- Này thằng nhãi ! Khôn hồn thì bảo Tiêu Chiến ra đây , các anh tha chết cho !
- Các anh nhầm rồi! Tiêu Chiến nào?
- Đừng ở đó giả ngây nữa . Bọn tao đã đi theo chúng mày từ lúc chúng mày đến bệnh viện rồi . Không ngờ hôm nay Tiêu Chiến lại chỉ đi với thằng nhãi ranh như mày .
- Các người tầm nhìn hạn hẹp thế ? Ngày nào anh Chiến cũng đi với tôi ! - Vương Nhất Bác nhếch môi
- Thế còn dám cãi ! Muốn ăn đòn thì bây giờ anh mày sẽ cho mày thoả mãn ! Bọn mày đâu , đập nát cái taxi kia lôi bằng được Tiêu Chiến ra đây . Còn nữa , cho thằng nhóc này một trận !
-Thằng nhóc ? - Vương Nhất Bác nghiến răng , nắm chặt bàn tay lại , trừng mắt nhìn bọn chúng - Đứa nào dám động vào một sợi tóc của anh Chiến ?
Vương Nhất Bác ngoái lại xe nhìn Tiêu Chiến , khẽ gật đầu một cái , ra hiệu anh cứ bình tĩnh ở yên trong xe . Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Chiến gặp chuyện như vậy , nhưng là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân không sợ một chút nào , ở cạnh Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến luôn có cảm giác tuyệt đối, cũng chẳng hiểu sao nhìn ánh mắt cậu đã hiểu ý cậu mà răm rắp nghe theo. Tiêu Chiến khẽ vỗ vai nói tài xế taxi bình tĩnh , sau đó đưa một số tiền cho anh ta , cũng chính là kêu anh ta giả mù giả điếc . Sau đó nhanh chóng gọi cho anh Vỹ . Tiêu Chiến tin chắc rằng Vương Nhất Bác sẽ bảo vệ mình chu toàn , nhưng bọn họ quả thực cũng rất đông , anh không muốn Vương Nhất Bác bị thương thêm một chút nào .
Vương Nhất Bác chẳng ngán ngẩm một chút nào , cho từng tên một nằm la liệt trên mặt đất , sau đó nhặt được một chiếc gậy bóng chày , nhè ngay đầu tên cầm đầu mà giữ :
- Nói! Ai kêu mày đến đây !
-Không ! Tao không nói đâu !
Vương Nhất Bác gằn giọng:
- Nếu mày không nói , đầu mày sẽ nát như quả bóng chày đấy ? Mày nghĩ với một đám yếu đuối như chúng mày , đòi động đến anh Chiến ?
Vương Nhất Bác dùng một bàn tay xiết chặt cổ gắn , đến nỗi gân tay nổi lên dày đặt , khiến hô hấp hắn vô cùng khó khăn , mặt đỏ bừng lên :
-Tôi..nói....
Lúc này , anh Vỹ cùng một đám vệ sĩ nữa cũng đến . Lúc này Vương Nhất Bác mới gật đầu để Tiêu Chiến ra , còn hét lớn về phía anh Vỹ :
- Anh Vỹ, bảo vệ anh Chiến , đưa anh ấy qua đây!
-Được !
-Bây giờ trước mặt mày là anh ấy , nói đi ai sai mày đến tính sổ Tiêu Chiến, nói?
Mặt Vương Nhất Bác lúc này trông thực sự ngầu , giống như những vệ sĩ hàng đầu trong phim vậy . Tiêu Chiến trước giờ chứng kiến anh Vỹ hoặc vệ sĩ khác xử lý chuyện này đã quá quen , nhưng Vương Nhất Bác lại quá đẹp trai , quá ngầu khiến anh có chút cảm giác khác lạ . Có gì đâu , con người ai mà không thích ngắm cái đẹp cơ chứ .
- Là Diệp Ngôn ! Diệp Ngôn thiếu gia!
- Diệp Ngôn! Cậu ta hết trò rồi à ?
- Ai ... ai nói hôm nay ở Rose anh đã thâu tóm hết bao nhiêu giải thưởng quan trọng . Đã thế báo chí còn nói anh cướp vị trí top đầu của Diệp Ngôn thiếu gia ... nên...
- Trò trẻ con!
- Không . Nhưng ý tôi là vì tôi thấy Diệp Ngôn không vui, nên mới đến tìm anh , không phải là Diệp Ngôn sai tôi!
- Ừ , vậy cút được rồi , nên nhớ chuyện của bọn tôi , không liên quan đến các cậu . Nếu hôm nay tôi đi một mình, chắc cũng không có cảnh tượng tử tế thế này đâu . Tha cho cậu và lũ đàn em cậu một mạng, khôn hồn thì tự cút cho khuất mắt tôi!
Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng , lúc này mới buông tay khiến hắn ngã nhào xuống đất .
- Được rồi , chúng ta về thôi , đêm rồi còn không yên .
- Trời ơi Tiêu Chiến em có sao không ?
- Nhất Bác vừa nãy em ngầu lắm nha! Một mình cho hết tụi nó ra bã !
Vương Nhất Bác đội mũ trùm lên mặt , lầm bầm khó chịu :
- Anh ồn ào quá đi . Em buồn ngủ quá , cho em ngủ một chút .
Tiêu Chiến thấy vậy cũng vội ra hiệu im lặng cho anh Vỹ . Dù sao hôm nay Vương Nhất Bác cũng thật sự vất vả rồi. Còn chưa được ăn tối đã phải về cùng anh bế Tiểu Cách đến bệnh viện , sau đó còn xử lí thêm đám đàn em ấu trĩ của Diệp Ngôn nữa.
Trước giờ dạ dày Vương Nhất Bác không được tốt , nên chỉ có chút đói , nó đã lên cơn đau phản ứng dữ dội rồi , hơn nữa lại còn đau đúng lúc gặp lũ khốn kia chứ . May mà cậu còn xử được hết , nếu không xử được , anh Vỹ còn không kịp đến thì sao ? Vương Nhất Bác ôm bụng thở phào , vết thương có rách thêm một chút , thì cậu cũng rất vui , vì cậu lại hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình , đó là bảo vệ Tiêu Chiến chu toàn .
Sắc mặt không tốt , vừa về đến biệt thự Tiêu gia , Vương Nhất Bác đã vội vội vàng vàng xuống gara lấy xe ra về , lúc đội mũ bảo hiểm kín mới dám vẫy tay ra hiệu chào mọi người rồi về .
Vương Nhất Bác về nhà muộn , Uông Trác Thành lúc này đã ngủ say rồi . Vẫn là nên ăn chút để uống thuốc đã , cái dạ dày này thật không ngoan , không nghe lời chút nào .
Đang bực tức cái dạ dày của mình, thì điện thoại khẽ reo lên. Là Tiêu Chiến nhắn cho cậu :
" Hôm nay cậu rất ngầu nha, đã làm mọi việc rất tốt rồi. Nghỉ sớm đi muộn lắm rồi . Mai tôi sẽ nghỉ sáng , đón cậu đi ăn , được không ?"
Vương Nhất Bác không tin vào mắt mình rằng Tiêu Chiến sẽ khen cậu , còn nghỉ làm để cậu nghỉ thêm chút và dẫn cậu đi ăn , có phải là có chút ưu ái không. Vương Nhất Bác vui gần chết , tim muốn nhẩy ra khỏi l*иg ngực đến nơi rồi , nhưng vẫn chỉ nhắn vỏn vẹn một tin tỉnh bơ đến Tiêu Chiến :
"Được ( kèm biểu tượng cảm xúc 👍🏿)"