Phương Đường đưa ngón tay trái của mình lên miệng, cắn mạnh một cái, cảm giác đau đến mức khiến cô phải chau mày. Đây không phải là mơ.
Người đàn ông tự giới thiệu với cô: “Tôi tên là Đỗ Tư Phàm, năm nay hai mươi tám tuổi, cơ thể khỏe mạnh, thu nhập ổn định, yêu thích điện ảnh, du lịch, ẩm thực và đọc sách.”
Cơ thể khỏe mạnh? Ý của anh ta là anh ta không thể bị điên đúng không? Trông anh ta quả thực không giống như người điên. Chẳng nhẽ là một kẻ lừa đảo? Cô cười như mếu, nói với người đàn ông trước mặt: “Anh à, hôm nay tôi đã đủ đen đủi lắm rồi, không những thất tình mà còn mất việc. Lúc ra khỏi nhà tôi không mang theo tiền, cũng không mang thẻ ngân hàng. Vì vậy nếu anh có muốn lừa tiền, tôi khuyên anh đừng phí công sức làm gì. Hơn nữa tôi thấy anh không giống như một người xấu, anh đành lòng lừa gạt một người con gái đang ở trạng thái tuyệt vọng như tôi sao?”
Người đàn ông này vẫn không từ bỏ hành vi điên khùng của mình, anh ta rút ví từ trong túi áo vest, mở ra và chìa ra trước mặt Phương Đường, trong ví là một sấp tiền dày cộm, còn có rất nhiều thẻ ngân hàng: “Trong này có chứng minh thư của tôi, có thể chứng minh tôi không nói dối cô, tôi thật sự tên là Đỗ Tư Phàm, hơn nữa bây giờ tôi đang thành tâm thành ý cầu hôn cô đấy. Hãy lấy tôi nhé!”
Lần đầu gặp mặt đã cầu hôn, hơn nữa nhẫn và hoa tươi đều đã chuẩn bị. Chuyện này càng nghĩ càng thấy rất kỳ quặc.
Phương Đường căng thẳng xoa xoa tay mình: “Anh à, tôi không hề quen biết anh!”
- Tôi biết, sau này chúng ta sẽ từ từ làm quen.
- Anh không sợ tôi là người phụ nữ xấu xa à?
- Tôi tin tưởng vào con mắt của mình, cô chắc chắn là mẫu phụ nữ có thể bầu bạn cả cuộc đời.
Mẫu phụ nữ có thể bầu bạn cả cuộc đời, chứ không phải là mẫu phụ nữ để yêu suốt cuộc đời? Phương Đường thở dài trước lời nhận xét này.
©STE.NT
Đàn ông có thể nói yêu với người phụ nữ anh ta yêu, nhưng chưa chắc đã lấy cô ấy về làm vợ. Hoặc giả đôi bên ban đầu yêu nhau và vì tình yêu mà tiến tới hôn nhân nhưng chưa chắc đã vì tình yêu mà có thể bầu bạn với nhau cả cuộc đời.
Phương Đường hỏi: “Anh thường xuyên chơi trò cầu hôn giữa đường thế này à?”, có thể người đàn ông trước mặt cô đã bị một vết thương lòng nào đó, vì vậy anh ta mới dùng phương pháp này để tìm kiếm một thứ gì đó trước đây.
- Không có, hôm nay là lần đầu tiên.
- Xin lỗi nhé, tôi không thể lấy anh!
Người đàn ông này dường như đã dự đoán được kết quả: “Không sao, chẳng có ai lại đi nhận lời cầu hôn của một người đàn ông xa lạ cả!”
- Tôi từ chối anh không phải bởi vì tôi không tin tưởng vào nhân phẩm của anh. Mặc dù ban đầu tôi có hoài nghi, nhưng hiện giờ tôi tuyệt đối tin rằng anh là người tốt!. “Khúc nhạc đệm” này khiến Phương Đường tạm thời quên đi nỗi đau thất tình, do vậy cô cảm thấy người đàn ông này giống như một thiên sứ giúp cô cởi bỏ nút thắt trong tim.
- Thế thì tạo sao?
- Mặc dù tôi thất tình, nhưng tình yêu và hôn nhân vẫn là một điều thiêng liêng và tốt đẹp trong lòng tôi, tôi không muốn tùy tiện trong vấn đề này! – Phương Đường lại cười như mếu – Có phải tôi rất ngu ngốc không?
Đỗ Tư Phàm lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cô: “Ít nhất còn bình thường hơn tôi!”
- Thế tại sao anh lại muốn kết hôn với một phụ nữ xa lạ? – Phương Đường tò mò hỏi.
Đỗ Tư Phàm cũng cười như mếu: “Bố tôi đã sắp đặt một cuộc hôn nhân cho tôi, hôm nay ông ấy yêu cầu tôi phải cầu hôn với cô gái đó, nhẫn và hoa đều là do ông ấy chuẩn bị thay tôi. Tôi không cam tâm để vận mệnh của mình bị ông ấy sắp đặt như thế. Thay vì lấy người mình không yêu, chi bằng tôi chọn đại một người qua đường, ít nhất cô gái này cũng là do tôi tự chọn!”
- Anh không sợ cô gái mà anh chọn bừa còn tệ hơn cô gái bố anh chọn cho anh sao?
- Tôi đã nói rồi mà, tôi tin vào con mắt của mình!
- Tự tin gớm!
Đỗ Tư Phàm nhét bó hoa tươi vào trong tay Phương Đường: “Tặng cho cô! Coi như cám ơn lời khen ngợi của cô đối với tôi!”
- Cám ơn! – Phương Đường đón lấy bó hoa hồng đỏ rực. Phụ nữ đều thích hoa tươi, cho dù loài hoa này không phải là loài hoa cô thích, chỉ cần được người khác giới tặng, ít nhiều cũng có thể khơi gợi chút hân hoan trong lòng cô. Kể ra đã lâu lắm rồi Chu Lệ Văn không tặng hoa cho cô: “Thế bây giờ anh định làm thế nào?”
- Cô đã cho tôi đáp án rồi đấy thôi!
- Tôi á?
Đỗ Tư Phàm cất nhẫn vào trong túi áo: “Ngay cả một cô gái yếu đuối đang lang thang khóc lóc trên đường vì thất tình như cô cũng cảm thấy tình yêu và hôn nhân là thiêng liêng và đẹp đẽ, không dễ dàng chấp nhận lời cầu hôn của người lạ, vậy thì một người đàn ông trông cũng khỏe mạnh như tôi cũng nên kiên trì với niềm tin của mình chứ. Cám ơn cô!”
Phương Đường phản bác: “Tình yêu và hình thể chẳng liên quan gì đến nhau cả!”
Đỗ Tư Phàm cười lớn: “Cô nói đúng lắm, tôi phải về nhà rồi, phải nói chuyện với bố tôi thôi. Cô có cần tôi đưa cô về nhà không?”
- Không cần đâu, tôi muốn ngồi đây một lát!
- Có thể cho tôi biết tên cô không?
Phương Đường chần chừ một lát rồi nói: “Phương Đường!”
- Phương Đường! – Nụ cười của Đỗ Tư Phàm như lấp lánh dưới ánh đèn đường – Sau này mỗi khi uống cà phê tôi sẽ nhớ đến cô. Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Không biết chừng lần sau gặp lại, tôi sẽ yêu cô cũng nên. Cô là một cô gái có lý trí, chúc cô hạnh phúc!
- Tôi cũng chúc anh hạnh phúc! – Phương Đường giơ bó hoa trên tay lên vẫy vẫy, nhìn theo xe hơi màu đen đang chầm chậm biến mất khỏi tầm mắt.
Yêu đương là một chuyện rất kỳ quặc, rõ ràng kẻ phản bội là bên A, nhưng người bị tổn thương lại là bên B, người vẫn chung tình. Người làm sai nếu trong lòng vẫn còn chút lương tâm, anh ta sẽ cảm thấy áy náy, nhưng hết áy náy anh ta vẫn sẽ đắm chìm trong thứ tình cảm mới, những giọt nước mắt của người yêu năm xưa chẳng qua chỉ là những vật trang trí tô điểm cho tâm trạng của họ. Nếu anh ta là một kẻ tuyệt tình không đoái hoài đến tình cũ, ngay cả chút áy náy cũng không có, thậm chí anh ta còn cảm thấy vui mừng vì đã thoát được sự ràng buộc từ tình cũ.
Anh theo đuổi hạnh phúc, tôi gánh chịu đau khổ. Xét về phương diện này, tình yêu là sự bất công.
Phương Đường gặp Yên Lạc ở cửa vũ trường, hôm nay cô đội bộ tóc giả màu nâu sẫm, ngắn và xoăn, phía trên còn rắc rất nhiều bột nhũ màu đỏ. Trông giống hệt như cái bánh mì ớt vừa mới ra lò.
- Sao chị lại đến đây? – Yên Lạc vô cùng bất ngờ, Phương Đường chẳng bao giờ thích những chỗ như thế này, cô cho rằng những chỗ thế này quá tệ nạn.
- Chị thất nghiệp rồi, cũng thất tình luôn! – Câu trả lời của Phương Đường ngắn gọn và rõ ràng.
Yên Lạc mất năm phút để làm rõ ngọn ngành câu chuyện, sau đó vỗ vai bạn thân: “Em mời chị uống rượu!”
Vũ trường là một nơi vô cùng phức tạp, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn nhập nhoạng, không khí nồng nặc mùi rượu xen lẫn khói thuốc, thanh niên nam nữ nhảy nhót điên cuồng theo tiếng nhạc, trao nhau những ánh mắt đầy lả lơi.
Yên Lạc gọi sáu chai bia đặt trước mặt Phương Đường: “Em đi chơi nhạc, chị uống trước đi, lát nữa em sẽ xuống uống với chị!”, sau đó cô dặn dò nhân viên bảo vệ vũ trường để ý Phương Đường, đừng để kẻ nào đó đến quấy rầy cô rồi mới rời đi.
Tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, Yên Lạc tay cầm mic đứng trước mặt mọi người, hai luồng ánh sáng chiếu thẳng vào người cô, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
- Xin chào các bạn, rất xin lỗi vì đã chen ngang. Tôi là DJ ở đây, hôm nay tôi muốn mượn việc công để xử lý việc riêng một lần, xin tặng bài hát này cho người chị em thân thiết nhất của mình. Hy vọng cô ấy có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh của sự thất tình để tìm được một tình cảm khác tốt đẹp hơn!