Cướp người đàn ông của tôi, giờ còn định cướp phòng của tôi sao? Phương Đường cảm thấy không nuốt nổi cục tức này: “Xin lỗi nhé, căn phòng này tôi thuê rồi! Các người đi nơi khác đi!”
San San la lên: “Dựa vào cái gì? Căn phòng này là chúng tôi đặt trước cơ mà. Cô là người phải đi chỗ khác mới đúng!”
- Tôi đến trước!
- Đến trước thì có quái gì ghê gớm! – Cô gái bắt đầu văng bậy.
Chủ nhà có vẻ khó chịu: “Xin lỗi anh chị, cô gái này đến trước, căn phòng này về lý thuộc về cô ấy. Hai người đi nơi khác xem sao vậy! Những căn nhà dân ở trong huyện chúng tôi cũng rất độc đáo đấy ạ!”
Chủ nhà đã lên tiếng, theo lý mà nói cô gái kia cũng chẳng còn gì để nói, nào ngờ cô ta vẫn nhõng nhẽo: “Chồng ơi, anh thấy không, người khác đang bắt nạt em kìa!”
- Nhà nghỉ này đã hết chỗ rồi, chúng ta đi nơi khác là xong mà! – Chu Lệ Văn muốn mau mau chóng chóng rời khỏi chỗ này.
- Không được, hôm nay em nhất định phải thuê phòng ở đây! – Cô gái vẫn không chịu bỏ qua – Anh không nghĩ cho em thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ. Con muốn ở trong nhà nghỉ này chứ đâu phải em muốn!
- Việc này…
- Việc này cái gì mà việc này, mau thuê căn phòng đó cho em đi! – Trực giác của cô gái này rất nhạy bén, cô ta rõ ràng cảm nhận được rằng Phương Đường và Chu Lệ Văn có quen biết nhau, hơn nữa giữa hai người còn tồn tại một thứ gì đó không thể nói rõ thành lời, vì vậy cô ta mới nôn nóng thể hiện uy quyền của mình trước mặt tình địch.
Chu Lệ Văn khẽ năn nỉ chủ nhà: “Xin lỗi nhé, tôi cũng biết làm như vậy là không được hợp lý. Nhưng ông xem, vợ tôi đang có bầu, không thể đi lại nhiều, cô ấy bây giờ rất mệt, cần một chỗ nghỉ ngơi. Ông có thể phá lệ một lần, giữ lại phòng cho chúng tôi không?”
Đến lúc này, chủ nhà đành phải nói: “Thế này đi, nếu cô gái này chịu nhường phòng lại cho các vị, tôi sẽ không ý kiến gì!”
Quyền quyết định được trao cho Phương Đường. Chu Lệ Văn ngoảnh sang nhìn cô, mấy lần há miệng định nói nhưng không biết mở miệng ra sao.
- Chồng ơi! – Cô gái vẫn đang ra oai – Anh mà còn lôi thôi nữa, em mệt quá là dễ sẩy thai lắm đấy!
Cuối cùng Chu Lệ Văn đành phải ngẩng đầu lên, mặt dày nói: “Phươg Đường, em có thể, có thể…”
- Không thể! – Phương Đường rất bực mình.
- Anh xin em đấy!
- Xin tôi á? Từ lúc quen anh đến giờ, Chu Lệ Văn anh có bao giờ phải cầu xin tôi chưa? Từ xưa đến nay anh lúc nào cũng ngạo nghễ ở trên cao, bất cần mọi thứ. Thế mà hôm nay vì một căn phòng mà phải xuống nước cầu xin tôi à? Tôi không gánh nổi đâu! – Phương Đường thấy lòng mình xót xa như bị xát muối.
Cuối cùng cô gái tên San San kia cũng hiểu ra Phương Đường là ai, nhưng cô ta cũng chẳng chịu kém cạnh, mức độ “cạnh tranh” của cả hai cũng tăng cấp dần.
- Này bà cô nhăn nheo, chớ có ở đó mà liếc mắt đưa tình với chồng tôi, chị còn định quyến rũ anh ấy nữa sao?
Đúng là vừa ăn cắp vừa la làng. Phương Đường trừng mắt nhìn cô ta: “Ai là bà cô nhăn nheo hả?”
- Là chị đấy! Chị nhìn lại mình đi, gọi là bà cô nhăn nheo đã là tử tế lắm rồi, không khéo cả đời này chẳng có ai nhòm ngó, ế sưng ế sỉa lên rồi. Haizzz, hồi đầu tôi không hiểu tại sao Chu Lệ Văn lại theo tôi mà bỏ chị, giờ thì tôi hiểu rồi. Tôi mà là đàn ông tôi cũng sẽ đá chị thôi. Ai lại chịu sống cả đời với đứa con gái xấu như ma thế này! – Mồm miệng đàn bà thật độc địa, câu nào câu nấy sắc như dao.
- Cô… – Phương Đường tứ đến nghẹn họng.
- San San, đừng nói như vậy! – Chu Lệ Văn có ý muốn ngăn cô ta lại.
- Sao? Chị ta không phải là phải xấu như ma à? Chị ta có đẹp bằng em không? – Cô ta không hề có ý buông tha Phương Đường – Anh nói xem, chị ta đẹp hơn hay em đẹp hơn?
- Chuyện này… – Chu Lệ Văn hết nhìn bên nọ lại nhìn sang bên kia, ánh mắt của hai người đàn bà đều sắc nhọn, anh ta chỉ nhỡ miệng một chút thôi cũng có thể tan xương nát thịt.
Cô gái kia lại cao giọng: “Nói đi! Là em đẹp hơn hay chị ta đẹp hơn?”
Một giọng nói dịu dàng chen vào: “Đương nhiên là viên kẹo của tôi đẹp hơn rồi!”, không biết từ lúc nào, đằng sau lưng Phương Đường xuất hiện thêm một cái bóng, nắm chặt bàn tay đang siết chặt của Phương Đường: “Anh đã đặt phòng rồi, định cho em một bất ngờ! Chúng ta đi xem nhé!”
Phương Đường ngây ra nhìn gương mặt rạng rỡ tựa như ánh mặt trời: “Đỗ Tư Phàm?”
Đỗ Tư Phàm vuốt nhẹ vào mặt Phương Đường: “Sao? Ngạc nhiên không, viên kẹo nhỏ?”
Lần đầu tiên Phương Đường nghe thấy có người gọi mình là “Viên kẹo nhỏ”, khắp người chợt nổi gai ốc.
Đỗ Tư Phàm kéo Phương Đường ra sau lưng mình, sau đó nhìn hai kẻ gây sự kia và nói: “Thân là phụ nữ có bầu, làm gì nói gì cũng phải làm gương cho đứa bé trong bụng mình. Nếu không sau này đứa con sinh ra cũng vô giáo dục như các người, thật mất mặt! Căn phòng này nhường lại cho các người đấy!”
San San tức đến bốc hỏa: “Bọn tôi không thèm!”
Đỗ Tư Phàm dửng dưng nói: “Ban nãy còn chanh chua như mụ la sát, giờ đã không thèm rồi à? Cô đúng là còn ngang ngược hơn cả Từ Hi thái hậu. Căn phòng đó các người có thuê hay không thì tùy!”. Nói rồi, anh dắt tay Phương Đường định bỏ đi, đột nhiên Đỗ Tư Phàm dừng lại, ném cho Chu Lệ Văn một cái nhìn thương hại: “Vớ phải người vợ như thế này chứng tỏ mắt của anh có vấn đề. Thực sự cảm ơn anh đã nhường Phương Đường lại cho tôi!”
Chu Lệ Văn cúi gằm mặt xuống, có thể thấy anh ta cũng đang cảm thấy vô cùng mất mặt. San San giật tay áo của anh ta, la lối om sòm: “Anh ta nói như vậy là có ý gì? Anh có còn là đàn ông không, vợ mình bị sỉ nhục mà chỉ biết câm lặng. Chẳng nhẽ anh vẫn còn nghĩ đến con đàn bà xấu như ma kia?”
- Đủ rồi! – Chu Lệ Văn đột nhiên quát lớn – Còn chưa đủ mất mặt à?
- Anh dám trách em làm mất mặt anh à? Em biết ngay là trong lòng anh không có hai mẹ con em mà. Con à, người cha xấu xa này hoàn toàn không yêu thương chúng ta, một lòng muốn ruồng bỏ chúng ta để về cặp kè với con mụ kia. Con à, chúng ta sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa? Để mẹ dẫn con nhảy xuống sông cho xong! – San San vừa khóc vừa ném lại mũ với kính, một mình chạy ra ngoài, bộ dạng như đi tìm cái chết. Chu Lệ Văn có hơi sợ hãi, vội vàng ngăn cô ta lại. Cô ta càng khóc càng hăng, luôn miệng đòi đi nhảy sông tự tử. Chu Lệ Văn bất lực đành phải luôn miệng xin lỗi.
Hóa ra những tình huống quá “sến” tưởng chừng chỉ có ở trong phim thế này cũng có thực ở ngoài đời.
- Đi thôi, chẳng có gì hay ho để xem cả! – Phương Đường nhìn điệu bộ quỵ lụy của Chu Lệ Văn mà khó tránh khỏi buồn phiền. Nhớ lại ngày hôm đó, bản thân mình khóc lóc năn nỉ mà anh ta vẫn bỏ đi không buồn ngoảnh đầu lại để đến ôm chân người đàn bà này, cô cảm thấy cuộc đời thật bất công.
- Ok, để anh dẫn em đi xem phòng của chúng ta! – Đỗ Tư Phàm giả bộ như không nhận ra sự lạc lõng trong ánh mắt của Phương Đường, kéo tay cô đi lên phòng.
Đây là một căn phòng ở gần sông, bên trong được bài trí theo phong cách cổ điển, tỏa ra mùi thơm nồng nàn của đồng quê. Giữa căn phòng là một cái bàn bằng trúc, trên bàn đặt một cái lọ bằng gốm, những bông hoa cúc dại cắm trong lọ còn rất tươi, tỏa sắc vàng rực rỡ, nhìn mà thấy chói mắt. Ngoài ban công có đặt hai chiếc ghế dựa bằng trúc, bên cạnh còn đặt một bộ dụng cụ pha trà, bên ngoài ban công là cảnh sông nước mênh mang.
Nằm trên chiếc ghế trúc, nhấp vài ngụm nước trà tươi mới được hái xuống, thưởng thức cảnh sắc thiên nhiên, đúng là vô cùng thư thái!
- Cám ơn anh đã giúp em giải vây khi nãy! – Phương Đường nói.
- Anh cũng không ngờ gặp được em ở nơi này, điều đó cho thấy chúng ta rất có duyên! – Đỗ Tư Phàm từ tốn pha trà, những ngón tay dài và trắng ngần, móng tay sạch sẽ. Một người như thế này chắc chắn rất chú ý tới vấn đề vệ sinh – Cô gái đó nói em như vậy mà em không chịu trả miếng, giỏi nhịn thật đấy!