Chương 77

Chết tiệt, Vương Nhất Bác đã thành ra thế này rồi, Lã Tử Du vẫn còn muốn so đo với cậu .

Vương Nhất Bác đưa tay lên quệt vết máu trên đầu, thều thào :

- Rốt cuộc... mày muốn gì ?

- Tao muốn so đo với mày , rồi sao ? Nếu mày có bản lĩnh đánh cho bọn tao không đứng dậy nổi , thì tao để mày đi .

Vương Nhất Bác chỉ khẽ cười nhạt một tiếng , Lã Tử Du chơi trò tiểu nhân đánh lén cậu, bây giờ lại có thể nói một cậu hoang đường như thế .

Vương Nhất Bác mệt với tất cả rồi, chẳng muốn chơi đùa với hắn một chút nào cả . Nhưng nếu không đứng dậy mà đánh trả, với tên ngông nghênh coi trời bằng vung thế này , có khi chết mất xác ở đây cũng nên .Nhưng cậu mệt quá , tự dưng cậu thấy mình chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi.

Chẳng kịp nghĩ nữa, bọn chúng lại một lần nữa dồn dập lấy gậy đánh cậu, đạp cậu không thương tiếc. Lã Tử Du vô cùng hả hê , ai bảo tên này vừa dám đánh hắn thêm một lần nữa chứ? Chúng thoả sức đạp vào cơ thể đã chi chít vết thương của cậu , thậm chí lên mặt cậu, lên mắt cậu.

Mắt Vương Nhất Bác giai đoạn này thật sự rất yếu , vậy mà bọn chúng không kiêng nể gì đạp vỡ kính mắt của cậu , từng cú đấm cứ nện thẳng lên mặt .

Vương Nhất Bác đau thấu trời , nhưng càng đau , càng phải cố gượng dậy , nếu bảo vệ bản thân mình còn không được , sao có thể bảo vệ tốt cho người mình yêu thương . Dùng chút sức lực cuối cùng, Vương Nhất Bác cũng có thể gồng dậy, giật lấy một cây gậy của bọn chúng mà đánh trả . Vương Nhất Bác không bao giờ muốn đánh người vô tội vạ , nhưng chính họ muốn dồn cậu đến đường cùng thôi, nếu không đánh trả, thì sẽ chết .

Vương Nhất Bác dồn hết sức lực còn lại mà đánh trả , đến nỗi bọn chúng nằm rạp xuống nền đất mà run rẩy , không thể dậy nổi mới thôi. Sau đó , đôi mắt đã có chút lờ mờ quan sát xem Lã Tử Du ở đâu mà loạng choạng tiến lại gần :

- Còn mày nữa , cần tao xử nốt rồi tao đi được không?

Lã Tử Du có chút hoảng sợ , không thể ngờ thể lực của Vương Nhất Bác có thể lớn đến thế , sau một hồi lấy lại bình tĩnh mới nhếch môi cười rồi rút súng ra chĩa thẳng giữa trán Vương Nhất Bác .

- Lã Tử Du, từ bao giờ mày lại hèn như vậy? Hết đánh lén tao, bây giờ sợ tao đánh nên lôi súng ra doạ tao à?

- Thì sao?? Mày tin tao bắn nát hộp sọ của mày không ?

- Nếu hơn thua với tao khiến mày vui thế, thì cứ việc , vốn dĩ tao chỉ là tên vệ sĩ quèn của Tiêu Chiến , lại có thể khiến mày quá bận tâm đến vậy , có phải là vinh dự của tao không ?

- Mày...? Tao ghét được không? Nhìn mày ngứa mắt chết đi được !

Thấy Lã Tử Du đã có chút lúng túng , Vương Nhất Bác trong tích tắc đã nắm chặt được cổ tay của hắn rồi xoay người lại , hất văng súng của hắn xuống đất :

- Bây giờ đến lượt tao tiễn mày đi cấp cứu!

Nói rồi Vương Nhất Bác thẳng tay đánh Lã Tử Du thêm một lần nữa , mối cú đấm đều có lực rất mạnh , cảm tưởng như mặt Lã Tử Du có thể biến dạng được , Vương Nhất Bác gằn giọng :

- Mày đưa anh ấy đi chơi bời , còn chụp ảnh lại đòi đưa tin phá hoại sự nghiệp của anh ấy , thế là bạn sao ? Tao đã không so đo với mày , mày còn đánh lén tao thừa sống thiếu chết ,mày muốn gϊếŧ tao được chẳng lẽ tao không gϊếŧ mày được à ? Nhưng tao không phải là người không biết điều , trả đủ cho mày , sao này chừa mặt tao ra !

Lã Tử Du máu miệng máu mũi chảy ra hỗn loạn , hắn quay cuồng rồi nằm vật ra đất , không còn chút sức lực nào.

Vương Nhất Bác giật lấy điện thoại của hắn đập nát , rồi lảo đảo định rời đi . Nhưng cậu lúc này , cũng không còn chút sức lực nào cả . Suýt chút nữa là ngã xuống đất rồi, lúc này cậu lại cảm nhận được một l*иg ngực ấm nóng đỡ và ôm chặt lấy mình . Tiêu Chiến xót xa :

- Vương Nhất Bác em bị ngốc sao ? Em hứa với anh như thế nào ?

Đại Hoàng cũng lắp ba lắp bắp :

- Anh Du, anh có sao không ???

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đau lòng đến phát điên lên định xé xác Lã Tử Du ra , Vương Nhất Bác lại chỉ thều thào cản lại :

- Đừng... em đánh .. cậu ta gần chết rồi.... Anh đánh chết là bị bắt đến đồn cảnh sát đấy, xin anh....

- Em ngốc sao? Thế em thành thế này là do ai ?

- Em với hắn ta xong rồi, giải quyết xong rồi, chúng ta về nhà được không? Anh nghe lời em mà ?

Tiêu Chiến nhìn Lã Tử Du đang run rẩy trên nền đất lạnh lẽo bằng ánh mắt hình viên đạn , sau đó quay sang Đại Hoàng :

- Nể tình cậu báo cho tôi, tôi tha cho cậu và hắn cái mạng chó này . Xong việc tôi sẽ đến Lã gia , xem rốt cuộc Lã Tử Du muốn sống hay muốn chết !

Anh Vỹ nhìn Vương Nhất Bác mà xót xa theo, xem như vậy có còn là người không cơ chứ ? Nói rồi vội vàng giúp Tiêu Chiến cõng Vương Nhất Bác ra xe , sốt sắng đến bệnh viện .

Vương Nhất Bác đã không còn chút sức lực nào , hơi thở cũng có chút yếu ớt mà nằm ngoan ngoãn trong lòng Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến nhìn người trong lòng , lòng đau đến quặn thắt lại. Người này đã hứa từ nay về sau cái gì cũng nói với anh mà, rốt cuộc anh vẫn để người ấy một mình chịu hết .

Tiêu Chiến nắm chặt lấy bàn tay cậu , vừa lo lắng lại có chút giận dỗi:

- Em lại bỏ đi một mình , em muốn anh tức chết phải không ? Lã Tử Du dám làm gì anh sao ? Chỉ có em ngốc mà tin điều đó thôi, đau lòng chết anh rồi

Vương Nhất Bác khẽ nhắm mắt, giọng cũng nhỏ dần , đôi tay run run khẽ đưa lên lau giọt nước mắt của anh:

- Em xin lỗi, nhưng mà, từ đầu đến cuối, em đều không muốn ai làm tổn thương đến anh .

Tiêu Chiến xót Vương Nhất Bác lại thêm một lần nữa gào to hơn :

- Nhưng mà em bị đau cũng chính là làm anh đau. Vương Nhất Bác em xem đi người em còn chỗ nào lành lặn không ? Em sống chết bao nhiêu lần vì anh chưa đủ sao ?

Vương Nhất Bác rúc rúc vào người anh, lẩm bẩm :

- Em lần này thật sự mệt rồi , không còn chút sức lực nào nữa cả , lần sau anh bảo vệ em là được rồi, anh đừng khóc , em sẽ buồn .

- Được rồi được rồi, anh không khóc ! - Tiêu Chiến vội vã lau nước mắt, ôm chặt cậu hơn nữa rồi giục anh Vỹ.

- Anh lái nhanh hơn chút nữa!

Tiêu Chiến ôm người ấy trong lòng, chỉ mong đến bệnh viện thật nhanh. Nửa đêm tỉnh dậy không thấy cậu, anh đã rất sợ rồi, còn không gọi được cho cậu nữa. May mắn Đại Hoàng lúc nào cũng yếu bóng vía , sợ Lã Tử Du gϊếŧ Vương Nhất Bác mà vội vàng gọi cho Tiêu Chiến ngay . Khỏi nói lúc biết cậu đi gặp Lã Tử Du anh đã lo lắng thế nào, cuối cùng vẫn đến muộn một bước , để cậu bị thương ra nông nỗi này . Nếu Vương Nhất Bác không cản , anh sẽ bắn nát sọ hắn ta ra mất .

Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác bị thương , cậu đã đau quá nhiều lần rồi , anh còn sợ , nếu mất đi cậu thêm một lần nữa , anh biết phải làm sao?

—————————

Mn có hỏi mình là chuyện có bn chap, tính đến bây giờ có lẽ mình sẽ End ở chap 80 mn nhé ! Mình dự tính là như vậy! Cảm ơn mọi người