Chương 43

Về đến phòng Vương Nhất Bác , Ái Tử Băng mới thuật lại câu chuyện mình vô cớ bị chửi và đánh cho Vương Nhất Bác và Uông Trác Thành .

- Bọn họ nói vậy à? Cho tôi mượn điện thoại !

- Vương Nhất Bác vô cùng sốt sắng

Vừa mở máy, y rằng tin tức nóng nhất là chuyện của Tiêu Chiến rồi.

Ái Tử Băng chưa tiếp xúc với Tiêu Trạch Dương bao giờ , không thể biết con người ông ta thế nào . Nhưng có lẽ Tiêu Chiến ngoài tính kiêu ngạo và có chút cứng đầu, thì tuyệt đối không phải người như thế , hơn nữa , chính cô cũng đang bị họ lôi vào drama này, hiện giờ chính cô cũng rất rối, không thể hiểu nổi .

- Ái Tử Băng, anh Chiến biết chưa ? Anh ấy đang ở đâu ?

- Tôi... lúc nãy tôi đòi đến đây nhưng anh ấy nói mệt nên về nhà nghỉ ngơi .

- Về nhà? Tôi đi tìm anh ấy ! - Vương Nhất Bác vội vàng rút dây chuyền nước ra , còn không kịp thay bộ quần áo bệnh viện .

- Này Vương Nhất Bác cậu còn đang bệnh ...

- Cậu về nhà trước đi Uông Trác Thành ! Ở nhà đợi tớ .

- Vương Nhất Bác em đi với anh , đợi em ! - Ái Tử Băng gọi với theo , chạy lên taxi ngồi cùng với Vương Nhất Bác .

- Vương Nhất Bác , anh nói cho em biết chuyện này là sao? Sao lại có một bài đáng sợ thế này?? Xài Tiểu Cách cô ta???

- Anh Chiến chưa từng yêu cô ta , tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô ta . Chấm dứt với cô ta , cũng vì cô ta định lừa anh ấy ...

- Không ngờ cô ta lại khốn nạn đến vậy... nhưng clip này ... còn lôi em vào nữa , cô ta muốn gì ?

- Tôi đang sợ clip này là thật ! - Vương Nhất Bác lo lắng, từ nãy đến giờ đã bấu chặt ngón tay vào với nhau .

- Là thật? Vậy chẳng phải chuyện này anh anh ấy, chị gái và cô Hiểu Thanh sẽ là người tổn thương nhất sao? Cô ta lại muốn tẩy trắng đến phát điên rồi sao ?

Lúc này ruột gan Ái Tử Băng còn cồn cào hết cả lên , mà chỉ cô lúc này mới biết Vương Nhất Bác còn lo lắng gấp trăm lần mình .

Ái Tử Băng cố gọi cho Tiêu Chiến dù biết lúc này chắc chắn anh sẽ chẳng bắt máy đâu .

Tiêu Chiến vừa về đến nhà cũng là lúc Tiêu Sở vừa về tới. Vừa thấy anh, Tiêu Sở đã khóc nức nở như một đứa trẻ . Bởi họ quá hiểu Tiêu Trạch Dương là người thế nào . Chỉ là khônh ngờ Xài Tiểu Cách và ông ta có thể làm ra loại chuyện đáng kinh tởm này. Mẹ của họ thực sự trước giờ luôn coi cô ta như con gái , vậy mà cô ta còn lợi dụng bài này đổ nước bẩn lên đầu anh và cả gia đình, Ái Tử Băng , để tẩy trắng cho bản thân .

- Lên phòng tìm mẹ đã, em sợ mẹ đọc hết rồi!

Chị đừng khóc nữa. Chuyện gì cũng phải từ từ giải quyết .

- Chình ình trên bao nhiêu trang tin tức như vậy, còn có thể không biết được sao? - Mẹ cậu từ trên lầu đi xuống, cười chua chát .

Lúc này Tiêu Trạch Dương cũng mới từ Bali về , còn đang vui vui vẻ vẻ nghĩ đến chuyến du lịch qua thì đã nhìn thấy Tiêu Sở mặt mũi tèm nhem nước mắt , còn ánh mắt của Tiêu Chiến và Hiểu Thanh trăm ngàn phẫn nộ .

- Ba còn biết đường về nhà sao ?

- Ta đi công tác có mấy hôm , không về nhà thì về đâu ?

- Công tác ??? Vậy thì ba nói xem, đi công tác phải thế này sao???

Tiêu Trạch Dương chết lặng khi nhìn thấy bài báo, những tấm ảnh , clip ghê tởm đáng sợ . Thì ra cô ta rõ ràng gạ gẫm ông nhưng lại cố tình giả vờ chống cự , cũng chỉ một mục đích đưa ông vào bẫy .

- Ta... ta....

- Không còn gì để nói đúng không Tiêu Trạch Dương??? Tôi hiểu ông quá mà! Ông có bao giờ bỏ sót một ai đâu??? Nhưng đến nỗi đứa trẻ còn kém tuổi con trai ông ông cũng ăn nằm với nó được , để bây giờ gây hoạ cho chính con trai ông , cho cả cái Tiêu thị ông vất vả gây dựng lên . Nhìn đi, xem có bao nhiêu bài báo hắc bẩn nó , một Xài Tiểu Cách đáng kinh tởm là đủ rồi, đến ông cũng không hiểu chuyện thế sao ? Bao nhiêu năm nay , tôi chứng kiến ông đi với người khác , hai đứa con của ông chứng kiến ông vui vẻ với nhân tình, ông đã bao giờ nghĩ cho cảm nhận của tôi, của chúng nó chưa? Hay ông chỉ quan tâm đến cái khoái lạc nhất thời của chính ông? Chúng ta không tình yêu đã quá đau khổ rồi, ông còn muốn đem đau khổ cho chúng nó ư?

- Tôi ... xin ... lỗi

Từ xin lỗi cất ra , lí nhí trong cổ họng của Tiêu Trạch Dương .

Bao nhiêu năm qua, Hiểu Thanh bà cố gắng vun đắp bao nhiêu, ông lại đẩy bà ra xa hơn bấy nhiêu. Vì cuộc hôn nhân không tình yêu này, dù bà có cố gắng bao nhiêu, có nỗ lực bao nhiêu cùng ông tạo dựng nên Tiêu Thị, nuôi dạy hai đứa con thật tốt cũng không thể bằng những lời đường mật của những con người dơ bẩn ngoài kia.

Bà lúc nào cũng tỏ ra mình là người phụ nữ mạnh mẽ , tỏ ra bà không cần Tiêu Trạch Dương, nhưng đến nước này ,ngay cả lúc này, Tiêu Sở vẫn đang nức nở , mặt bà vẫn lạnh tanh . Nhưng rốt cuộc bà cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường khát khao có một mái ấm bình thường như những gia đình bình thường khác, tâm can của bà, đã vỡ vụn thành từng mảnh từ lâu rồi .

Ngần ấy thời gian , ngày ngày cố vá lại chính tâm can của mình, nhưng càng vá , lại càng rách, càng cố tỏ ra mạnh mẽ , trái tim lại yếu đuối mong manh vô cùng .

Một mình bà đau là đủ rồi, lần này lại nghiêm trọng đến nỗi , khiến cho con trai bà bị hắc thảm hại, cổ phiếu của Tiêu thị chỉ sau vài tiếng đã rớt liên tục vì nhân cách của cha con Chủ tịch hội đồng quản trị...

- Sao ? Anh đã thấy vui chưa Chiến Chiến của em ? - Xài Tiểu Cách nhếch môi, giọng điệu vô cùng giễu cợt .

- Xài Tiểu Cách cô điên rồi! Cô dơ bẩn vừa thôi. Cô có biết cô vừa làm gì không ?

- Anh đọc bài xem giọng văn em viết có được không ?

- Tôi nói rồi Xài Tiểu Cách. Muốn trả thù thì tìm tôi, đừng có đυ.ng đến gia đình tôi.

- Nhưng em thích , rồi anh làm gì em ?

- Tôi sẽ gϊếŧ cô!