Chương 45

Xài Tiểu Cách cô ta chơi đùa thế này , làm mọi người đều quá mệt mỏi rồi . Anh Vỹ cũng như một người anh ruột bên cạnh Tiêu Chiến bao năm , bảo bọc, che trở cho anh rất tốt, tính cách thì vui vẻ hoà đồng , lại luôn yêu vợ thương con , anh Vỹ chỉ là người ngoài cuộc vô tội , lúc trước cũng đối xử với Xài Tiểu Cách không tồi, không ngờ cô ta còn muốn lôi cả anh Vỹ vào cuộc.

- Anh yêu , anh cũng biết là vệ sĩ thân thiết của anh đang đến chơi với em mà, cũng không gọi điện lại cho em một tiếng gì cả . Anh không lo lắng sao ?

Xài Tiểu Cách định lấy anh Vỹ ra làm con tin , nhưng Tiêu Chiến không thể tỏ ra lo lắng trước cô ta được , cô ta sẽ nắm được thóp của anh .

- Cô nghĩ tôi quan tâm sao ? Tôi đang đi chơi với bạn gái , đâu rảnh quan tâm đến người khác !

- Chết chết , em quên mất , không có anh Vỹ , anh vẫn còn thằng nhóc dơ bẩn Vương Nhất Bác và ti tỉ vệ sĩ nữa cơ mà , đúng là không đáng bận tâm ha? Nhưng đi hẹn hò với bạn gái chắc cũng đi cùng Vương Nhất Bác đúng không? Vậy để cậu ta nghe xem giọng ai mà quen thuộc thế này ?

"Nhất Bác cứu tớ , tớ không biết con điên này là ai cả ."

"Uông Trác Thành?"

- Sao ?? Sao lại có cả A Thành được ? Sao cậu ấy lại ở trong tay cô ta . Đi , đi tìm cô ta ... - Vương Nhất Bác lo lắng như ngồi trên đống lửa, cô ta bắt anh Vỹ đã đành, đến Uông Trác Thành cũng không tha .

Vương Nhất Bác , Tiêu Chiến và Ái Tử Băng theo định vị lái xe đến một công viên lớn đã bị bỏ hoang nhiều năm thì thấy xe của Xài Tiểu Cách cùng cơ số xe lớn nhỏ nữa ở trong công viên .

- Tôi nghĩ là ở trong đây thôi , chia nhau ra tìm đi . - Tiêu Chiến sốt sắng .

- Không được . Không được chia nhau. Cô ta như vậy chắc chắn là có chuẩn bị rồi . Tôi không thể để anh đi một mình, cũng không thể để Ái Tử Băng trên xe được. Đi cùng tôi vẫn tốt hơn . - Vương Nhất Bác chắc nịch.

- Anh Nhất Bác , anh còn đang ốm mà ! - Ái Tử Băng lo lắng . - Bây giờ em cứ gọi cảnh sát nhé , được không ?

- Em có biết một điều trong phim là Cảnh sát chỉ đến khi tất cả mọi việc đã xảy ra thôi không? - Tiêu Chiến cốc đầu Ái Tử Băng . Dưới Nhất Bác còn vô cùng nhiều vệ sĩ, họ đang trên đường đến rồi. Em còn chưa biết , ngày đầu đến Tiêu Gia , Vương Nhất Bác một thân thương tích, đánh gục tất cả các vệ sĩ mạnh nhất , có tiếng nhất để trở thành vệ sĩ của anh . Ân oán này, để anh tự giải quyết , chúng ta không phải phiền hà đến ai, còn bằng chứng Tiểu Nguyên đưa , để đưa cô ta ra pháp luật sau .

- Được . Vậy chúng ta cùng đi.

Nghe Tiêu Chiến nói vậy, Ái Tử Băng có chút nhẹ nhõm hơn , nhưng biết anh Vỹ cùng Uông Trác Thành còn đang ở trong tay cô ta , lòng không khỏi lo lắng .

Công viên bỏ hoang này, thật sự rất đáng sợ . Vì đường vào khá nhỏ và hẹp nên chỉ có thể để xe bên ngoài vào trong .

"Chỉ mong một lần nữa nghe anh nói

Anh nguyện ý yêu em

Yêu em đến địa lão thiên hoang

Yêu đến trọn kiếp..."

Là một bài hát Tiêu Chiến hay hát ...

Nhưng lúc này người hát không phải anh . Biết được Tiêu Chiến đến , Xài Tiểu Cách cố tình hát vu vơ trêu tức .

"Anh Chiến , anh đến rồi..."

Xài Tiểu Cách đang đứng hát vu vơ ở một gốc cây gần đó , xung quanh cô ta là rất nhiều người , người cầm gậy người cầm dao, còn ngạc nhiên hơn nữa , còn có Diệp Ngôn . Diệp Ngôn còn hoàn toàn khỏe mạnh, còn anh Vỹ và Uông Trác Thành thảm hơn rất nhiều , người đầy thương tích , quần áo rách tơi tả, còn bị treo ngược trên cây.

- Xài Tiểu Cách . Cô điên rồi. Muốn tính sổ gì tìm tôi, hai người họ không liên quan , cô làm vậy họ sẽ chết mất . - Tiêu Chiến vô cùng lo lắng - Còn Diệp Ngôn nữa , cô bắt thằng nhóc đến làm gì ?

Xài Tiểu Cách cười lớn :

- Ủa , anh nói anh đang đi chơi với bạn gái , anh không quan tâm họ mà, ai cần anh đến đây. Còn Diệp Ngôn , anh ấy đến cùng tôi.. chỉ có anh ấy , không bao giờ phản bội tôi.

- Diệp Ngôn , cậu điên à ? Cậu có biết cô ta đang làm cái gì không ?

- Anh mới là tên điên đó ! Anh còn dám đến đây cùng bạn gái mới sao ? Không phải gia đình anh đã hại Tiểu Cách đến mức này sao ? Vậy mà anh nói với tôi anh yêu cô ấy . Tiêu Chiến anh là một thằng khốn. - Diệp Ngôn tức giận tiến đến nắm lấy cổ áo Tiêu Chiến .

- Bỏ tay ra ! - Vương Nhất Bác trừng mắt đe doạ

- Dựa vào một tên còn đang mặc áo bệnh viện sao ? Anh Chiến , vệ sĩ của anh cũng thật đặc biệt !

- Phí lời ! Vương Nhất Bác ! Đánh !

Tiêu Chiến gật đầu nhìn Vương Nhất Bác . Vương Nhất Bác hiểu ý, không kiêng nể gì mà đánh . Diệp Ngôn bị đánh bất thình lình , ngã nhào ra đất , máu tươi đã trào ra ở khoé miệng. Cậu ta vô cùng tức giận, cho tất cả đám đàn em lên tấn công hai người họ . Tiêu Chiến trước giờ mọi thứ đều được anh Vỹ và Vương Nhất Bác lo liệu, nhưng chưa bao giờ là một kẻ yếu đuối . Lúc cần đánh hay tự vệ , cũng chưa hề ngán ai . Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác vô cùng ăn ý , mặc dù không giỏi võ nhưng với Vương Nhất Bác phối hợp rất đồng đều , giương đông kích tây khiến bọn chúng không kịp trở tay . Bỗng Tiêu Chiến vừa cười vừa nói :

- Vương Nhất Bác , liệu kiếp trước tôi với cậu có phải là hai vị đại hiệp chuyên hành tẩu giang hồ , võ nghệ xuất chúng không ?

- Không biết !

- Cậu lúc nào cũng nhạt nhẽo như vậy thể nào không ai thèm thích cậu .

- Tôi không cần ai thích ngoài anh .

- Vương Nhất Bác cậu nói nữa tôi chuyển sang đánh cậu đấy .

- Vậy anh tập trung đi !

Ái Tử Băng cũng cô cùng hoảng sợ , mặc dù được Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bảo vệ . Ấy vậy còn có một con dao văng ra, suýt nữa vào chân cô. Đúng rồi, nhân lúc bọn họ đang dồn hết lực lượng để đánh nhau với hai người, cô phải cắt dây trói , nếu không Uông Trác Thành và anh Vỹ sẽ chết mất . Hai chiếc dây thừng lớn được cố định vào gốc cây, chỉ cần cắt dây ở gốc , hai người họ sẽ ngã xuống , treo không quá cao nên ngã xuống có lẽ vẫn ổn . Ái Tử Băng nghĩ một hồi, dũng cảm nhặt nó lên , tiến về phía gốc cây .

- Mày định làm gì ?

Xài Tiểu Cách vội vàng chạy lại phía Ái Tử Băng .

Ái Tử Băng hung hãn giơ con dao lên , gằn từng chữ một :

- Cút, nếu cô lại gần , tôi sẽ không ngần ngại cho cô vào vết sẹo trên mặt đâu !

- Mày dám .

- Tôi không có gì là không dám cả .

Nói rồi Ái Tử Băng nhanh chóng cứa đứt dây . Uông Trác Thành và anh Vỹ ngã xuống đất một cái đau điếng , người cơ hồ không còn chút sức lực, nhưng vẫn đỡ đơn cảm giác bị treo ngược trên cây .

Ái Tử Băng đặt con dao xuống cạnh anh Vỹ :

- Để phòng thân !

Sau đó trực tiếp tiến về phía Xài Tiểu Cách :

- Cô có tin tôi không cần dao cũng xử được cô không? Cô nghĩ cô là ai ?

- Mày mạnh miệng lắm . Chính mày cũng cướp anh Chiến của tao, mày nghĩ mày tốt đẹp lắm sao ?

- Anh ấy vốn dĩ chưa bao giờ của cô, đừng bao giờ mở mồm ra nói người khác cướp của cô vì cô chưa bao giờ xứng đáng có được nó .

Một tay của Ái Tử Băng vốn dĩ rất đau, nhưng không kìm lòng được , nén đau lại, một tay túm chặt tóc cô ta , một tay dùng hết sức lực , cho cô ta một bạt tai đau thấu trời .

- Một tát này là thay mọi người tặng cô khi đã bày ra cái trò điên điên khùng khùng này khiến mọi người khổ sở .

Xài Tiểu Cách còn đang choáng váng, Ái Tử Băng đã dứt khoát bồi thêm một cái tát nữa vào bên má còn lại :

- Cái này thay anh Chiến , với tất cả những điều xấu xa bẩn tưởi cô đã làm với anh ấy và gia đình anh ấy . Tôi hay họ cũng có thể gϊếŧ cô, rạch mặt cô, nhưng mà chúng tôi không thèm làm trò mèo đó , vì chúng tôi không phải loại người dơ bẩn như cô .

- Dơ bẩn . Nãy giờ mày nói hơi nhiều rồi đó . Mày cũng nên chết đi , theo anh Vỹ rồi thằng khốn bạn của thằng Nhất Bác kìa .

Chẳng biết tay Xài Tiểu Cách đã với được con dao sắc nhọn ở đâu , lật ngược được tình thế , đè Ái Tử Băng ra :

- Tiếc quá , chỉ là mày chưa rạch được mặt tao , thì tao đã rạch nát mặt mày ra rồi, thực tập sinh ngây thơ sao? Tao xem mày debut nổi không?