Chương 2

Biệt thự Tiêu gia lộng lẫy , kẻ hầu người hạ ra vào tấp nập , còn cơ man vệ sĩ cao lớn , thân hình rắn chắc , gương mặt dữ tợn đứng ở mọi ngóc ngách . Còn số người đến xin được ứng tuyển vào vị trí vệ sĩ thân cận của Tiêu Chiến nhiều chẳng đếm xuể .

Uông Trác Thành gương mặt ái ngại nhìn Vương Nhất Bác :

- Nhất Bác à nhìn họ đáng sợ quá , cậu nghĩ ... chúng ta ...

- Không thử sao biết !

Vương Nhất Bác vẫn bình tĩnh quan sát , nhưng nếu nói không lo sợ thì cũng không đúng. Mấy người kia ngoài vẻ ngoài to lớn sức lực phi thường còn thuộc những công ty vệ sĩ có tiếng ở Bắc Kinh , nên để được tin tưởng sẽ dễ dàng hơn cậu nhiều , còn cậu chỉ là một thằng nhóc lớn lên trong cô nhi viện , thân cô thế cô.

Thôi bỏ đi , đúng như cậu nói , không thử thì sao có thể biết được chứ .

- So với việc làm vệ sĩ tớ nghĩ làm người giúp việc cái nhà này dễ hơn !

Uông Trác Thành đảo mắt quan sát , sau đó thì thầm vào vai cậu . Cậu thong thả tròng tay vòng vào cổ Trác Thành , nhẹ nhàng :

- Giúp việc phải không ?

Uông Trác Thành miễn cưỡng cười trừ thương lượng :

- Nhất Bác tớ ngàn lần biết sai rồi , xin bảo toàn cho cái cổ của tớ được nguyên vẹn , tớ chết rồi ai nấu cơm cho cậu ăn !

- Tha cho cậu đó !

Đúng lúc đó , đám hỗn loạn cũng trở lên im bặt , Tiêu Chiến không xuất hiện , chỉ có một vị quản gia đứng tuổi , phong thái đĩnh đạc đi cùng một cô gái vô cùng xinh đẹp, từ đầu đến chân toàn là hàng hiệu . Đôi mắt sâu , hàng mi cong cùng chiếc mũi thẳng tắp , nhìn là biết đây chính là Tiêu Sở , chị gái của Tiêu Chiến . Tất cả đều vô cùng cảm thán , bởi gen nhà họ Tiêu thực sự quá xuất sắc , từ Tiêu Sở đến Tiêu Chiến đều đẹp như tranh vẽ , là minh tinh số 1 cũng không lấy gì là lạ . Thế nhưng Tiêu Sở lại vào Tập đoàn của Tiêu Thị khá sớm , chỉ có Tiêu Chiến theo đuổi con đường nghệ thuật .

- Ngậm miệng vào đi , nước dãi cậu đang chảy ra kìa , ghê chết đi được !

Vương Nhất Bác quay sang nhìn Uông Trác Thành , khẽ nhăn mặt .

- Cô ấy , đẹp quá đi Nhất Bác! Bên ngoài còn đẹp hơn trên truyền hình gấp nghìn lần . Ôi thần tiên tỉ tỉ của tớ !

- Trật tự đi ! Phiền chết được !

Uông Trác Thành phụng phịu vì bị Vương Nhất Bác mắng , nhưng vì đã quá quen với điều này nên cũng chẳng để tâm , chăm chú dõi theo từng nhất cử nhất động của Tiêu Sở .

- Chắc mọi người cũng biết mục đích hôm nay mọi người có mặt ở Tiêu Gia để làm gì ? Tôi có mặt ở đây thay Tiêu Chiến để công bố luật thi đấu . Rất đơn giản , là người cuối cùng bước ra khỏi được sàn đấu kia ! - nói rồi Tiêu Sở chỉ vào nhà thi đấu ở góc sân vận động trong biệt thự nhà mình .

- Người cuối cùng ?

Uông Trác Thành lo lắng nhìn Vương Nhất Bác . Nếu không phải đánh chết ai thì cũng phải đánh đối thủ bất tỉnh hết thì mới có cơ hội ra ngoài, mà ngộ nhỡ người nằm xuống là Nhất Bác thì sao ? Nhà họ Tiêu cậy có quyền thế muốn làm gì cũng được sao ?

Vương Nhất Bác im lặng một hồi , lặng lẽ quan sát những người bặm trợn xung quanh mình . Rồi ra dấu hiệu mình ổn với Uông Trác Thành .

- Xin mời !

Tiêu Sở mỉm cười rồi ra hiệu cho tất cả vào bên trong . Người ngoài như Uông Trác Thành chỉ biết đứng ngoài lo lắng mà thôi . Trác Thành quen biết và sống cùng với Vương Nhất Bác đã hơn 5 năm , cũng là người hiểu cậu nhất và thương cậu nhất , cậu ta chăm sóc lo lắng cho cậu như anh em thân thiết trong nhà , cũng hiểu rõ nhất chấp niệm trong lòng cậu với Tiêu Chiến lớn như thế nào , nên chỉ có thể cầu mong rằng người bước ra cuối cùng sẽ là cậu , dù Trác Thành biết rằng điều đó chẳng dễ dàng gì .

- Haha ! Lọt đâu một thằng công tử bột yếu đuối thế này . Này nhóc , nhóc xem có đi nhầm không, đừng nói là trên đường về nhà uống sữa mẹ mà lạc vào đây nhé !

Một tên vệ sĩ cao lớn , cởi trần để lộ cơ thể rắn chắc , đen bóng vỗ vỗ vai cậu khinh bỉ .

Vương Nhất Bác cười nhạt, chẳng nói chẳng rằng , nhẹ nhàng một cú đá khiến hắn bất tỉnh .

Người đầu tiên trong sàn đấu lại ngã xuống bởi một thằng nhóc mà họ còn cho rằng "miệng còn hôi sữa ". Ngay lập tức , tất cả đều dồn sự chú ý và nắm đấm của mình vào Vương Nhất Bác .

- A thằng nhóc này cũng không tệ nhỉ , mày tưởng mày ăn được các ông đây sao ?

Vương Nhất Bác khéo léo đánh trả , đòn cậu ra rất nhanh và dứt khoát , tuy nhiên chỉ khiến họ bị thương ngất đi chứ không quá gây tổn hại đến ai , nhưng vì người dồn đánh cậu quá đông , lại còn ra đòn từ phía sau khiến cậu không kịp trở tay mà ngã xuống sàn . Từng cú đấm giáng mạnh vào mặt , vào người cậu , những cái đạp thô bạo giày xéo lên người cậu cùng tiếng cười khinh bỉ vang lên:

- Tưởng thế nào , hoá ra cũng chỉ có thế , thế này cũng đòi làm vệ sĩ bảo vệ Tiêu thiếu gia sao ? Có loại vệ sĩ như này , chắc Tiêu thiếu gia phải bảo vệ hắn cũng nên haha!

Đầu óc Vương Nhất Bác quay cuồng . Hình ảnh lúc nhỏ ở cô nhi viện lại hiện về trong đầu cậu . Không , cậu không thể là thằng nhóc Vương Nhất Bác yếu đuối ngày xưa để anh phải bảo vệ được , cậu đến đây , là để được trở thành người thân cận bên cạnh anh , bảo vệ anh . Bao năm qua cậu cố gắng tập luyện điên cuồng không phải để nằm dưới đất lạnh trong sự khinh thường của những người này . Vương Nhất Bác nắm chặt nắm đấm , dùng hết sức mình vùng vẫy khỏi đám vệ sĩ , trên người bỗng chốc như được truyền thêm sức mạnh , cậu tự nhủ , nếu cậu không phải là người cuối cùng ra khỏi đây , thì có thể chính cậu sẽ bỏ mạng ở đây, đến lúc đó , có khi là xác cậu Tiêu Chiến cũng không thèm ngó ngàng !

- Cút hết ra !

Vương Nhất Bác nghiến răng , lao vào đánh đấm điên cuồng , đến lúc trong sàn đấu không còn ai đứng vững , cậu mới lê lết thân hình đầy máu me của mình ra khỏi sàn đấu , lầm bầm : "Tiêu Chiến!"