Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Dám Yêu Em À?

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỹ năng trượt băng của Tần Ngũ ngay lập tức tiến bộ hẳn lên. Đôi chân hắn vốn đã dài cho nên mỗi khi lướt nhanh trong sân, khí chất toàn thân cũng theo đó mà thăng hoa. Áo khoác lông bên ngoài theo gió đong đưa giương ra như một đôi cánh, thêm vào đó từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn giữ bộ mặt tươi cười làm cho người ta khi nhìn vào hắn lại có cảm giác như hắn là vương tử sân băng.

Tôi đang mơ màng, một bên đã bị hắn lôi đi, một bên không quên hỏi:”Anh Ngũ, anh biết trượt băng sao?”

Hắn xoay người nhìn tôi, cười cười rồi “ừ” một tiếng. Ánh mắt sau khi dừng lại trên mặt tôi hai ba giây mới do dự hỏi:”Vừa rồi là anh cố tình đùa em, em có giận hay không?”

Tôi “ai” một cái, rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần. Suy nghĩ cảm thấy mình thật sự cũng nên tức giận một chút nên thay đổi vẻ mặt, lập tức nghiêm túc mà trừng hắn.

Tần Ngũ thấy vậy nhịn không được cười to, giật giật tay áo của tôi nhắc nhở:”Tức giận chỉ có công dụng khi nãy mà thôi, cho nên khi thời điểm ấy qua, em đã không có quyền tức giận nữa rồi!”

= =, còn có cái kiểu nói chuyện thế này hay sao?

Tôi bị hắn dắt đi, cũng không còn bị ngã như hồi nãy, trong lòng cảm thấy rất mỹ mãn. Giờ chơi chỉ còn lại khoảng nửa tiếng, tôi muốn vui vẻ còn không kịp hơi đâu đi giận lẫy, cho nên quyết định không muốn cùng hắn giằng co làm chi, cũng sẽ không ngốc, hồ đồ mà lại tiếp tục bám vào lan can.

“Tới đây, chúng ta đi chơi Domino đi?”

Hắn đưa tay vịn lấy eo tôi, đem tôi đẩy vào chính giữa hàng dài đám người đang xếp đằng kia để chuẩn bị xuất phát. Mọi người xem ra ai nấy đều rất phấn khởi, cười tươi. Lúc Tiểu Nhụy thấy tôi đi qua liền sợ hãi hỏi Tần Ngũ:”Ngũ ca này, nếu Tiểu Mãn sợ quá tè ra thì phải làm sao bây giờ? Nó không biết trượt băng nha!”

Tần Ngũ nhìn nó cười một cái, rất tùy tiên trả lời nó:”Có anh ở đây giúp đỡ em ấy làm chi, nếu như muốn nói câu đó, thì người nên nói trước tiên cũng phải là anh đây mới đúng!”

Tiểu Nhụy giống như còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn sang thấy Tần Ngũ khoanh tay nhìn lại nó đành thôi. Nó hết nhìn sang tôi, rồi lại nhìn Tần Ngũ, dường như đang giằng co, cố gắng đem tất cả những lời muốn nói nén xuống. Giống như đã nghĩ thông suốt, nó thở dài một hơi dứt khoác xoay người, cuối cùng nắm lấy góc áo của người đang đứng xếp hàng phía trước.

Tần Ngũ ở một bên nhẩm đếm số người trước mặt, hắn đếm xong một hồi mới quay lại nói với tôi:”Chúng ta đừng đứng đằng trước, phải dẫn đường mệt chết đi được, nhưng mà cũng không thể đứng sau cùng vì rất dễ bị té, cho nên chúng ta sẽ đứng ở giữa chịu không?”

Tôi đang mơ mơ màng màng liền bị hắn lôi đến đứng vào chính giữa hàng người.

“Em mau quay mặt, đứng đối diện với anh đây này!” hắn ra lệnh cho tôi.

“A? Chơi Domino không phải nên quay mặt về phía trước sao?” Tôi ngây ngô nhìn hắn hỏi, thấy hắn cũng đang nhíu mày nhìn lại tôi.

“Cứ nghe theo anh không có sai đâu mà lo!”

Tôi không phản bác, dù trong lòng không phục nhưng chỉ đành ngoan ngoãn làm theo.

Sau khi đứng đối mặt với Tần Ngũ, chỉ thấy môi hắn dường như đang khẽ mỉm cười nhìn tôi, bộ dạng xem ra rất đắc ý, còn không quên tiếp tục ra lệnh:”Mau ôm chặt vào!”

“Hả?” Tôi giật bắn người, rồi sau đó vẻ mặt ngây ngô nhìn hắn.

Tần Ngũ tựa hồ có chút chột dạ, bèn sửa miệng lại:”Không cần ôm cũng không sao, vậy trước hết nắm chặt chỗ áo hai bên eo của anh này!”

Tôi đắn đo suy nghĩ, nhưng cũng thuận theo nắm chặt hai bên eo hắn. Tần Ngũ nhìn thấy hành động này của tôi thì kinh hỉ không thôi, còn hướng tôi gật đầu tán thưởng:”Đúng…..đúng…..chính là như vậy, anh sẽ nắm chặt eo người đang đứng sau lưng em, còn em thì cứ dựa vào người anh như thế, nhớ phải nắm chặt chỗ áo bên eo anh nghe không.!”

Tôi nghe xong cảm thấy hình như có gì đó rất không thích hợp nhưng lại không biết chỗ nào, trong đầu cũng loạn thành một đoàn, không khỏi suy nghĩ lung tung.

“Đừng có ở đó thất thần nữa, chúng ta bắt đầu!” Tần Ngũ kéo tôi đến trước ngực hắn, sau đó còn lấy tay vỗ nhẹ lên lưng tôi.Tôi bị hành động bất ngờ của hắn làm cho khó chịu mà ho khan một tiếng, nhưng không bao lâu cả người liền rơi vào trạng thái căng thẳng, hoảng loạnnắm chặt áo hắn.

Đoàn người bắt đầu di chuyển thật nhanh, vì tôi đứng đưa lưng về phía trước nên liền bị kẹp chặt ở giữa Tần Ngũ và người đằng sau. Tôi giờ phút này căng thẳng đến mức trái tim trong l*иg ngực cũng bị treo ngược lên cao.

Dường như Tần Ngũ thích loại trò chơi có tính kí©h thí©ɧ cao thế này, hắn trên đỉnh đầu tôi không ngừng huýt sáo, còn cười thật to. Đương nhiên dù cho hắn giờ này đang bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn không quên cúi đầu, qua khe hở mà quan sát tôi.

Hàng người trượt càng lúc càng nhanh, tôi bị kéo theo nên thần kinh cũng bắt đầu hoảng loạn. Dẫn đầu có một vài người không theo kịp tốc độ, tay vừa trượt ra khỏi người phía trước, cả đám người phía sau lập tức bị tách ra ngoài.

Tần Ngũ nghĩ muốn ôm chặt lấy tôi, còn tôi đồng thời cũng dùng hết sức cố níu chặt áo lông của hắn. Đột nhiên “roẹt” một tiếng, bàn tay tôi lướt qua tay hắn, cả người thằng tắp văng ra một chỗ rất xa.

Hắn thấy vậy hoảng sợ, cố lệch người một chút, từ từ giảm tốc độ rồi ngừng lại.

Sau đó hắn theo hướng tôi bị văng ngã, từ từ tiến tới.

Tay của tôi giờ vẫn còn đang nắm chặt mớ lông vũ trên áo khoác của hắn, cái mông bị đập mạnh xuống đất bắt đầu truyền đến cảm giác ê ẩm. Tôi đưa mắt nhìn hắn đang từng bước đến gần, lại nhìn đến chỗ áo khoác, vừa ủy khuất vừa hổ thẹn liền khóc rống.

“Té đau lắm sao?” Tần Ngũ cúi người nhanh chóng dìu tôi đứng lên.

Tôi lắc đầu thật mạnh, bàn tay duỗi ra đưa đến trước mặt hắn. Trên lòng bàn tay đang đổ đầy mồ hôi là nhúm lông vũ dính lại thành một nắm. Sắc mặt Tần Ngũ thoáng cái trở nên thật khó coi, tôi nhìn lại càng cảm thấy thật xấu hổ, khóc rống hướng hắn xin lỗi:”Anh Ngũ, thật xin lỗi, tôi đã đem phần lông phía trước của anh bứt thành như vậy!”

= =, tiếng nói của tôi văng vẳng vang lên, mọi người ở đây nghe xong đều không hẹn mà phá lên cười ngặt nghẽo, mặt của Tần Ngũ rất nhanh liền đỏ bừng.

Tôi sửng sốt một chút, cảm thấy tựa hồ mọi người có lẽ đã hiểu lầm, níu lấy tay hắn, cố gắng đứng lên rồi khóc thút thích hướng hắn giải thích:”Không phải lông của anh Ngũ, mà là……là…… là…..”

Tôi mới nói được một nửa thì mọi người lại ồ lên cười thêm một trận, tiếng cười bọn họ lớn đến nỗi đem những lời tôi đang cố giải thích át cả đi.

Tần Ngũ nhịn không được cười theo bọn họ, tay hắn nhẹ đỡ tôi đứng lên, vừa cười vừa lườm tôi nói:”Mãm Mãn, em im ngay đi, bọn họ rõ ràng đâu có muốn nghe em giải thích a!”

Tôi nước mắt lưng tròng nhìn sang Tần Ngũ, chỉ thấy vẻ mặt hắn buồn cười nhìn nhìn rồi vỗ nhẹ đầu tôi nói:” Ai uy, anh thế này chẳng phải coi như đã bị em ăn sạch sẽ rồi sao!”

Buổi trượt băng coi như theo tiếng cười của mọi người mà hạ màn một cách tốt đẹp. Mãi cho đến khi đến khách sạn, mọi người vẫn không ngừng vì chuyện này mà cười nhạo tôi và Tần Ngũ. Tần Ngũ hiển nhiên rất cao hứng mà phối hợp, bất kể ai tới chọc, hắn đều cười cười nhìn tôi, rồi sau đó còn hướng người đó nói cảm ơn nói: tôi vô cùng cảm kích vì bạn đã rất có hứng thú với cơ thể này của tôi.

…..Tôi nghe xong, vô cùng buồn bực nhưng cũng không biết làm sao chỉ đành cúi đầu, đi theo sau lưng mọi người.

Trong khách sạn vốn còn hẹn sẵn một đám bạn bè khác của Tần Ngũ, mà dám người này còn rất nghiêm túc chuẩn bị quà tặng. Khi từng người bước đến tặng quà, tôi nhìn thấy bộ mặt ai nấy cũng đều co giật mãnh liệt:” Tần Ngũ, món quà lần này so với lần trước thật ra cũng không cách bao nhiêu tháng đi?”

Tần Ngũ rất bình tĩnh, cười càng thân thiết:”Mỗi năm tôi đều tổ chức sinh nhật hai lần, một cái là lịch ta, một cái là lịch tây.”

Đám bạn được hắn mời đến sau khi nghe xong đều đồng loạt rơi vào trầm mặc.

Tôi nhịn không được hỏi nhỏ Tiểu Nhụy:”Hình như không đúng nha, sinh nhật âm lịch và dương lịch không có khả năng lại cách xa nhau như thế chứ? Mày nghĩ coi vì sao hắn không nói cho bọn họ biết thật ra là hắn đang đãi tiệc sinh nhật mình sớm trước nửa năm a?”

Tiểu Nhụy dường như bị tôi chọc cười, nó ngồi bên cạnh liền dùng đầu ngón tay xỉa vào trán tôi nói:”Chiêu này của hắn chỉ có gạt được mỗi đứa nhỏ to xác là mày mà thôi!”

“Nói mày ngây thơ không bằng nói mày ngu ngốc thì đúng hơn!” Nó lại bắt đầu thói quendạy đời tôi đây mà.

“…” Tôi chỉ đành yên lặng, tay cầm mấy trái táo đỏ bỏ vào miệng, quyết định không đi tranh cãi với nó làm chi.

Cái bàn xoay qua xoay lại vài vòng, chỉ cần có người nào dừng đũa ở đĩa táo đỏ kia tức thì Tần Ngũ lập tức nhảy dựng lên, đánh rơi đôi đũa trong tay người nọ rồi kêu lên:”Cái đó là dành cho Mãn Mãn nhà tôi nha!”

Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, về sau mọi người đều dùng ánh mắt ái muội không thể ái muội hơn mà nhìn tôi chòng chọc.

Có vài nam sinh thấy vậy hướng Tần Ngũ lên tiếng:”Ngũ ca, hôm nay chúng ta phải uống cho thỏa thích, bọn này nhất định phải đem một nhà hai người anh và Mãn Mãn hạ gục mới được, bất cứ giá nào đêm nay anh cũng phải uống hết sức mình đấy!”

Tần Ngũ vẫn lẳng lặng mỉm cười,đứng bên cạnh hắn là một vị sư huynh bộ dạng xem ra hơi béo. Người này cũng là một trong số những người đã cùng trượt băng với bọn tôi khi nãy,nghe cậu bạn kia nói vậy thì liền cau mày một chút, nhỏ giọng giải vây thay Tần Ngũ:”Tần Ngũbị dị ứng với cồn, nên uống vào sẽ bị……”

Tần Ngũ lập tức liền ngăn hắn nói tiếp, bưng ly rượu đứng lên, ngửa cổ một cái đem chúng uống sạch.

Không khí nhờ vậy liền náo nhiệt hẳn lên.

Mọi người ai nấy bắt đầu đều hướng hắn trêu chọc. Tần Ngũ uống vào mấy ly rượu liền, sắc mặt vẫn không có gì là khác thường, xem ra tửu lượng hắn cũng không tệ.

Tôi ngồi đó tiếp tục ăn uống no nê, nhưng không bao lâu liền có người tốt bụng dòm ngó.

“Hòa Mãn, để tôi mời cô em một ly!” Người nọ bước đến, tay còn cầm theo một ly rượu. Lòng tôi hoang mang rối loạn dựng lên, nhìn đến ly nước chanh đang đặt trước mặt có chút do dự.

Tôi hỏi hắn:”Nước chanh tính không?”

Mọi người nghe xong đều ồn ào phản dối:”Không được, không được!”

Tôi khó xử nhìn sang Tiểu Nhụy. Tiểu Nhụy thấy vậy hiểu ý đứng lên, nó bưng ly rượu lên muốn thay tôi ứng phó:”Vậy để em giúp Hòa Mãn uống ly này đi, bất quá chỉ có thể uống một ly mà thôi!”

Mấy vị sư huynh lớp trên nghe xong đều nhất quyết không đồng ý, mặt thì cười hì hì nhưng thái độ kiên quyết không chấp nhận đề nghị vừa rồi của Tiểu Nhụy đưa ra.

Tần Ngũ ho khan một tiếng, hắn đứng lên, đi đến cạnh tôi, bên tay cầm theo ly rượu. Khi hắn mở miệng nói chuyện, hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc, tôi đứng bên cạnh chỉ ngửi thấy thôi mà đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.

“Tôi uống thay em ấy!” Tần Ngũ nói xong, động tác rất lưu loát, ngửa cổ uống cạn ly rượu. Tôi lúc này đứng bên canh hắn đột nhiên có một cảm giác thật kỳ diệu.

Tựa hồ như một loại che chở.

Trong lòng nhất thời càng thêm ấm áp.

Tôi nghĩ nghĩ, âm thầm hướng Tần Ngũ nói:”Anh Ngũ, cám ơn anh uống giúp!”

Biểu tình của Tần Ngũ hình như có chút trì độn, ánh mắt hắn mơmàng, nghe xong câu nói của tôi mãi một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần. Hắn nhìn tôi, mỉm cười càng thêm rực rỡ:”Đây vốn là chuyện đương nhiên, Tiểu Mãn!” Hắn lại lảo đảo, hướng chỗ ngồi của mình rồi thong thả đi về.

Tôi vốn đã quen bị hắn rống to nào là Mãn Mãn, hoặc A Mãn, nhưng một tiếng Tiểu Mãn này bất ngờ làm cho tôi cảm nhận được sự ấm áp của một tri kỷ.

Trong phút chốc, hình tượng của Tần Ngũ sư huynh trong lòng tôi đột nhiên cũng tăng vọt. Nhớ lại quá khứ mỗi lần ba ba mang tôi đi theo đi dự tiệc, giờ nhìn đến hắn lại làm tôi liên tưởng đến bộ dáng ông giúp tôi che chắn hết thảy những lời dị nghị, dèm pha của mọi người xung quanh; nghĩ như vậy tôi đột nhiên nhiệt huyết dâng trào, đưa mắt nhìn hắn một lượt, thẳng cho đến khi Tiểu Nhụy giật giật tay áo tôi thế này mới bừng tỉnh.

Quế Lượng và Tiểu Nhụy cả hai ghé mắt nhìn lại tôi hỏi:”Ánh mắt mày như vậy là sao hả, còn rất dạt dào tình cảm đi, chẳng lẽ mày như vậy là đang coi trọng cái tên Tần Ngũ đó à? Không phải đã bị hắn làm cho cảm động rồi đó chứ?”

Tôi nắm chặt nắm tay, quay đầu nhìn lại, biểu tình có hơi kích động:”Tao có cảm giác giống như mình vừa nhìn nhận được người thân!”

Tiểu Nhụy nghe xong trợn mắt há mồm hỏi tôi:”Đó là cái cảm giác gì?”

“Thì giống như cảm giác với ba ba của tao ngày trước, tao nghĩ nếu như mình có anh trai, có thể anh ấy sẽ đem tao bảo hộ thế này?” Tôi nghĩ nghĩ một hồi, rồi tiếp tục bổ sung:”Thời điểm hắn thay tao uống ly rượu kia, loại cảm giác thật rất mãnh liệt!”

Quế Lượng đang cầm ly nước lên uống, nghe tôi nói như vậy, liền đem toàn bộ nước đang ngậm trong miệng mà phun ra ngoài. Nó lấy mu tay chùi miệng nhìn tôi cười nói:”Ai u, không chừng Tần Ngũ hắn cũng đang âm thầm muốn tìm kiếm đứa em gái trong truyền thuyết đó nha!”

Tiểu Nhụy vẻ mặt vui vẻ, vỗ vỗ bả vai của tôi, cổ vũ nói:”Hòa Mãn, tao nghĩ mày tốt nhất phải kiên trì tiếp tục nha. Tao thật sự mong chờ nhìn thấy bộ dạng tên hoa hoa công tử Tần Ngũ này khi gặp phải chướng ngại như mày sẽ thành ra cái dạng thế nào đây!”

Tần Ngũ đứng ở chỗ kia, nhìn sang bên này vẻ mặt lóe lên tia đăm chiêu, khó hiểu rồi rất nhanh liền biến mất.

Tay hắn đang cầm ly rượu, cử chỉ vô cùng nhàn hạ, nhưng ánh mắt cũng không ngừng phóng điện tứ phía. Hắn đưa ly rượu lên ngửi, tay uyển chuyển nhẹ đảo ly rượu, nhưng trong lúc vô ý hắn lắc hơi mạnh làm cho rượu trong đó sóng sánh văng ra ngoài, nhỏ cả mấy giọt nhuộm lên chiếc áo khoát lông vũ khi nãy.

Tôi lo lắng không ngừng đưa mắt nhìn sang bên đó.

Tiểu Nhụy hiểu ý nắm chặt cánh tôi lại:”Mày đừng có mà ngốc nghếch muốn chạy đến đó giúp hắn uống rượu, bọn người đó điên như vậy không chừng bụng đói ăn quàng bây giờ.”

Uống giúp sao? Mắt tôi nhất thời sáng lên, lập tức cả người cũng nhảy dựng. “Lạch tạch, lạch tạch” tôi chạy tới, nhanh tay giật lấy ly rượu trong tay hắn nói:”Anh Ngũ, hay để tôi giúp anh uống ly này đi!”

Tần Ngũ ngơ ngác nhìn tôi nở nụ cười bí hiểm, ánh mắt chớp liên tục. Hắn giống như lúc này mới nhận ra người đang trước mặt này là tôi, chắc do hơi cồn đang thấm, lời nói thốt ra khỏi miệng cũng không mấy trôi chảy:”Để cho con gái uống rượu thay mình, anh còn làm đàn ông sao hả!”

Tay chân tôi nhất thời quýnh quán lên, không biết phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy rất xấu hổ.

Hắn còn nói:”Nhưng mà, mặt khác anh cũng sợ rằng…. mình đã không thể uống thêm được nữa!”

Hắn đúng là không thể uống thêm nữa, nhưng mà bên cạnh còn có một đám người đang nháo lên chầu chực để chuốc rượu hắn. Tôi nhất thời cảm thấy nhân duyên của Tần Ngũ nhất định là rất xấu, nếu không thì quan hệ bạn bè của hắn bình thường vốn chỉ qua loa mà thôi. Tôi nghĩ chắc vì ngày trước hắn thích dụ dỗ bạn gái người ta, lại còn có sở thích bắt cá hai tay, cho nên hiện tại tuy nói chung quanh hắn đa số là bạn học nhưng đâu có mấy ai thèm lo nghĩ dùm cho hắn chứ.

Bỗng nhiên có người đến giật rượu từ trong tay tôi, người đó trực tiếp lướt qua người tôi rồi hướng Tần Ngũ mời rượu.

Tần Ngũ lười nhát mỉm cười, đột nhiên ánh mắt phóng đến ly rượu trong tay người kia, rồi đến chai rượu duy nhất còn lại trên bàn. Hắn không nói không rằng cầm lên chai rượu rồi ném mạnh xuống đất.

Chai rượu kia vừa chạm xuống đất, liền nứt ra bể nát, mùi rượu nồng nặc theo đó xông ra khắp nơi.

Tần Ngũ lưu loát làm xong hết thảy, ánh mắt quét nhìn mọi người một lượt rồi cười hì hì:”Hôm nay chơi đến đây đã đủ, tôi không thể uống thêm nữa, xin lỗi đã không thể tiếp tục đãi mọi người, quà tặng phiền để lại đó sau đó tất cả ai về nhà nấy đi thôi.”

Cả đám nghe xong tức giận, vẻ mặt hùng hùng hổ hổ trách móc. Ngoài miệng tuy nói hắn không có nghĩa khí, nhưng một bên cùng ùn ùn hướng cửa lớn khách sạn mà đi. Tôi, Tiểu Nhụy và Quế Lượng cũng lủi thủi theo sau mấy người kia định đi ra ngoài.

Khi ngang qua bên người Tần Ngũ, hắn đột nhiên vươn bàn tay đem tôi giữ chặt:”Đợi đã, em ở lại theo giúp anh một lát!”

Tôi ừ một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống bên cạnh rồi lặng lẽ nhìn hắn. Lúc này tôi mới phát hiện khuôn mặt hắn đã trắng bệch, khó coi vô cùng, đôi môi cũng không có lấy một tia huyết sắc nào.

“Anh Ngũ, anh thế nào rồi?”Quế Lượng cùng mấy người bạn trong ký túc xá thấy vậy cũng chạy đến hỏi han, chỉ thấy hắn đem đầu tựa lên bàn. Hắn không nói gì đem mắt nhắm nghiền, đầu mày bên dưới cũng chụm lại một chỗ, mãi một hồi lâu vẫn không thấy nhúc nhích.

Tưởng chừng như đã qua rất lâu, môi hắn mới giật giật thốt lên:”Mãn Mãn!”

Tôi phản xạ “ừ”một tiếng, sợ hắn say rượu chắc không nghe thấy liền đem miệng kề sát tai hắn, âm lượng cố tình tăng thêm mấy phần rồi ”Ừ!” mạnh một tiếng nữa.

Tần Ngũ đang nhắm nghiền mắt, nghe xong cũng phải bật cười.

Hàng mi hắn khẽ run lên, vô lực từ từ mở mắt ra:”Mãn Mãn a, em phải biết thương anh Ngũ đó có biết không? Anh đây là vì em cho nên mới uống thành ra như vậy a!”

Tôi nghe xong, hoảng sợ tới mức theo phản xạ liền lùi lại, cố tình cách hắn xa hai bước.

Tần Ngũ nhìn tôi mỉm cười, thanh âm so với khi nãy lại càng nhẹ hơn vài phần, giống như hắn đang rơi vào tình trạng nói mê:”Em tưởng là anh đang cố ý đùa giỡn với em sao hả?”

Tôi rất nhanh nuốt xuống một ngụm, tiếp tục giữ nguyên khoảng cách với hắn, mặt khác cùng bọn Tiểu Nhụy và Quế Lượng nhìn hắn đánh giá một chút. Bạn cùng phòng ký túc xá của Tần Ngũ thấy vậy liền cau mày, lo lắng hỏi hắn:”Ngũ ca, anh uống nhiều như vậy, có cần uống chút gì đó để giải rượu không?”

Tiểu Nhuy rất nhanh hiểu ý, giơ tay nói:”Nghe nói uống dấm chua có thể giải rượu đó!”

Bạn bè Tần Ngũ nghe xong lập tức đồng ý, tiến đến bóp chặt mũi hắn, mấy người còn lại thì chạy nhanh đem một chén dấm lớn đổ vào miệng hắn. Tần Ngũ có hơi cau mày, nhưng vẫn mặc kệ không hề nhúc nhích, xem ra trong người đang rất khó chịu thì phải..

Quế Lượng tựa hồ cũng vừa nhớ ra gì đó, cẩn thận nói thêm:”Trong quán ba có loại tương cà chua nghe nói cũng rất công hiệu.”

Bạn bè Tần Ngũ cũng cực kỳ phối hợp, Quế Lượng mới vừa nói xong, đã thấy người nào đó cầm ngay một chai tương cà, đem đổ hết vào cổ họng hắn.

Tôi nhìn khóe miệng hắn vẫn còn đọng lại vài giọt tương cà trên đó, đột nhiên cổ họng cũng dâng lên vị mặn khó chịu, trong lòng nhất thời cũng rất đồng tình với Tần Ngũ lúc này.

“Nhưng mà nghe nói nhiều chỗ cũng có loại trà dùng để giải rượu!” Bạn bè Tần Ngũ vốn nhiệt tình, cảm thấy chỉ cần có thể giúp hắn giải rượu thì bất cứ cái gì họ đều cũng có thể thử, đến ngay cả lá trà cũng không tha, hướng miệng Tần Ngũ mà trút vào.

Một bên Tần Ngũ liều mạng giãy dụa kháng cự, nhựng vẫn uống xuống từng ngụm, đầu mày càng thêm nhíu chặt, chụm lại một chỗ. Sau đó hắn đột nhiên mở to cặp mắt, nhìn lướt qua tôi, miệng mấp mé muốn nói gì đó nhưng một giây sau hắn hấp tấp xoay mặt đi, bắt đầu nôn tháo dữ dội.

Hắn ói đến cả người co rút lại giống hệt như con tôm.

Mọi người nhìn thấy tình cảnh trước mắt đều bị dọa sợ đến ngây người, không biết phản ứng ra sao chỉ chết lặng một chỗ. Tôi thấy vậy rất nhanh lấy lại phản ứng, chân run run đi qua, đỡ hắn đang nôn tháo ngồi dậy rồi gào lên:”Còn không mau đưa anh ấy đi bệnh viện!”

Tôi liều mạng ôm chặt lấy Tần Ngũ, nhớ tới khi nãy hắn giúp tôi uống rất nhiều rượu, bộ dáng hắn khi đó thần thanh khí sảng so với vẻ tiều tụy uể oải đang không ngừng phát run lúc này thật là khác xa một trời một vực. Trong nhất thời tôi liền liên tưởng đến những nhân vật có võ công cao cường trong mấy phim kiếm hiệp Hồng Kông, tuy bọn họ là đại hiệp nhưng khi bị trúng cực độc thì cũng chật vật như vậy mà thôi, cũng cần có cao nhân đến cứu chẳng phải sao? Vừa nghĩ vậy, tôi liền lều mạng muốn kéo hắn ra bên ngoài, vừa kéo vừa la rối rít:”Anh Ngũ, anh nhất định phải kiên trì có biết hay không? Anh hãy mở mắt ra cùng tôi nói chuyện đây này….mau mở mắt ra a…anh không thể ngủ…không được ngủ a!”

Tôi lấy mấy ngón tay mình, sống chết cố đem mắt hắn banh to, mí mắt Tần Ngũ nhất thời bị tôi ép buộc một phen, khó chịu, nước mắt cũng theo đó ào ra. Nhưng chỉ qua mấy phút sau tôi đột nhiên nghe thấy hắn lớn tiếng bật cười.

“Ai u Tiểu Mãn, thật đúng là bị em chọc cười đến xỉu cũng phải tỉnh lại đi!”

Hắn đúng là nói được làm được, tiếng nói vừa dứt, đầu của hắn cũng liền ngẩng lên, nét mặt tỉnh táo lạ thường không hề có chút dấu hiệu nào gọi là hôn mê cả.

Tôi nhất thời sửng sốt, muốn gọi tên hắn, chợt nghe thấy mấy người bạn trong ký túc xá của hắn đã giành lên tiếng trước. Cảm xúc trên mặt bọn họ chỉ có thể nói là thê thảm, giọng nói càng làm cho người ta nghe mà đau lòng không thôi, mắt hướng lên trần phát ra những ậm thanh não nề:”Anh Ngũ, ….anh nhất định phải ráng lên a….”

“…”

Tất cả mọi người trong đại sảnh khách sạn thoáng cái đều không hẹn mà phóng ánh mắt tò mò nhìn về phía chúng tôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »