Đến sáng thứ tư, tôi nhận được thư Diệp Hướng Lăng gởi đến. Trong thư anh chỉ thản nhiên kể sơ một ít sự tình diễn ra sau đó, giọng điệu hoàn toàn như người ngoài cuộc, đối với chuyện này một chút cũng không liên quan. Nhưng anh cũng không quên kể thêm một ít vấn đề rây mơ rể má đồng thời cũng phân tích hành động dũng cảm của tôi và Tiểu Phượng khi đó. Trong thư anh viết: Em không cần phải quá lo lắng, vốn dĩ không có sự can thiệp của hai người thì anh cũng sẽ ra tay mà thôi. Chỉ là anh định đợi đến chỗ cua quẹo ở ngã tư, nơi đó kín đáo một chút thì dễ dàng ra tay. Đến khi đó kéo hắn vào mà đánh một trận, đáng tiếc anh đã không thể tự kiềm chế thêm một chút nào nữa. Nhưng anh sẽ rút kinh nghiệm lần sau, nhất định sẽ không lặp lại như vậy! Đồng thời lần sau sẽ đánh cho hắn ngay cả một cơ hội để lấy hơi cũng không có!
Đọc đến đoạn này, trong đầu tôi liên tưởng đến hình ảnh anh đứng xoa bóp chỗ cổ tay, tuy là chỉ xoa bóp nhưng lại không ngừng phát ra những âm thanh răng rắc nghe thật đáng sợ kia, khóe miệng bỗng kéo ra, nở nụ cười.
Hai phần ba nội dung lá thư là nói về chuyện phải chăm sóc bản thân thế nào khi bị trật khớp, bao gồm cả thức ăn gì nên ăn, cả thuốc Đông y nào là tốt nhất, còn có những món nào cần phải kiêng cử, anh liệt kê mọi thứ rất chi tiết không sót một chút gì. Bên cạnh mỗi một thứ, anh còn không quên ghi chú giải thích, giống như tam thất, mỗi lần phải dùng một lượng mới có hiệu quả, bên dưới lại còn có ghi chú thêm rằng: có người bạn đã từng dùng qua thuốc này, quả thật rất hữu hiệu, kế bên anh còn cố tình vẽ thêm năm ngôi sao đề cử….
Tiểu Phượng biết tôi nhận được thư, biểu hiện có hơi do dự, rất muốn mượn đọc. Tôi nhìn thấy vậy liền đơn giản đem thư đặt vào tay nó, cười tủm tỉm nhìn nó nói:”Tiểu Phượng, mày xem, đã trời quang mây tạnh!”
Vừa vặn lúc đó Quế Lượng đang ngồi gởi tin nhắn, nghe tôi nói thế, khóe miệng co giật giống như đang muốn nói gì đó nhưng lại cố cắn môi, dùng sức mím chặt lại, giống như là đang cố gắng nhịn xuống không cho bản thân thốt ra.
Tôi nhìn nó, nó nhìn tôi, hai đứa cứ thế nhìn nhau hơn cả nửa ngày trời nó mới đột nhiên thở ra:”Thật sự là chịu thua cho mày và Diệp Hướng Lăng luôn! Diệp Hướng Lăng cho dù thật sự không có chuyện gì nhưng cũng khó tránh không khỏi việc liên lụy đến những người khác nha!”
Tôi định hỏi thêm, nhưng giờ nhìn thấy nó đã bậm miệng thật chặt, không nói thêm lời nào, cúi đầu tiếp tục gởi tin nhắn.
Tiểu Phượng cẩn thận đem thư tôi đưa đọc kỹ thêm một lần. Sau khi bỏ thư xuống, nó thở mạnh ra một hơi giống như vừa được trút đi gánh nặng, bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn tôi nói:”Tiểu Mãn, mày viết thư gởi cho Hướng Lăng, nói với anh ta chân của mày đã có tao chăm sóc, mọi người dù sao cũng là bạn bè, tao nhất định sẽ cẩn thận giúp mày chiếu cố vết thương để nó được mau chóng lành hẳn!”
Tôi ừ một tiếng đáp lại, rồi vùi đầu xuống, tiếp tục viết thư hồi âm.
Tiểu Phượng cũng ngồi xuống cạnh tôi, một bên giúp tôi bôi thuốc, một bên hỏi:”Tiểu Mãn, khóa kinh tế học kỳ này, mày nghĩ có nắm chắc không?”
Tôi ngơ nhác suy nghĩ, nhớ lại thầy giáo phụ trách môn kinh tế học mà thất thần, cả người cũng bắt đầu run rẩy. Thầy giáo phụ trách môn kinh tế học chính là một tên xử nam siêu cấp khủng bố. Mỗi lần đến lớp ông ta học đều phải bị điểm danh tới hai lần, một lần là vào đầu tiết học, một lần vào cuối tiết học, hơn nữa ông ta rất siêng năng bố trí bài tập, hoàn toàn không đem bọn tôi đối đãi như một sinh viên đại học. Trước khi vào lớp phải nộp lên bài tập cho về làm hôm trước, điểm cho sẽ được phân chia theo ưu, trung, kém còn có nhận xét đính kèm.
Nếu đυ.ng tới luận văn nào mà không giống với đáp án của ông ấy, ông ta thậm chí còn dùng viết đỏ để cố tình làm nổi bật những nhận xét và biện luận của mình, có khi còn viết đến vài trang chứ chả chơi.
Bởi vậy ông ta được mọi người đặt cho danh xưng là thầy giáo siêu cấp biếи ŧɦái trong truyền thuyết. Trốn học, trừ điểm, không nộp đủ bài tập trừ điểm, khủng bố nhất chính là nếu như có sinh viên nào cặp kè trong lớp mà không may để cho ông ta phát hiện được thì coi như là tiêu đời.
Chiều hôm nay, bốn giờ tôi có hai tiết học đều là lớp của ông ta, cho nên tôi nghĩ mình giờ nên nhanh chóng chuẩn bị một chút:”Nếu có thành tích tốt thì khóa sau khỏi phải trả nợ, vào lớp của thầy Lưu này thật sự lúc nào đầu óc cũng bị căng thẳng a.”
Tiểu Phượng cũng bày ra vẻ mặt hoảng sợ:” Tiểu Mãn, bài luận văn này, tao thật không muốn làm chút nào!”
Nó đem bài tập mình đưa cho tôi xem, nhìn thấy trong đó nó viết toàn chữ là chữ, còn xen kẽ vô số những số liệu, tôi cảm thấy thực sự kinh ngạc nhìn nó hỏi:”Mày chẳng phải làm rất đầy đủ đấy thôi!”
Có thể tra ra nhiều số liệu như vậy, nhìn vào chẳng lẽ còn không rõ ràng người viết đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết hay sao?
Tiểu Phượng vội lắc đầu, lặng lẽ hạ giọng nói nhỏ với tôi:”Những số liệu này hoàn toàn là do tao tự mình bịa ra, tao sợ không khớp nên mới viết dài dòng như thế.”
Tôi tập trung cố gắng nhìn thật kỹ, ai ôi, là thật đó nha! Nó còn bịa ra cả nguồn gốc, xuất sứ của mỗi số liệu, bên dưới còn ghi rõ nguồn sưu tập.
Nó quả thật là rất lợi hại, tôi cho dù có muốn bịa một cái thì cũng không thể nào hoàn hảo như thế.
Tôi hơi khó xử nhìn nó:”Tiểu Phượng, như vậy không được nha! Tao thấy mình không nên làm giả như thế, cho dù là có phải thức đêm, cũng nên ráng đến thư viện tham khảo một chút!”
Tiểu Phượng do dự nhìn tôi, rồi nhìn sang bài luận văn của tôi nói:”Mày viết thật sự rất đơn giản!”
Tôi cúi đầu nhìn đến sấp bài tập dưới tay mình, xác thực so với nó quả thật rất đơn giản, nhưng mà đó là tất cả những số liệu do chính tôi tra cứu, tham khảo rất nhiều sách nha.
Tôi biết mình có nhiệm vụ khuyên nhủ Tiểu Phượng một tiếng:”Tiểu Phượng, mày như vậy chẳng khác nào như là đang cố tình lừa gạt thầy giáo a. Hơn nữa, ông ta có thể đi tra ra rồi đem chúng đối chứng thì sao?”
Tiểu Phượng cắn môi, hướng tôi khoát tay:”Chúng ta hai lớp gọp lại thành một, mày nghĩ coi nhiều người như vậy ông ta làm sao mà có nhiều thời gian đi điều tra từng chút chứ.”
Tôi vẫn thấy thực không ổn, nhưng lại không biết nói gì để phản bác lại lời nó.
“Chắc là ông ta sẽ không nhận ra đâu!” Nó an ủi tôi, cũng là đang tự cố gắng an ủi chính mình.
Tôi chớp mắt vài cái, đem bài luận văn ngắn ngủn của mình giấu lại.
“Tao thật sự cảm thấy không ổn…” tôi còn muốn nói thêm nhưng lại bị Tiểu Phượng kéo đến đặt ngồi xuống, nó chỉ chỉ vào tờ giấy viết thư của tôi nói:”Mày cứ ngồi đó tiếp tục viết thư hồi âm cho Diệp Hướng Lăng đi!”
Tôi chỉ viết thêm được có hai câu giờ đã không còn chút hứng thú nào nữa, liền qua loa nhanh chóng đem chúng cất lại.
Buổi chiều trước khi vào lớp, tôi nhịn không được đem việc này nói lại thêm một lần nữa. Tiểu Phượng nghe vậy cảm thấy có hơi phiền toái, buồn bực, nhưng nó vẫn nhẹ giọng, ôn nhu nói với tôi:”Tiểu Mãn nếu mày không nói thì người khác cũng đâu có nhìn ra được, chỉ khi nào mày nói thì họ mới phát hiện mà thôi!”
Nó đã nói như đến vậy, giờ đây tôi ngay cả một cơ hội muốn cho ý kiến cũng không còn.
Giảng đường này nằm ở tầng thứ tư gần cầu thang, bởi vì tôi thường hay chậm chạp nên hôm nay sớm đã cùng Tiểu Phượng xuất phát. Lúc đến chỗ cầu thang, vì còn cách tiết học tới nửa tiếng nữa, nên chỗ này tụ tập rất nhiều sinh viên ngồi rải rác ôn tập tự học.
Tôi và Tiểu Phượng chọn một bàn trống ở giữa lớp học ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, nhìn sang Tiểu Phượng trong lòng tôi lại khẩn trương lần nữa. ”Anh vẫn khỏe!” nó lễ phép lên tiếng chào hỏi, tôi nhìn theo tầm mắt nó, trong đầu lập tức cảm giác ong lên một trận.
“Tần Ngũ sư huynh, vẫn khỏe!” tôi cũng thật lòng lên tiếng chào hỏi.
Tần Ngũ từ một chiếc bàn khác nhanh chóng nhảy lại đây, ngồi trên bàn cạnh tôi, nhìn tôi cười tủm tỉm, tay cắm trong túi quần, cả người thong dong, biểu tình xem ra vô cùng nhàn hạ, “A, a Mãn, dạo này thế nào, sao em lại gầy như vậy a?”
= =, tôi bị câu xưng hô kia của hắn làm cho rung rẩy mãnh liệt, rất muốn hung hăn phản kháng, lại nghĩ tới người này có rất nhiều hồng nhan tri kỷ chung quanh, lập tức mí mắt trợn lên một cái rồi cũng cố nhịn mà sụp xuống.
“Hai em có lớp ở đây sao?” Hắn thấy tôi không trả lời, đơn giản tiến đến, nhìn sang hỏi Nhuế Tiểu Phượng.
Tiểu Phượng rất lễ phép trả lời hắn:”Ừ, là lớp kinh tế học.”
Hắn nở nụ cười rất vô sĩ, từ trên bàn nhảy xuống, lần mò ngồi xuống gần tôi:”Anh rất thích lớp kinh tế học này. A Mãn, vậy chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, được không!”
Hắn còn hùng hồn một bên giơ ra nắm tay, một bên tiện tay cầm lấy chồng sách vở của tôi cười khẽ:”Ai ôi, Tiểu Mãn làm bài thật rất chuyên nghiệp nha, mỗi câu mỗi số liệu còn có biện luận giải thích kèm theo.”
Hắn nhìn đến sấp bài của tôi, bởi vì muốn được trình bày rõ ràng cho thầy phụ trách dễ đọc cho nên tôi còn cố tình dùng loại bút đủ màu, trên đó tôi dùng ba loại bút màu khác nhau, cẩn thận viết lời giải thích, biện luận tới ba bốn trang. Cuối cùng thầy giáo đọc xong, rất vui vẻ viết xuống lời nhận xét: bài này em làm được rất xuất sắc.
Tần Ngũ thật là không coi ai gì, đường đường chính chính xem xét bài tập của tôi. Hắn coi cho đã xong, tay nắm tay lại thành đấm, giống như không thể kìm nén nữa, đưa tay che miệng cười ha ha hai tiếng, sau đó bộ dạng như rất thân thiết vô cùng lấy tay vỗ nhẹ lêи đỉиɦ đầu tôi.
(⊙o⊙) Á…tôi thật sự bị hắn làm cho đến kinh sợ nha.
Tôi bật người mạnh mẽ đứng dậy, giọng lắp bắp phản bác hắn:”Tần… Tần sư huynh, lớp kinh tế học đâu có gì vui! Anh vẫn là nên đi chỗ khác chơi đi!”
Tần Ngũ cười hì hì, tay mân mê cằm, đưa khuôn mặt phóng đại nhìn tôi:”Kinh tế học không hứng thú, nhưng anh lại có hứng thú với A Mãn hơn.”
Tôi khóc không ra nước mắt, hô lớn một tiếng rồi đứng lên, tay nắm lấy Tiểu Phượng muốn bỏ đi chỗ khác. Tần Ngũ thấy vậy cũng hấp tấp đứng lên theo, một tay nắm đống sách vở một tay cố nắm chặt cổ tay tôi lại:”Đợi chút, chúng ta cùng nhau đổi chỗ ngồi khác!”
Tôi cực kỳ bi phẫn, bước nhanh qua họ định chạy ra ngoài.
Tiểu Phượng gấp đến độ giống như muốn đòi mạng không bằng, lôi kéo tay tôi hỏi:”Tiểu Mãn, mày không ở lại học, vắng mặt sẽ bị trừ điểm!”
Tần Ngũ cũng đang chạy lại theo tôi, mặt cười tươi rói nói:”A Mãn, thôi anh không giỡn nữa, em cứ ngồi xuống học đi, anh chỉ muốn ngồi bên cạnh thôi, sẽ không nói lời nào nữa, có được không?”
Tôi không nói thêm lời nào, chỉ kiên trì muốn đi ra ngoài. Thật ra tôi đã nghĩ sẵn sẽ ở ngoài kia chờ một chút, trước khi lớp học bắt đầu tôi sẽ lén trở vào, hy vọng có thể đá cái tên phiền toái này đi chỗ khác.
Tôi lách người sang bên trái đi vài bước, hắn cũng liền nghiêng mình đi theo bên trái, tôi hướng sang bên phải, hắn cũng bước theo sang bên phải. Tôi nhất thời càng thêm căng thẳng, mặt nhăn nhó đến khó coi vô cùng, cuối cùng tôi không theo bên phải cũng không theo bên trái mà ngồi sụp xuống đất.
Tần Ngũ cười càng to hơn, nhưng cũng làm theo tôi:”A Mãn, hành động mạnh mẽ thế này anh thật sự theo không kịp nha!”
Tôi dù là người có tính nhẫn nại rất tốt, nhưng giờ cũng đã chịu hết nổi, giơ tay lên định đánh hắn một cái không ngờ bị hắn nhanh tay chụp lại, bắt ra phía sau. Hắn một bên cầm đống tập sách giúp tôi, một bên cố giữ tay tôi lại không cho cú đấm kia hạ xuống người hắn, cười ha ha nói:”A Mãn…A Mãn, em đó thật là!”
Tiểu Phượng không biết làm gì chỉ đành đứng một bên nhìn xem. Còn tôi thì cảm thấy thật ủy khuất, chỉ muốn đánh người, liền giật lại đống sách vở kia quăng về phía hắn, cuốn sách trượt khỏi tay tôi theo một đường vòng cung, hướng thẳng cửa phòng học bay tới.
Âm thanh rơi xuống, trực tiếp nện lên người mới vào kia.
Tần Ngũ thấy vậy, muốn nhặt sách giúp tôi, cả hai chúng tôi không hẹn mà củng nhìn chỗ cửa lớp. Tôi thấy sắc mặt thầy phụ trách lúc này giận đến xanh mét, ông ta đang cúi đầu nhìn xuống trang bìa của quyển sách kia.
“Đùa giỡn với bạn trai lại còn liệng cả sách học sao?”
Tôi thật vô cùng xấu hổ.
Tần Ngũ muốn tiến đến giúp tôi giải thích, nhưng khi nhìn sang bị thầy Lưu trừng mắt một cái, liền rụt cổ mà lui trở về.
“Là Hòa Mãn à, bình thường thì thành tích học không tệ!” Ông ta thật sự còn cố tình trong danh sách mà hí hoáy viết tên tôi xuống. Tôi chỉ đành đau khổ cắn môi, thất thểu theo Tần Ngũ đến lấy lại sách của mình.
Trong lòng ủy khúc vô cùng, chỉ muốn khóc lớn.
Tần Ngũ ngượng ngùng bước tới định nắm lấy tay tôi, tôi trừng mắt nhìn hắn kiên quyết phủi sạch tay hắn, không ngờ hắn lại cố chấp đưa tay qua lần nữa….. và lần nãy tôi lại tiếp tục đẩy ra….
Một lúc sau, hắn đưa tay nhẹ sờ lên mũi mình, hướng tôi khó khăn mà nở nụ cười. Thừa lúc tôi lơi lỏng cảnh giác, đột nhiên bắt lấy tay tôi, nắm thật chặt, đem tôi ấn ngồi xuống. Sau khi tôi đã ngồi xuống đàng hoàng, hắn mới lặng lẽ tiến gần nhỏ giọng nói:”A Mãn, thực xin lỗi!”.
Tôi gục cổ, không muốn tiếp tục để ý đến hắn. Tần Ngũ thế nhưng cũng không tức giận, giúp tôi đem đống sách vở kia đặt lên bàn. Tiểu Phượng dường như có hơi do dự một chút nhưng rồi cũng ngồi xuống theo.
Tần Ngũ vẫn không an phận, mỗi khi tôi không cẩn thận quay đầu nhìn sang, hắn liền bày ra vẻ mặt tươi cười đến vô loại mà nhìn tôi, không ngừng phóng mị lực, mày cũng cong lên, không chút ngần ngại để cho tôi nhìn thấy.
Tôi bị hắn không ngừng khıêυ khí©h, rốt cục nhịn không được nữa kiên quyết quay đầu, rồi kêu lên một tiếng.
“Ai nha!” Một tiếng thét lên sau đó rất nhanh lệ rơi đầy mặt.
“Tiểu Mãn làm sao vậy?” Tiểu Phượng cùng Tần Ngũ lập tức đứng dậy đồng thời bước đến xem tôi.
Cổ tôi cứng ngắt, chỉ đành yên lặng rơi lệ.
“A Mãn, hãy nhìn anh này, em sao vậy?”
Tần Ngũ nhích đến gần, nâng mặt tôi lên. Tôi thật là phát giận rồi, lập tức nhảy dựng lên, cố đẩy hắn ra:”Tần Ngũ sư huynh, tôi với anh có thù oán sao, có thù hận sao, tôi đau cổ đau mà anh cũng không tha à!”
Hắn lấy tay tự đánh lên đầu mình, một bên cười một bên nhấc tay đầu hàng:”Thực xin lỗi, thực xin lỗi, để anh xoa cho em!”
Tôi nghe thấy thầy Lưu ở phía bục giảng ho khan một tiếng, nhất thời cả người ủ rũ, rụt cổ, nhìn qua Tiểu Phượng không ngờ phát hiện nó đang đem chỗ mình ngồi nhường cho Tần Ngũ.