Chu Lệ Văn cúi đầu xuống, định thân mật với Phương Đường. Phương Đường chặn anh ta lại: “Anh đã rửa tay chưa?”
Ngày cưới đã định, là ngày hai mươi hai tháng sau. Phương Đường kéo Yên Lạc đi khắp các khách sạn để xem thực đơn và hội trường, hy vọng có thể sớm đặt được chỗ.
- Chị thật sự vẫn muốn cưới anh ta à? – Yên Lạc hỏi vẻ khó hiểu.
Phương Đường tỏ ra bất lực: “Chị thực sự không thể buông tay. Nếu anh ấy đồng ý cưới chị, cho thấy anh ấy vẫn còn yêu chị. Đàn ông trước khi cưới đều thích lăng nhăng, chơi bời, sau khi cưới sẽ thay đổi thôi. Chị đã hai mươi sáu tuổi rồi, rất muốn sớm lấy chồng, sau đó có một đứa con dễ thương, sống vui vẻ nốt phần đời còn lại!”
- Lấy anh ta chị có hạnh phúc không? – Yên Lạc hỏi.
- Ít nhất năm năm nay chị hạnh phúc!
- Chị lấy người khác cũng có thể có hạnh phúc mà!
- Chị đã chẳng còn thời gian và kiên nhẫn để bắt đầu một mối tình khác. Năm năm nay đã hao tổn quá nhiều tâm sức của chị rồi!
Yên Lạc biết có cố gắng thế nào cũng chẳng thể khuyên nhủ được Phương Đường, đành phải từ bỏ và quay sáng chúc phúc cho Phương Đường: “Chúc chị hạnh phúc!”
Phương Đường nghe câu chúc phúc này mà trong lòng cảm thấy vô cùng rối bời.
Sự phản bội của đàn ông thường dễ nhận được sự tha thứ của đàn bà, không phải vì đàn bà rộng lượng, mà là vì họ là những kẻ yếu đuối. Họ nhát gan, họ sợ sau khi buông tay người đàn ông hư hỏng này, người đàn ông kế tiếp mà họ gặp phải sẽ càng tồi tệ hơn. Thay vì dùng tất cả mọi thứ của mình để đánh cược với tương lai mơ hồ không thể đoán định, chi bằng cứ cho người đàn ông hiện tại một cơ hội, hơn nữa đấy lại là người đàn ông mà họ yêu thương.
Công ty Erna nằm ở tầng thượng tòa văn phòng ở trung tâm, đứng ở phòng khách của họ có thể nhìn khắp thành phố. Đứng ở đây nhìn xuống những con người bé nhỏ như bầy kiến ở bên dưới, trong lòng sẽ dấy lên một niềm kiêu hãnh kỳ lạ.
Phương Đường không ngờ có ngày mình lại đặt chân đến trụ sở của công ty Erna. Hôm nay Hướng tinh tinh kéo cô đến đây để tham dự hội nghị các đại lý của công ty Erna, nghe nói sẽ có một tuyên bố quan trọng. Phạm Gia Ni, đối thủ cạnh tranh của họ cũng có mặt ở đây.
Tổng giám đốc của công ty Erna là Đoàn Chấn Hoa, một doanh nhân ngoài năm mươi, đầu cạo nhẵn thín, cái trán bóng loáng cho thấy ông ta là một người vô cùng tài trí.
Hội nghị lần này chủ yếu bàn bạc về vấn đề quyền đại lý cho một sản phẩm của bộ phận nào đó nửa năm còn lại ở khu vực Hoa Đông và Hoa Nam. Đại thể ý của công ty Erna là: Kế hoạch của các nhà đại lý đều có ưu nhược điểm riêng, hiện giờ chủ yếu là để công ty nào có thể chi nhiều tiền hơn để giành quyền đại lý, ai trả giá cao hơn, người đó sẽ chiến thắng.
- Đồ cáo già! – Hướng tinh tinh chửi thầm Đoàn Chấn Hoa, vẻ vô cùng bất mãn – Hắn ta làm vậy rõ ràng là muốn các doanh nghiệp chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, còn hắn sẽ là ngư ông đắc lợi đây mà!
- Thế bây giờ chúng ta phải làm sao ạ? – Phương Đường chỉ là một nhân viên quèn, chỉ có thể nghe theo lệnh của Hướng tinh tinh.
- Quay về hỏi ý kiến tổng giám đốc Hùng, lên kế hoạch lại từ đầu! – Tổng giám đốc Hùng là ông chủ của họ, rất tín nhiệm Hướng tinh tinh.
Sau khi về công ty, Hướng tinh tinh báo cáo lại tình hình ở bên công ty Erna cho tổng giám đốc Hùng nghe. Tổng giám đốc Hùng nói: “Công ty chúng ta đã hợp tác với Erna hai năm rồi, lại có kèm theo thỏa thuận ngầm tương đối tốt cho họ. Thêm nữa các chi nhánh bán lẻ của chúng ta tương đối nhiều, các công ty bình thường khác đều không bằng, chỉ cần trấn áp được công ty Bảo Thi kia, công ty chúng ta sẽ giành được phần thắng!”
Hướng tinh tinh gật đầu: “Chúng ta có thể làm một bản kế hoạch cụ thể, liệt kê giá tiêu thụ của từng món sản phẩm từng năm, từng vụ, từng tháng của hai năm nay, sau đó căn cứ vào xu thế phát triển để tính toán chính xác cho tương lai, chúng ta phải khiến cho công ty Erna hiểu rằng, nếu tiếp tục lựa chọn hợp tác với công ty chúng ta, tiền bọn họ kiếm được sẽ nhiều hơn nhiều số tiền bán quyền đại lý kia!”
Tổng giám đốc Hùng rất thích đề xuất này: “Tốt, ngày mai tôi muốn nhìn thấy bản kế hoạch mới!”
Ra khỏi phòng tổng giám đốc, Hướng tinh tinh nói với Phương Đường: “Bản kế hoạch này giao cho cô xử lý nhé!”
- Cái gì? – Phương Đường không dám tin vào tai mình – Một mình tôi ư?
- Chẳng qua chỉ là chỉnh sửa một vài con số thôi mà, một mình cô cũng xong. Nhớ là sáng mai phải nộp cho tôi bản báo cáo kế hoạch này đấy!
Phương Đường suýt chút nữa thì sụp đổ, Hướng tinh tinh nói dễ dàng thế: “Chẳng qua chỉ là chỉnh sửa một vài con số thôi mà”, phải hiểu đấy là những con số vô cùng chi tiết, vậy mà bắt cô làm một mình, thật quá quắt!
Những người khác đều về gần hết rồi, một mình Phương Đường vẫn phải vùi đầu vào tính toán các con số, đống tài liệu trên bàn như muốn nhấn chìm cô.
“Người nhện” đưa cho cô cốc mì ăn liền với vẻ thương cảm: “Xem ra tên Hướng tinh tinh ấy chẳng ‘xơ múi’ được gì từ chị rồi!”
- Sao em biết được?
- Nếu ông ta mà “xơ múi” được gì từ chị thì đâu có hành hạ chị như thế!
- Suy luận của em lúc nào cũng chính xác! – Phương Đường bận đến mức chẳng có thời gian mà ngẩng đầu lên.
- Tên khốn Hướng tinh tinh này, lấy chuyện công báo thù riêng, sớm muộn gì cũng có ngày bị báo ứng! – Người nhện bất mãn thay cho Phương Đường.
- Hắn ta có bị báo ứng không chị không biết, chỉ biết bây giờ chị đang bị trả thù đây! Hơn nữa còn vô cùng thê thảm. Ôi trời ơi, tối nay mấy giờ mình mới được về nhà đây?
- Trước khi trời sáng!
- Chị hy vọng tối nay hắn ta sẽ bị đàn bà đạp xuống khỏi giường! – Phương Đường nghiến răng trèo trẹo nguyền rủa.
- Cho dù tất cả đàn bà ở bên ngoài có đá ông ta xuống giường, ông ta vẫn còn có thể chọn cách về nhà. Bà Hướng rất hiền lành, chỉ cần gã tinh tinh ấy chịu về thì lần nào cũng có cơm ngon canh ngọt chờ lão ta.
- Vợ ông ta tốt thế, sao ông ta còn ra ngoài lăng nhăng nhỉ? – Phương Đường không thể nào hiểu nổi.
Người nhện phá lên cười: “Chị còn không hiểu bản năng của đàn ông sao? Tất cả đàn ông đều tham lam, điều khác biệt là một số người sẽ hành động để thỏa mãn lòng tham, còn một số người chỉ nghĩ trong lòng mà thôi. Những người đàn ông lăng nhăng ở bên ngoài thường không phải vì người phụ nữ của anh ta đối xử không tốt với anh ta, mà là bởi vì cô ấy quá tốt với anh ta. Sự lăng nhăng của đàn ông là do sự chiều chuộng của đàn bà gây ra”.
- Có thể bà Hướng không hề biết chồng mình lăng nhăng ở bên ngoài!
- Đàn bà đều có trực giác. Em không tin bao nhiêu năm như vậy mà bà ấy không phát hiện ra. Có lẽ do bà ấy nhát gan, không dám nói ra mà thôi. Bà Hướng cũng lớn tuổi rồi, lại sinh hai đứa con gái, sống nhờ vào tiền của Hướng tinh tinh, một người đàn bà lớn tuổi không độc lập về kinh tế cực kỳ sợ bị chồng ruồng rẫy.
Phương Đường chợt nghĩ đến bản thân: “Có thể bà ấy vẫn còn yêu chồng mình sâu sắc!”
- Cho dù có là vì tình yêu cũng không thể là lý do thả lỏng chồng mình được. Hơn nữa một người đàn bà hơn năm mươi tuổi liệu có còn tin tưởng vào tình yêu không? – Người nhện tỏ vẻ nghi ngờ.
- Đàn bà là động vật cảm tính. Đa phần đàn ông thường đến bốn mươi tuổi là không còn tin vào tình yêu nữa rồi. Nhưng đàn bà đến tám mươi tuổi vẫn cứ nhớ nhung thuở còn yêu đương của mình.
Người nhện bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Em phải về đây, chị ở lại làm thêm nhé. Chúc chị may mắn!”
- Cám ơn!
Phương Đường gọi điện cho Chu Lệ Văn, định bảo với anh ta hôm nay mình phải làm thêm giờ, hy vọng hết giờ làm anh ta sẽ đón cô, một mình về muộn quá rất sợ, nhưng điện thoại của Chu Lệ Văn tắt máy.