Vương Nhất Bác thêm một lần nữa tỉnh dậy trong phòng bệnh trắng xoá nồng nặc mùi thuốc khử trùng . Toàn thân Vương Nhất Bác đau ê ẩm như muốn rời ra , vết thương mới vết thương cũ chi chít đã được sát trùng, băng lại cẩn thận.
- Nhất Bác , cậu tỉnh rồi ! Cậu ngủ 5 ngày rồi đấy !
Trước mặt cậu là Uông Trác Thành và Ái Tử Băng đang vô cùng lo lắng . Vương Nhất Bác đầu đau như búa bổ , cố lục lại ký ức về trận tai nạn mấy ngày trước .
Vương Nhất Bác nhớ rõ mồn một , khoảnh khắc chiếc xe của Xài Tiểu Cách điên cuồng lao tới , thân ảnh nhỏ bé của Tiêu Chiến đã ôm chặt lấy cậu, thay cậu chắn tất cả , đau đớn đến mấy cũng không buông . Vương Nhất Bác cồn cào hết ruột gan,chẳng quan tâm đến đám dây dợ loằng ngoằng trên người mình nữa , một tay dứt hết ra , lò dò ngồi dậy, lắp bắp :
- Anh Chiến đâu , tớ phải đi tìm anh ấy ?
- Nhất Bác cậu bình tĩnh đã . Anh ấy vẫn ổn , nhưng chưa tỉnh lại , hiện tại gia đình anh ấy đang ở đó chăm sóc cho anh ấy rất tốt. Cậu lại tự làm theo ý mình nữa rồi . Lần trước cậu cũng dứt hết dây truyền nước ra ... - Uông Trác Thành vỗ vỗ vai cậu.
Vương Nhất Bác khổ sở nhìn Uông Trác Thành, đôi môi run run :
- Tớ tin cậu, nhưng để tớ đến nhìn anh ấy trực tiếp một lần được không? Để tớ biết anh ấy vẫn ổn . Tớ xin cậu đấy ?
- Để tớ giúp cậu.
Nói rồi Uông Trác Thành nhanh chóng mượn giúp Vương Nhất Bác một chiếc xe lăn để cậu dễ di chuyển hơn , rồi cùng Ái Tử Băng đưa cậu đến phòng Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến vì đỡ cho Vương Nhất Bác mà bị nặng hơn cậu rất nhiều . Nhìn người mình thương nhất nằm bất động , dây dợ chằng chịt, khuôn mặt nhợt nhạt không có chút sức sống, lòng Vương Nhất Bác dâng lên một nỗi đau đớn cực hạn . Cậu ước gì người đang nằm bất động với đám máy móc kia là cậu chứ không phải anh, dù sao cậu cũng quá quen với những vết thương này rồi, đau đớn gấp nghìn lần cũng chẳng sao . Nhưng anh Chiến của cậu như vậy , làm sao có thể chịu đựng được , anh ấy xứng đáng được yêu thương , được quan tâm chăm sóc chứ không phải nằm đây để chịu những điều này.
- Chào mọi người , em đến thăm anh ấy !
Vương Nhất Bác toàn đứng dậy , Tiêu Sở vội vàng đỡ Vương Nhất Bác ngồi xuống :
- Em cũng vừa tỉnh, đừng cố , ngồi vậy là được rồi!
- Không phải nó đi cùng cậu nên mới bị vậy sao ? Còn có mặt mũi đến đây sao ? - Tiêu Trạch Dương khẽ lườm Vương Nhất Bác .
- Ông đang nói điều gì nực cười vậy? Ông mới là người không có tư cách ở đây đó Tiêu Trạch Dương . Vì ai mà thằng bé bị như vậy? Giờ ở trong phòng bệnh của nó mà cũng lấy cớ cãi nhau cho được .
Dì Hiểu Thanh nói rồi ân cần nhìn Vương Nhất Bác :
- Con bảo vệ nó vất vả rồi, vết thương của con có sao không ?
- Cháu không sao ! - Vương Nhất Bác thì thào ! Cháu xin lỗi .
- Nhất Bác , chị biết em rất tốt với Chiến , từ trước đến giờ cũng vậy , em với anh Vỹ người thì bầm dập hết, còn chịu thay Chiến một nhát dao. Em làm hết sức rồi , đừng tự trách mình nữa .
Tiêu Sở cũng khẽ vỗ vai cậu động viên .
Ái Tử Băng khẽ gật đầu với Uông Trác Thành , xem ra ngoài Tiêu Trạch Dương, thì người nhà họ Tiêu thật sự rất biết điều. Ái Tử Băng nghĩ nếu đặt vào trường hợp gia đình khác , không cần biết lí do gì, chỉ cần không bảo vệ được chủ nhân , thì vệ sĩ chính là một tội đồ .
- Được rồi, con lên sở cảnh sát làm việc về vụ tai nạn , mẹ với mọi người ở lại chăm sóc Chiến nhé .
- Con đi đi ! - Dì Hiểu Thanh khẽ gật
Uông Trác Thành cùng Ái Tử Băng cũng đồng thanh :
- Chào chị ạ !
- Ông về nhà đi , đừng ở đây nữa , tôi ở đây là đủ rồi! - Mẹ cậu lạnh lùng nhìn Tiêu Trạch Dương .
- Tôi...
- Về đi , không phải người tình bé nhỏ của ông khiến nó như vậy sao ? Nếu nó có mệnh hệ gì , tôi có thể gϊếŧ ông đấy !
Đúng là phụ nữ có thể yếu đuối, nhưng để bảo vệ người thân mình , nhất là con mình dứt ruột đẻ ra , họ có thể xù lông lên , mạnh mẽ dứt khoát và đáng sợ hơn bao giờ hết .
- Dì ơi, dì đừng nóng quá , ảnh hưởng đến sức khoẻ . Từ sáng đến giờ dì cũng chưa ăn gì rồi ,con đưa dì đi ăn nhé, ở trong có Nhất Bác và Trác Thành, ở ngoài có anh Vỹ , Đông Đông với nhiều người như vậy , không ai có thể đến được đâu ạ . Phải ăn thì mới có sức chăm lo cho anh Chiến được ạ, anh ấy tỉnh lại mà thấy mọi người héo mòn vì anh ấy thì anh ấy cũng không vui được đâu ạ . - Ái Tử Băng khẽ nắm lấy bàn tay của bà dịu dàng
- Được rồi, vẫn là Tử Băng hiểu chuyện ,đúng là Chiến Chiến không chọn lầm người mà..không giống như... . Thôi,chắc con cũng đói lắm rồi, chúng ta đi ăn , rồi mua đồ về cho mọi người , bọn chúng cũng đói cả rồi .
Ái Tử Băng có chút ái ngại vì chính mình và Tiêu Chiến đang lừa cả gia đình cậu . Bây giờ Ái Tử Băng đã hiểu , Tiêu Chiến làm những điều này, là muốn bảo vệ Vương Nhất Bác , để cậu tránh xa được mọi thị phi và Xài Tiểu Cách mà bình bình an an mỗi ngày. Chỉ là Tiêu Chiến anh ấy chưa bao giờ thừa nhận .
Ái Tử Băng khi phát hiện ra couple mình ship quá real , lại có chút đau lòng. Là tình cảm đơn thuần vì quá nhiều lí do nên hai người cứ phải âm thầm quan tâm nhau như thế , nhớ cũng không thể nói, yêu chẳng dám mở lời , không phải quá đau khổ sao ? Thiết nghĩ gia đình Tiêu Chiến đã phức tạp, showbiz lại càng phức tạp hơn ,bỗng dưng Ái Tử Băng nghĩ, nếu chỉ sinh ra ở một gia đình bình thường , là người bình thường , họ sẽ hạnh phúc chứ?
Uông Trác Thành ý tứ ra hành lang đóng cửa lại ngồi cùng anh Vỹ để Vương Nhất Bác yên tĩnh được cạnh bên Tiêu Chiến.
Hai anh em họ , mặt mũi cũng còn chưa hết bầm tím . Uông Trác Thành vẫn đang bàng hoàng về Xài Tiểu Cách , bởi cậu chưa gặp một người phụ nữ nào đáng sợ và ghê tởm đến thế , đến nỗi cậu và cô ta không thù không oán còn muốn hại cậu suýt chết .
- Bác sĩ nói anh Chiến ổn mà , có lẽ chưa tỉnh lại thôi. Nhìn Nhất Bác cứ đau khổ thế kia em lại xót, chắc chắn cậu ấy đang tự trách mình dữ lắm ! - Uông Trác Thành thở dài .
- Nó yêu Chiến như vậy , chắc chắn càng dằn vặt mình vì không bảo vệ được cho Chiến . Anh mày cũng thế , tự dưng thấy mình vô dụng vãi , nếu không phải vì cứu anh , mày với mấy đứa đâu có liên quan . - Anh Vỹ bỗng dưng xị mặt xuống
- Không phải tại anh, anh đừng tự trách ... - Uông Trác Thành vội xua tay .- Mà anh vừa nói gì cơ ? Anh biết Nhất Bác yêu anh Chiến ? - Uông Trác Thành ngạc nhiên .
- Anh đoán ra lâu rồi !
- Anh nghĩ thế nào ?
- Chẳng thế nào cả, tình yêu là tình yêu thôi. Chỉ mong,hai đứa nó sẽ hạnh phúc. Nhưng về phía Chiến thì anh không chắc .
- Anh ấy với Ái Tử Băng cũng rất đẹp đôi !
Uông Trác Thành bỗng thấy vừa buồn cho Vương Nhất Bác lại buồn cho chính bản thân mình. Cậu cũng thấy chính mình dạo này rất quan tâm đến Ái Tử Băng, đến nỗi nhìn thấy Xài Tử Cách muốn rạch mặt cô không ngần ngại nắm chặt lấy chiếc dao đó mặc dù đau đớn đến bao nhiêu . Nếu cậu lỡ phải lòng cô ấy thì sao ? Liệu có được không khi cô ấy đang vui vẻ bên cạnh Tiêu Chiến ?
Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác chính là bảo bối tận tâm can , anh chỉ bị đứt tay cậu đã xót rồi , nói gì đến hoàn cảnh bây giờ .
Tiêu Chiến ngày trước luôn miệng mắng Vương Nhất Bác ngốc , chỉ biết nghĩ cho người khác , không bao giờ nghĩ cho mình . Vậy nà giờ anh cũng ngốc nghếch bảo vệ cho Vương Nhất Bác không màng đến tính mạng mình nữa.
Đến tận lúc đó , chỉ còn vài giây để đưa ra quyết định dùng hết sức lực thân thể này để che chắn cho Vương Nhất Bác , Tiêu Chiến mới hiểu , thì ra yêu một người là như thế , người ngoài nhìn vào có thể thấy gì ấu trĩ , nhạt nhẽo , ngu ngốc . Nhưng thì ra yêu một người chính là làm cho điều ấu trĩ , ngu ngốc gì cũng không màng , chỉ miễn là , người mình yêu luôn vui vẻ hạnh phúc là được rồi .
- Em xin anh đấy , anh dậy mắng em cũng được , sa thải em cũng được . Nhưng anh đừng bất động như thế mà . Cũng 5 ngày rồi đó , em tỉnh rồi sao anh còn chưa tỉnh? Anh ghét em lắm sao , đến bây giờ cũng không muốn nhìn mặt em nữa?
- Anh Chiến ... Tiêu Chiến ... nghe em một lần được không ? Chỉ cần anh tỉnh dậy thôi, muốn em làm thế nào cũng được. Nếu anh còn không tỉnh lại nữa, em sẽ gϊếŧ cô ta mất .
Bỗng Vương Nhất Bác càng điên hơn khi nhắc đến "cô ta ."
Phải , chính cô ra là người gây ra thảm kịch này , cô ta là một kẻ hết thuốc chữa , cậu phải đi tìm cô ta , cậu phải gϊếŧ Xài Tiểu Cách.
- Này , cậu đi đâu Vương Nhất Bác , cậu định đi bộ đi đâu ?
Thấy Vương Nhất Bác hằm hằm đi ra , Uông Trác Thành và anh Vỹ vô cùng lo lắng .
- Tớ sẽ gϊếŧ con khốn đó !
- Cậu điên rồi bây giờ gϊếŧ cô ta giải quyết được gì đâu .Chị Tiêu Sở cho người lùng sục cô ta rồi đưa đến cho sở cảnh sát rồi , cậu nghĩ cậu gϊếŧ cô ta , rồi phải đi tù , lúc đó anh Chiến sẽ thế nào ? Bình tĩnh đi Vương Nhất Bác ? - Uông Trác Thành nắm chặt bả vai cậu .
Lúc này Vương Nhất Bác mới nhìn thấy những vết thương của Uông Trác Thành và anh Vỹ .
Nó càng khiến cậu trách bản thân ghê gớm :
- A Thành, anh Vỹ... em xin lỗi . Đến hai người cũng không bảo vệ nổi .
- Nhiều lời .
Anh Vỹ nhẹ nhàng cho 1 cú đánh ngất Vương Nhất Bác , khẽ thở dài :
- Tốt nhất là em gọi bác sĩ đến tiêm cho nó một mũi an thần đi , không để nó ở đây , nó vừa nghĩ nhiều, xong rồi lại đòi đi gϊếŧ Xài Tiểu Cách thì khổ . Đông Đông canh chừng cẩn thận , tôi đưa nó về phòng bệnh rồi quay lại ngay .
- Vâng ạ.