Chương 38

Chuyện đã đến nước này, đạo diễn Trình chắc chắn là người lo lắng nhất . Phim đang quay thuận lợi , hiệu ứng Couple cũng cực tốt, ai ngờ rằng đâu sau một đêm cặp đôi này có thể quay ngoắt 360 độ như thế , thì còn gì là phim nữa .

Cũng chính vì lí do đó , ông mới nhanh chóng gọi Tiêu Chiến đến để giải quyết .

Biết rõ đây sẽ là một tổn thất lớn, nhưng Tiêu Chiến không có gì lo lắng cả, thái độ vẫn vô cùng dửng dưng .

- Có gì phải lo lắng sao anh Trình ?

- Tiêu Chiến , trước giờ tôi vẫn rất tôn trọng cậu , bây giờ cũng vậy, nhưng chuyện riêng cá nhân của cậu, đừng để ảnh hưởng đến cả đoàn phim !

- Có gì ảnh hưởng sao ?

- Cậu nói bây giờ quan hệ của cậu với Xài Tiểu Cách như vậy, còn đóng được phim chung sao ?

- Bây giờ có hai lựa chọn cho anh. Một là ngừng quay, tiền tổn thất , kinh phí từ trước đến giờ , tôi sẽ đền gấp mười lần . Hai là thay diễn viên , chỉ cần ông cho tôi một con số !

- Tiêu Chiến , lúc nào cậu cũng thích giải quyết vấn đề bằng tiền sao ? Tiền chỉ là một phần thôi, còn công sức , thời gian nỗi lực của cả đoàn trong thời gian qua, ai sẽ bù đắp được chứ ?

- Tôi không có thời gian nói nhiều đâu. Nếu anh vẫn không hiểu , Triệu Ngọc , chấm dứt hợp đồng , cô lo liệu hết đi.

Hết hy vọng cứu vãn rồi, đại diễn Trình lòng đau như cắt , nức nở thành tiếng. Vương Nhất Bác cản thấy có chút ớn lạnh, Tiêu Chiến lúc dịu dàng thì rất dịu dàng, nhưng khi đã quyết tâm dứt bỏ, thì cũng vô cùng máu lạnh .

Cậu thì khác, cậu yêu một người , dù người ấy làm gì , người ấy có như thế nào, cậu vẫn mãi đứng về phía người ấy . Chỉ cần người ấy quay lại phía sau , sẽ phát hiện , cậu chưa từng rời đi, cũng không bao giờ muốn làm tổn thương người ấy .

- Tiểu Cách, quản lí vừa gọi cho tôi, Tiêu Chiến đã hủy hợp đồng quay với đạo diễn Trình rồi. Phim chắc cũng ngừng quay, không biết ý ông ta với cô thế nào? - Tiểu Nguyên thở dài

- Không... không thể ... anh ta , anh ta có thể tuyệt tình như vậy sao ?

- Trên Weibo cũng không còn nhiều bài bênh cô đâu . Họ đã chuyển sang làm fan couple của Tiêu Chiến và Ái Tử Băng rồi. Họ nói tình yêu của cô và anh ta chỉ là phương án pr phim thôi .

- Aaa .... không thể , anh ta lỡ đối xử với tôi như vậy sao ? Tôi sẽ không để Tiêu gia yên đâu , cứ đợi đó đi !

- Xài Tiểu Cách, cô dừng lại đi, cô làm những chuyện đó làm gì ? Cuối cùng cũng chỉ có một mình cô đau khổ thôi!

- Tiểu Nguyên tôi trả tiền lương cho anh không phải để nghe những thứ đạo lí này. Ra ngoài, ra ngoài cho tôi...

Xài Tiểu Cách quá mệt mỏi rồi, tốt nhất bây giờ cần đi đâu đó một thời gian để mọi chuyện lắng xuống .

- Anh Chiến , anh Vỹ , từ trưa hai người cũng không ăn gì rồi, ăn tạm chút bánh đi không đói , có gì lát về nhà ăn thêm . - Vương Nhất Bác vừa dừng lại bên đường mua chút gì đó cho Tiêu Chiến và anh Vỹ , vì biết Tiêu Chiến vừa chấm dứt hợp đồng với đạo diễn Trình, cũng không mấy vui vẻ gì .

- Lại mua bánh xịn rồi , cậu là tâm lí số 1 đó ! - Anh Vỹ vừa lái xe vừa nhồm nhoàm

- Của anh !

Vương Nhất Bác dịu dàng đưa cho Tiêu Chiến , thế nhưng Tiêu Chiến lại một tay hất mạnh túi đồ vung vãi ra xe :

- Không ăn , tôi mà thèm ăn những thứ này à?Cả Vương Nhất Bác và anh Vỹ đều không thể hiểu, Tiêu Chiến đang nghĩ gì .

Trước giờ Tiêu Chiến có thể tỏ ra như vậy với người khác , nhưng với bạn bè thân thiết thì không .

- Tôi... xin lỗi... tôi sợ anh đói... - Vương Nhất Bác luống cuống ...

- Vương Nhất Bác lúc nào cậu cũng chỉ biết sợ , sợ, sợ thôi à, không còn gì để làm à, tôi khiến cậu phải thế sao? Cậu là vệ sĩ của tôi không phải giúp việc , tôi không khiến cậu phải quan tâm tôi !

- Chiến , em làm sao thế ? Trước giờ Nhất Bác vẫn chu đáo với anh và em như thế , thường ngày không sao, hôm nay mọi việc không thuận lợi đem trút giận lên đầu nó , nó có làm gì không mà em khó chịu với nó như vậy .

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến không được vui, chỉ im lặng mà không nói gì .

Tiêu Chiến cũng bực dọc trùm kín mít vào , giả vờ ngủ . Về đến nhà , mở cửa xe một cái đã đóng cái rầm , mặc kệ Vương Nhất Bác và anh Vỹ , hằm hằm lên phòng .

Vương Nhất Bác lặng lẽ mở cửa sau, nhặt từng miếng bánh vương vãi trên sàn , gương mặt cố tỏ ra bình thản , nhưng anh Vỹ biết rằng bỗng dưng bị đối xử như thế , thật không thoải mái chút nào .

- Để anh dọn cho, về trước đi. - Anh Vỹ vỗ vỗ vai cậu .

- Em cảm ơn .

Vương Nhất Bác tính về nhà, nhưng nghĩ đi nghĩ lại , vẫn muốn nói chuyện dứt khoát với Tiêu Chiến một lần .

Tiêu Chiến lăn lộn trên giường , không hiểu sao bản thân mình lại đối xử với Vương Nhất Bác như thế , sáng còn muốn chọc tức cậu, tối lại quay sang quát mắng cậu . Tiêu Chiến còn không hiểu sao chính bản thân mình lại muốn Vương Nhất Bác ghét anh nữa, hay chính bản thân anh đang sợ, mình sẽ có tình cảm với Vương Nhất Bác ?

Tiêu Chiến đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa, cứ tưởng là Tiêu Sở , nên lại giở giọng mè nheo:

- Sở Sở à hôm nay chị cũng nghe em nói hết rồi lại muốn tra khảo gì sao?

- Là tôi , Vương Nhất Bác !

Tiêu Chiến tắt nụ cười , ấp úng:

- Cậu không về nghỉ ngơi sớm đi, còn có chuyện gì tìm tôi!

-Anh mở cửa trước đi !

- Gì đây! Buồn ngủ lắm rồi!

Tiêu Chiến vừa mở cửa ra đã khó chịu nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác biết thừa là anh không muốn gặp mình nên mới nói dối, bởi anh còn mặc nguyên bộ đồ của cậu, còn chưa tắm rửa thay đồ sao có thể nói đi ngủ là đi ngủ.

- Có chuyện gì thì nói nhanh lên đi, tôi rất mệt!

- Tôi... anh Chiến , anh rất ghét tôi sao ? Tôi xin lỗi , nếu anh vẫn còn cảm thấy khó chịu với tôi.. tôi đứng đây cho anh tuỳ ý trút giận .

- Cậu bị ngốc à, lúc nào cũng vậy với tôi. Tôi bảo cậu chết cậu cũng chết sao Vương Nhất Bác ? Ai nói gì cậu cũng nghe sao ? Cậu cũng là một con người mà sao cậu không biết tự chăm sóc cho bản thân mình ? Tôi đâu có cần cậu quan tâm chăm sóc tôi, bạt mạng vì tôi như thế ? Cậu nghĩ tôi cần sao ?

Tiêu Chiến khó chịu đấm thùm thụp vào ngực Vương Nhất Bác . Vương Nhất Bác thực sự không thể chịu nổi nữa rồi , dù hôm nay như thế nào, cậu cũng phải nói, rồi Tiêu Chiến đối xử như thế nào với cậu cũng được . Vốn dĩ còn tưởng bí mật này cậu sẽ mang theo suốt cả cuộc đời , nhưng người ta nói đúng. Tình yêu là thứ không thể giấu , nếu không nói , ánh mắt sẽ bộc lộ tất cả. Nhưng sự ôn nhu của cậu, ánh mắt trìu mến của cậu thời gian qua dành cho anh, anh lại không hiểu , cậu thực sự , yêu anh rất nhiều .

- Tôi không ngu ngốc ! Chẳng một ai có thể khiến tôi liều mạng vì người đó cả, chẳng một ai có thể sai khiến tôi, chẳng một ai có thể quát mắng tôi, trừ phi người ấy là anh! Anh muốn hỏi tại sao lại là anh đúng không? Bởi vì , tôi yêu anh, Tiêu Chiến ! Rất yêu anh!"

Vương Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến khiến anh như bất động. Anh biết Vương Nhất Bác yêu mình, nhưng là thông qua những trang nhật kí của cậu. Anh không nghĩ ngay bây giờ Vương Nhất Bác có thể đứng trước mặt mình và nói "Tôi yêu anh!" Rõ ràng đến vậy .

Vương Nhất Bác ôm anh rất chặt , vùi đầu vào vai anh, như thể sợ nếu bỏ anh ra, anh sẽ biến mất không ở cạnh cậu được nữa .

Tiêu Chiến hô hấp cực kì khó khăn. Vương Nhất Bác vừa nói, là Vương Nhất Bác vừa nói. Sao cậu ta có thể?

"Buông tay!"

Tiêu Chiến lạnh lùng gằn giọng .

"Tôi nói buông tay !"

Vương Nhất Bác cố gượng cười buông Tiêu Chiến ra :

-Tôi mạo phạm rồi! Xin lỗi! Xin lỗi, tôi là một thằng khốn !

Tiêu Chiến nắm lấy cổ áo Vương Nhất Bác , đe doạ:

- Vương Nhất Bác cậu nghĩ cậu là ai? Cậu nghĩ fan ship couple chúng ta thì tôi với cậu có khả năng sao ? Cậu nghĩ tôi đối tốt với cậu thì tôi với cậu phải là một đôi sao?? Cậu nghĩ cậu nói với tôi là cậu thích tôi thì tôi phải thích cậu sao ? Vương Nhất Bác , bạn bè thì mãi là bạn bè , tôi đã có bạn gái, tình yêu của tôi với cậu, một chút cũng không !

- Xin lỗi , xin lỗi nhiều ...

Vương Nhất Bác biết trước được câu trả lời , nhưng tâm can vẫn như chết lặng rồi. Đã định giấu bí mật này mãi mãi , mà đến khi quyết định nói ra , cũng chỉ nhận được lời xua đuổi lạnh nhạt này.

Vương Nhất Bác lầm lũi quay lưng bước đi, Tiêu Chiến cũng vội vã đóng sầm cửa lại. Anh vừa nói gì vậy, có phải anh vừa làm tổn thương Vương Nhất Bác không ? Anh còn không ngờ được, Vương Nhất Bác sẽ tỏ tình mình như thế ? Không sao , không sao , Tiêu Chiến tự trấn an mình . Cũng tốt, biết rồi , cậu ấy cũng không phải mong đợi gì hết . Mọi chuyện , đến đây là kết thúc rồi. Nhưng sao Tiêu Chiến lại không thấy vui gì hết ?

Vương Nhất Bác lầm lũi trở về nhà . Mưa lạnh như trút nước làm cậu ướt sũng, nhưng cậu cũng chẳng để ý , bởi trái tim của cậu, cũng tan nát cả rồi . Vương Nhất Bác chỉ đơn thuần nghĩ rằng , chỉ cần cố gắng đối tốt với người ấy , thì dần dần người ấy sẽ có tình cảm với mình. Nhưng không , họ biết rồi, họ sẽ càng xa lánh cậu thôi.

Trời mưa ư ? Thật tốt. Vương Nhất Bác cứ thế ngồi sụp ở một góc tối khóc nức nở . Bao nhiêu năm qua , người đời đối xử với cậu thế nào, cậu cũng không khóc , cuộc sống đau khổ thế nào , cậu cũng không khóc . Tập luyện có đau đớn thế nào, người chi chít vết sẹo , vết thương đau thấu trời , cậu cũng không khóc. Cậu sụt sịt trong mũ bảo hiểm hồi trước , chỉ là để tự nhủ bản thân nhất định không được bỏ cuộc, phải cố gắng thật tốt hơn nữa. Thế nhưng vỏ bọc đó bao năm nay của cậu mất rồi, nó không thể giúp cậu tỏ ra bình tĩnh lúc này được . Từng câu từng chữ Tiêu Chiến nói cứ âm vang trong đầu cậu :"một chút cũng không , một chút cũng không !"