởng Kiều Tây ngẩng đầu lên nhìn thấy cô liền đứng dậy.
Lâm Kỳ Nhạc ngồi vào trong, Tưởng Kiều Tây ngồi xuống cạnh cô, động tác yên ắng khẽ khàng, sợ làm phiền người ở giường đối diện đang ngủ.
“Cậu đọc sách gì vậy?”
“Lý thuyết trò chơi.”
(*Lý thuyết trò chơi – Game theory: là một nhánh của Toán học ứng dụng. Ngành này nghiên cứu các tình huống chiến thuật trong đó các đối thủ lựa chọn các hành động khác nhau để cố gắng làm tối đa kết quả nhận được.)“Sao cậu lại đọc bằng tiếng Anh?”
Tưởng Kiều Tây sững mắt nhìn Lâm Kỳ Nhạc, tựa hồ bị câu hỏi này của cô làm cho lớ ngớ.
Lâm Kỳ Nhạc sực phản ứng, câu hỏi này đã phơi bày tiếng Anh của cô tệ đến mức nào, chênh lệch giữa cô và Tưởng Kiều Tây ước chừng không thể nào đo được.
Tưởng Kiều Tây nhìn hàng mi đang cụp xuống của cô: “Sao cậu không mang theo sách từ vựng?”
Lâm Kỳ Nhạc lẩm bẩm: “Tớ đi chơi, mang theo sách từ vựng làm gì chứ…”
Tưởng Kiều Tây mím môi, lần này đổi lại là cậu phát sầu.
Lâm Kỳ Nhạc giương tròn mắt hỏi cậu: “Có phải từ giờ tới ngày 12 cậu không bận việc gì đúng không?”
Tưởng Kiều Tây nhìn vẻ mặt ngốc rơi ngốc rớt của cô: “Làm cái gì nào?”
Lâm Kỳ Nhạc háo hức nói, giọng đầy mong đợi: “Ngày mai tớ muốn đi dạo phố Vương Phủ Tỉnh, cậu đi không?”
(*Vương Phủ Tỉnh: là một trong những con phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh.)Tưởng Kiều Tây cười chiều chuộng: “Không phải các cậu sẽ tham quan đại học Thanh Hoa sao?”
“Thanh Hoa… cũng không thể nào tham quan cả ngày.” Lâm Kỳ Nhạc lí nhí nói, rồi đưa mắt dòm bóng tối tĩnh mịch bên ngoài.
Xe lửa chạy trên đường ray, bồng bềnh, giống như tay mẹ vỗ về ủ kén.
Hai tai Lâm Kỳ Nhạc đeo tai nghe điện thoại, mới đầu chỉ là ngồi bên cạnh Tưởng Kiều Tây thuỗn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không muốn học tiếng Anh, cô thực sự đã cố gắng hết sức, khả năng của cô chỉ có bao nhiêu đó.
Dần dà mí mắt cô bắt đầu sụp xuống. Bởi vì Tưởng Kiều Tây ngồi bên cạnh lật giở từng trang sách, phát ra âm thanh sột soạt như tiếng lông vũ cọ vào nhau, đó là thứ âm thanh chỉ có ở Quần Sơn, chỉ có nơi chiếc chiếu tre trải dưới sàn bên chiếc giường nhỏ năm nào.
Cô bất giác ngủ thϊếp đi, trán tì vào khung cửa sổ lành lạnh, đầu lập tức được đỡ lấy, tựa vào vai một người.
Thái Phương Nguyên đang ngủ pho pho, bị Lâm Kỳ Nhạc đạp cho bừng giấc mộng, tức không có chỗ phát. Nhân lúc đêm hôm khuya khoắt vắng người, hắn tranh thủ vọt vào nhà vệ sinh, lúc đun đầu ra khỏi cửa thì nhìn thấy bên ngoài hành lang toa bên cạnh, một dáng người mảnh khảnh xinh đẹp đang đứng lặng như đá.
Thái Phương Nguyên lò dò đi qua, nín thở, ánh mắt lướt qua đầu vai Sầm Tiểu Mạn, nhìn thấy trên chiếc giường tầng dưới, Tưởng Kiều Tây ngồi ôm Lâm Anh Đào đang ngủ say, cúi đầu đọc sách.
Sầm Tiểu Mạn quay lại, nhìn thấy Thái Phương Nguyên lù lù đứng đó, hai tay bất giác bụm chặt miệng hoảng hồn.
Thái Phương Nguyên vội vàng lùi lại, xua tay cười nói: “Tớ tình cờ đi ngang qua, tớ chỉ là tò mò ngó một cái!”
Sầm Tiểu Mạn nuốt khan, hoa đẹp thất sắc, ánh mắt vẫn dán chặt vào Thái Phương Nguyên.
Thái Phương Nguyên biết rất rõ chuyện Sầm Tiểu Mạn thầm mến Tưởng Kiều Tây, từ cấp hai lên đến cấp ba, nhiều năm như vậy, còn có ai không biết.
Một cô gái xinh đẹp giỏi giang, phải khổ sở đứng ở nơi này nhìn trộm.
Thái Phương Nguyên thở dài: “Tớ chơi cùng với hai cậu ấy từ thời tiểu học.”
Hành lang nhỏ hẹp, đối diện khung cảnh tĩnh mịt bên ngoài cửa sổ là những gian giường nằm, vang vọng xung quanh chỉ có tiếng hít thở nhịp nhàng say ngủ của những hành khách đang trong hành trình đến Bắc Kinh.
Trước giờ, Sầm Tiểu Mạn chưa từng trò chuyện với Thái Phương Nguyên lần nào. Cô ấy điềm đạm nho nhã, gia giáo nghiêm khắc, đòi hỏi rất cao với bản thân, không dễ gì nói chuyện với nam sinh. Cô ấy hỏi: “Ý cậu muốn nói thời điểm Tưởng Kiều Tây chuyển trường đến Quần Sơn ư?”
Thái Phương Nguyên sực phản ứng, Tưởng Kiều Tây là học sinh chuyển trường, hắn gật đầu: “Đúng vậy, thời điểm Tưởng Kiều Tây chuyển trường đến chỗ của bọn tớ, mỗi lần muốn tìm cậu ấy, bọn tớ đều phải chạy qua nhà Lâm Anh Đào tìm.”
Sầm Tiểu Mạn thảng thốt hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Thái Phương Nguyên giơ tay chỉ loạn xạ về phía Tưởng Kiều Tây: “Cậu nói là có ý gì? Cậu về phòng ngủ đi thôi.”
*
Bắc Kinh tháng tám, hơi nóng phả ra hầm hập, khắp mọi nẻo đường là bảng led đếm ngược ngày khai mạc thế vận hội Olympic, là Fuwa lắc lư cười, và ‘Chào mừng đến Bắc Kinh’.
(*Fuwa: là cách gọi chung 5 linh vật của Olympic Bắc Kinh 2008.Mỗi Fuwa có một tên. Beibei là Cá, Jingjing là gấu trúc, Huanhuan là ngọn lửa Olympic, Yingying là linh dương Tây Tạng và Nini là chim én. Khi xếp tên chúng cùng nhau sẽ thành: “Chào mừng đến Bắc Kinh”.)Học sinh của trường trung học Thực nghiệm nối đuôi nhau ra khỏi nhà ga Tây Bắc Kinh, sau đó lên xe buýt di chuyển tới khách sạn ở gần Trung Quan Thôn đã được đặt trước đó. Trên đường đi Lâm Kỳ Nhạc tính toán sẽ mua cho ba mẹ đồ lưu niệm Olympic, giày vải dệt thủ công và cả bánh điểm tâm ‘Đạo Hương Thôn’. Cô ngồi trên xe buýt, gọi điện cho cô Hai: “Cô Hai ơi, con đến Bắc Kinh rồi nè!”
(*Trung Quan Thôn: được đặt biệt danh là ‘Thung lũng Silicon của Trung Quốc’.**Bánh điểm tâm ‘Đạo Hương Thôn’:Từ đời nhà Nguyên, người Bắc Kinh gọi các loại điểm tâm này là “bột bột”, có nghĩa là bánh ngọt. Trải qua ba đời Nguyên, Minh, Thành, cộng thêm sự hội nhập các loại bánh ngọt kiểu miền Nam thời kỳ cuối nhà Thanh và đầu năm Dân Quốc, cuối cùng đã hình thành hương vị “bánh ngọt Bắc Kinh” tập hợp đặc sắc của bánh ngọt khắp nơi. Người gốc Bắc Kinh thường mua một hộp bánh điểm tâm để tặng người thân và bạn bè vào dịp Tết, còn gọi là “Bánh ngọt Bắc Kinh”- Theo Đài Phát thanh Quôc tếTrung Quôc.)Dư Tiều trằn trọc mất ngủ cả đêm, lúc này ngồi đằng trước còn phải nghe cô lài nhài hết chuyện này tới chuyện khác, hận không thể lấy cặp ụp lên mặt.
Lâm Kỳ Nhạc hớn hở: “Tối nay con sẽ qua nhà cô! Bây giờ con đang trên đường đến khách sạn với các bạn… con có đem theo lạp xưởng và bánh bao táo ba mẹ đã làm cho cô, à còn có cả măng chua nhà bạn con muối nữa nè… Con muốn ăn… con muốn ăn vịt quay Bắc Kinh, chân giò hầm đường phèn, cô Hai, bây giờ có mua được thịt tẩm bột rán và bánh đường đỏ không ạ?”
Thái Phương Nguyên ngồi bên cạnh hết nhịn nổi: “Cậu ngủ khò khò đã đời rồi, cũng phải để cho người khác chợp mắt một chút chứ!”
Đến khách sạn, thời gian còn lại của buổi sáng, mọi người thu xếp đồ đạc nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Buổi chiều, một đoàn học sinh trung học nối đuôi nhau theo giáo viên hướng dẫn đến điểm dừng chân đầu tiên của chuyến đi. Lâm Kỳ Nhạc đứng ở lối vào Đại học Nhân dân Trung Hoa, dõi mắt nhìn đường phố Bắc Kinh, phát hiện nơi nơi đều giăng đầy biểu ngữ.
Bắc Kinh mới, Thế vận hội mới. Còn có, Hẹn gặp 2008.
2008… Lâm Kỳ Nhạc khẽ thì thầm trong lòng, đột nhiên cô cảm thấy mình như đang đứng trên đầu ngọn gió.
Tuy đang là thời gian nghỉ hè, nhưng trong khuôn viên của đại học Nhân dân vẫn có rất nhiều sinh viên ở lại, bọn họ đã đủ trưởng thành để sống tự lập nhưng vẫn chưa trút bỏ hoàn toàn dáng vẻ học sinh. Lâm Kỳ Nhạc rảo bước đi bên cạnh các bạn, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một đôi nắm tay nhau từ đối diện đi tới. Dù nhìn thế nào, cũng cảm thấy đối phương không lớn hơn mình bao nhiêu.
Thì ra đại học là như vậy. Lâm Kỳ Nhạc đứng chụp ảnh trước tòa nhà Minh Đức rồi hớn hở kéo Thái Phương Nguyên và Đỗ Thượng cùng nhau chụp ảnh bên ‘Nhất Chước Trì’…
Lúc đi ngang qua bảng thông báo, cô nhìn thấy trên đó dán đầy áp phích của các Câu lạc bộ, còn có quảng cáo thi nghiên cứu sinh, thông báo tọa đàm… Cô nghe thấy Đỗ Thượng ở bên cạnh nói, sau này lên đại học hắn sẽ tham gia một câu lạc bộ hip – hop…
(*‘Nhất chước trì’: là một hồ nhân tạo hình elip không đều tương tự giọt nước dài khoảng 10m, rộng 7m. Ở giữa dựng một hòn đá khắc ‘Nhất chước trì’ – một môi nước. Hồ nhỏ chỉ đủ để uống được một thìa nước – và hình dạng cũng giống như chiếc muỗng.)Lâm Kỳ Nhạc đứng trên bậc thang Minh Pháp, dõi mắt nhìn về phía mặt trời lặn.
Cô chợt nghĩ, California Berkeley, có hình dáng thế nào?
Sau khi tham quan một vòng đại học Nhân dân hơn gần một tiếng đồng hồ. Lớp trưởng B17 hàng xóm đề xuất mọi người cùng nhau đi đến phố sách Hải Điện. Lâm Kỳ Nhạc không có tâm trạng nào đi xem sách, cô quệt mồ hôi đi mua nước ép trái cây, bỗng nghe thấy Đỗ Thượng đứng trong một cửa tiệm nhỏ bên đường hét toáng: “Trời, ở đây có ‘Tiên Kiếm 4’ nè!”
(*‘Tiên kiếm kỳ hiệp 4’ được đưa ra thị trường ngày 1 tháng 8 năm 2007.)Lâm Kỳ Nhạc ngồi trên bậc thềm bên vệ đường, ba lô trên lưng thõng xuống, cứ như vậy uống nước trái cây.
Đối diện là trường trung học trực thuộc đại học Nhân dân. Lâm Kỳ Nhạc nhìn thấy cổng lớn của trường đóng kín nhưng vẫn có học sinh ra ra vào vào.
Có nam sinh và nữ sinh nắm tay nhau bước đi, bỗng nam sinh choàng tay ôm lấy nữ sinh, cười giòn tan đi ra ngoài.
Lâm Kỳ Nhạc ngoái đầu nhìn theo bọn họ, thật khó nói trong lòng không hâm mộ.
Đột nhiên có gì đó rung lên trong cặp, Lâm Kỳ Nhạc để ly nước trái cây xuống.
“Các cậu đi dạo đến đâu rồi?” Tưởng Kiều Tây hỏi.
“Đã tham quan xong đại học Nhân dân.” Lâm Kỳ Nhạc nhìn về phía tiệm game: “Đỗ Thượng bọn họ đang mua trò chơi.”
“Trò chơi gì thế?”
“Tiên kiếm 4.” Lâm Kỳ Nhạc nói, sau đó bổ sung thêm một câu: “Là trò chơi chính hãng!”
“Anh Đào.”
“Sao cơ?”
“Chiếc máy tính cũ trước kia ở nhà cậu còn không?”
“Cũng không cũ mấy mà…”
Tưởng Kiều Tây cười: “Còn dùng được không?”
Lâm Anh Đào đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian trước kia, lúc Tưởng Kiều Tây rời khỏi Quần Sơn. Cô không thích học, mỗi ngày không có chuyện gì làm, cô thường mở máy tính lên tính chơi những trò chơi Thái Phương Nguyên đã cài, nhưng trong bảng xếp hạng của hệ thống hết thảy đều là tên của Tưởng Kiều Tây đã để lại trước khi đi.
Mỗi lần Lâm Anh Đào cố gắng quên cậu, thì lại luôn nhìn thấy cậu hiển hiện trước mắt. Mà dẫu cho không nhìn thấy cậu, tựa như lúc này, cô vẫn nghĩ tới cậu từng phút từng giây.
Mà đó là bây giờ cậu vẫn còn chưa xuất ngoại…
Lâm Anh Đào đứng dậy khỏi bậc thềm, cô ngoái đầu nhìn ra sau, phát hiện Đỗ Thượng bọn họ vẫn còn đang ở trong tiệm.
Có lẽ do không nghe thấy cô nói gì một hồi lâu, Tưởng Kiều Tây gọi: “Anh Đào?”
Lâm Anh Đào đã đi tới đầu con phố, cô không nhìn thấy ga tàu điện ngầm nào ở quanh đó. Cô chạy đuổi theo một chiếc xe buýt đang chuẩn bị tấp vào trạm bên đường.
(*Năm 2007, tuyến tàu điện ngầm số 4 và số 10 vẫn chưa đi vào hoạt động.)“Tưởng Kiều Tây.” Lâm Anh Đào chạy trên một con đường xa lạ ở một thành phố xa lạ, xung quanh là những con người cô không quen biết. Nó cũng giống như nhiều năm về trước khi lần đầu tiên cô đến Tỉnh Thành: “Cậu có muốn đi với tớ đến nhà cô tớ bây giờ không?”
Bánh điểm tâm đ*o Hương ThônNhất chước trì