Edit: Hoa Tuyết
Họ ở lại thành phố Nhạc hai ngày.
Hai ngày này, Hạ Tư Linh đã đưa Tần Hạo đến rất nhiều nơi cô từng đến, siêu thị gần trường, trung tâm mua sắm cách mười mấy trạm xe buýt và cả bờ sông.
Ban đầu, Tần Hạo định nhanh trở về Llasa để tiếp tục chuyến công tác, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, anh quyết định xin chủ nhiệm quay về thủ đô trước. Vì phần còn lại không nhiều lắm, hơn nữa, giai đoạn đầu, Tần Hạo đã làm gần xong phần cơ bản, phần cuối vô cùng đơn giản, cho nên giám đốc nhanh chóng chấp nhận.
Hai người định ngày mai sẽ về thủ đô.
Buổi tối, Tiểu Mễ gọi điện thoại đến, nói rằng Thiếu Gia bị bệnh, không chịu ăn gì cả, trông rất ủ rũ chán nản, Hạ Tư Linh phải an ủi nó một lúc lâu.
Sau đó cô lại hỏi dì giúp việc ở nhà, dì ấy nói mình đã đưa Thiếu Gia đến bệnh viện thú y khám và tiêm thuốc, nhưng tình trạng của nó vẫn không tốt lắm, đã như thế khoảng hai ngày rồi.
Cúp điện thoại, Hạ Tư Linh cảm thấy rất khó chịu. Tần Hạo bước ra khỏi phòng tắm, hông quấn một chiếc khăn, trên tay cầm một chiếc khăn khác lau tóc cho cô.
Thấy cô buồn bã không vui, Tần Hạo ngồi xuống bên cạnh, đưa tay bóp bóp cằm cô: “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Tư Linh kể lại chuyện vừa rồi.
Tần Hạo biết Thiếu Gia quan trọng như thế nào với Tiểu Mễ. Khi Tiểu Mễ mới vài tháng, một người bạn đã tặng con Alaska này cho Hạ Ấu Đình, sau đó Hạ Ấu Đình tặng lại cho Hạ Tư Linh. Kể từ khi Tiểu Mễ biết chuyện, Thiếu Gia đã luôn ở bên bé, nếu nó có chuyện thật, Tiểu Mễ nhất định sẽ rất buồn.
Anh đưa tay xoa xoa tóc cô: “Được rồi, biết đâu vài ngày nữa nó sẽ khỏe thôi. Có lẽ tại nó nhớ em quá đó, ngày mai chúng ta trở về rồi, gặp lại em thì nó sẽ ổn thôi.”
Hạ Tư Linh vẫn hơi buồn, gục đầu vào l*иg ngực ướt đẫm của anh: “Em hơi khó chịu.”
Mọi người đều nói chó có linh tính.
Khi nó linh tính sắp có chuyện xảy ra và ngăn chặn chủ làm gì đó, có nghĩa là đã tiết lộ thiên cơ, vì vậy sẽ bị trời trừng phạt, chịu nạn thay chủ của nó.
Nghe có vẻ mê tín, nhưng thực tế, trên thế giới này có rất nhiều điều không giải thích được, xảy ra rõ ràng, khiến chúng ta không thể nào lờ đi được.
Hôm đó về đến nhà, Hạ Tư Linh đã gặp mặt Thiếu Gia lần cuối, không lâu sau, nó mất vì bệnh. Nó ra đi bình yên, không đau đớn, nằm trong cái ổ ấm cúng của mình, lặng lẽ, không gây ra bất kỳ rắc rối nào.
Tiểu Mễ khóc một trận rồi cũng ốm.
Hạ Tư Linh ở lại nhà họ Hạ chăm sóc Tiểu Mễ suốt, nên mấy ngày nay không gặp mặt Tần Hạo.
Tần Hạo cũng rất bận.
Sắp đến Tết, các đài truyền hình lớn đều đang chuẩn bị cho đêm Giao thừa.
Ban đầu, Tần Hạo chỉ là MC cho một chương trình y tế nhỏ, nhưng lần này anh được giao dẫn một chương trình khám phá châu Âu, hiện nó đã được phát trên TV mấy kì. Và nhận được phản hồi rất tốt. Phong cách dẫn chương trình của Tần Hạo dí dỏm hài hước, thường xuyên có những câu nói rất hay, ngoại hình lại đẹp trai, rất ư là thân thiết nên đã khiến rating chương trình tăng mạnh, thu hút được sự chú ý của các nhà lãnh đạo trong đài.
Hằng năm vào buổi chiều của đêm Giao thừa, sẽ có một chương trình phát trực tiếp bốn giờ trên kênh tích hợp, kết nối liền mạch với chương trình đón Giao thừa, rất được quan tâm và vô cùng quan trọng
Người dẫn chương trình nam dự kiến
ban đầu không thể tham gia buổi phát sóng trực tiếp do vấn đề cá nhân, những MC nam khác thì đều đã có chương trình riêng, không thể nào phối hợp. Gần đêm Giao thừa, một vị trí quan trọng mà ai cũng muốn có như thế lại không tìm được người phù hợp.
Lúc đó, có người chợt nhớ tới Tần Hạo.
Nhắc tới chuyện này, nó có lẽ là một cái bánh ngon từ trên trời rơi xuông.
Nếu có một người dẫn chương trình nổi tiếng khác rảnh vào thời điểm này, nếu chương trình của Tần Hạo không được phát sóng trước năm mới, nếu anh vẫn đang đi công tác ở Lhasa chưa trở về, thì vị trí này chắc chắn đã không đến phiên anh rồi.
Trước sự ghen tị của mọi người, anh nhảy từ tuyến 18 lên tuyến 1, phút chốc đã trở thành MC cho chương trình phát sóng trực tiếp vào đêm Giao thừa.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến buổi phát sóng trực tiếp, mà hiện giờ mới tiếp nhận nhiệm vụ này, thật không khác nào nhận một nhiệm vụ nguy hiểm. Tần Hạo chịu áp lực rất lớn, phải chuẩn bị bản thảo, soạn câu hỏi để phỏng vấn những nhân vật lớn, tương tác lâu dài với khán giả,… tất cả đều phải thuộc nằm lòng.
Lần đầu tiên dẫn một chương trình phát sóng trực tiếp quan trọng thế này, chỉ cần bất cẩm một chút thôi cũng sẽ xảy ra sự cố, đúng là thật khẩn trương.
Vào buổi chiều của đêm Giao thừa, nhà họ Hạ sum vầy đón Tết. Hạ Ấu Đình và Úc Tinh Hòa làm vằn thắn với dì giúp việc trong bếp. Hạ Tư Linh thì bày quà vặt và trái cây ra đĩa. TV trong phòng khách bật rất lớn, đều là những giai điệu quen thuộc của ngày Tết, vô cùng vui vẻ.
Tiểu Mễ mặc một chiếc áo len màu đỏ tươi, ngồi khoanh chân trên ghế sofa, được Hạ Tư Linh thắt một bím tóc đặc biệt cầu kì phức tạp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, đang cầm một túi khoai tây chiên ăn.
Mấy người trong bếp đang bận rộn ngất trời.
Thứ tinh túy nhất – nhân vằn thắn vẫn là do dì giúp việc làm, Úc Tinh Hòa thì gói vằn thắn, còn Hạ Ấu Đình chỉ có thể cán vỏ bánh, nhưng có vẻ anh không thuần thục cho lắn, cái thì mỏng, cái thì dày, to và nhỏ đều có. Sau khi bị Úc Tinh Hòa chê vài lần, anh lại bắt đầu tỏ ra đáng thương: “Lòng bàn tay của anh mỏi quá.”
Úc Tinh Hòa tập trung gói vằn thắn, không buồn ngẩng đầu lên: “Mỏi ở đâu?”
“Lòng bàn tay.” Sau khi nói xong, anh đặt cái chày cán bột xuống, đưa lòng bàn tay đến trước mặt cô. Úc Tinh Hòa liếc nhìn, có hơi đỏ thật.
“Anh không biết dùng lực, đè sai chỗ nên mỏi là phải rồi.”
Hạ Ấu Đình ngắt một cục bột nhỏ nghịch: “Anh sẽ gói bánh, em cán vỏ đi.”
“Không, anh gói xấu lắm, một lúc nữa chụp ảnh sẽ không đẹp.” Úc Tinh Hòa ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hay là anh đi xem TV với Tiểu Mễ đi, ở đây có en và dì là đủ rồi.”
Dì giúp việc quay người đến bồn rửa để rửa tay. Hạ Ấu Đình nhân cơ hội áp vào thì thầm bên tai cô: “Hay là làm với anh đi, anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Anh nói mập mờ, làm Úc Tinh Hòa xấu hổi cúi đầu, khẽ thúc chỏ vào ngực anh: “Đừng nói linh tinh, dì và chị anh đang ở đây đó.”
Hậu Ấu Đình thoáng nhìn ra Hạ Tư Linh đang cắt cam một cách máy móc ở đối diện: “Yên tâm đi, lòng dạ chị anh đã bay tới đài truyền hình từ lâu rồi, không nghe thấy chúng ta đang nói gì đâu.”
Úc Tinh Hòa nhìn qua, quả nhiên Hạ Tư Linh đang không tập trung, có một đĩa trái cây mà gọt một lúc lâu, thỉnh thoảng cứ liếc nhìn đồng hồ trên tường, còn vài phút nữa thôi là đến bốn giờ.
Úc Tinh Hòa mỉm cười: “Bây giờ chị thật hạnh phúc.”
Năm trước, vào thời điểm này Hạ Tư Linh còn ở nước ngoài để chữa lành vết thương, có thể vui vẻ lại, thật là không dễ dáng gì. Lúc đó Tần Hạo đã xin nghỉ phép để đi cùng cô, còn vì thế mà đánh mất cơ hội ra nước ngoài quay một chương trình, mà cũng nhờ vậy chương trình khám phá châu Âu mới tìm đến anh.
Vào thời điểm đó, không ai ngờ rằng chương trình tiêu tốn nhiều tiền bạc ở nước ngoài kia lại không có gì ấn tượng, ngược lại một chương trình trong nước với chi phí nhỏ lại được nhiều sự chú ý. Đây cũng là trong cái rủi có cái may, mà Tần Hạo xứng đáng nhận được.
Kim đồng hồ chỉ đúng giờ, ngoài phòng khách, giai điệu quen thuộc phát ra từ TV, Tiểu Mễ lập tức kêu lên: “Cậu Tần Hạo!”
Hạ Tư Linh cầm dao chạy ra.
Trong TV, người đàn ông quen thuộc trong bộ vest và giày da, trên mặt nở nụ cười tươi, vào phần mở đầu một cách thành thạo và tự nhiên.
Thật đẹp trai, thật chói mắt.
Hạ Tư Linh cầm con dao gọt hoa quả đứng đó một lúc lâu, cho đến khi Hạ Ấu Đình đến lấy con dao trên tay cô: “Không sợ tự đâm mình sao.” Cậu đẩy cô đến ghế sofa: “Xem đi, xem tiếp đi, đừng chạy qua chạy lại nữa. “
Hạ Tư Linh quay lại lườm cậu, đưa tay chỉnh lại mái tóc, rồi hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi cạnh Tiểu Mễ, hai mẹ con cùng say sưa vui vẻ xem TV.
Một tiếng sau, đến phần quảng cáo vài phút giữa chương trình, chưa được nửa phút, điện thoại của Hạ Tư Linh đã reo lên, cô nhanh chóng nghe máy: “Sao anh lại gọi cho em được vậy?”
Âm thanh bên đầu kia điện thoại vô cùng ồn ào, có thể cảm nhận được sự căng thẳng và bận rộn ở đó qua điện thoại.
Tần Hạo cầm điện thoại chậm rãi đi đến một nơi ít người: “Em có thấy anh không?”
Hạ Tư Linh mỉm cười: “Có.”
“Đẹp trai không?”
Cô cong môi, khóe miệng vểnh lên: “Đẹp trai.”
Được khen ngợi, Tần Hạo rất hài lòng, im lặng hai giây rồi hỏi cô: “Tối nay anh có thể gặp em không?”
Hạ Tư Linh bất giác nhìn vào đồng thôi: “Không phải một lát nữa anh sẽ về nhà với cha mẹ à?”
“Anh muốn gặp em trước.”
Hạ Tư Linh cắn môi: “Có phải tám giờ chương trình sẽ bắt đầu không, anh có thể nghỉ ngơi không?”
“Ừm, khoảng tám giờ rưỡi là anh có thể ra rồi.”
“Vậy em sẽ đến trước cửa đài truyền hình đón anh, có được không?”
Thật sự không thể tốt hơn! Xung quanh, các nhân viên không ngừng qua lại, Tần Hạo cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, tỏ vẻ bình thản: “Được.”
Đã gần đến giờ, anh đi trở về phòng phát sóng trực tiếp: “Sắp bắt đầu, anh cúp máy trước nhé.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Hạ Tư Linh thở phào nhẹ nhõm rồi cúi đầu nhìn mình.
Mặc quần áo ở nhà, tóc buộc đơn giản, không trang điểm.
Lại ngẩng đầu nhìn vào TV, quảng cáo kết thúc, anh đã trở lại phòng phát sóng trực tiếp, đẹp trai sôi nổi, ngay cả cổ áo cũng chỉn chu ngay ngắn, đang đọc tin nhắn của người xem đài để lại.
Cô đặt di động xuống, chạy lên lầu tắm rửa, rồi mở tủ chọn một chiếc váy thật đẹp, trang điểm tỉ mỉ, đến khi xuống lầu đã đến giờ ăn tối.
Hạ Ấu Đình thấy cô thì giật mình: “Chị muốn ra ngoài à?”
“Ừa.”
“Không ăn cơm ở nhà luôn à?”
Hạ Tư Linh trừng cậu: “Ăn, ai nói không ăn, em đừng nói nhảm nữa.”
Úc Tinh Hòa không nhịn được cười, Hạ Ấu Đình đi dọn chén đũa, Úc Tinh Hòa giơ ngón tay cái với Hạ Tư Linh: “Chị, bộ này siêu đẹp.”
Tám giờ tối.
Con đường đến đài truyền hình kẹt cứng, may mà Hạ Tư Linh đến sớm, đỗ xe ở một bãi đậu cách đó không xa.
Tần Hạo nói sẽ ra ngoài lúc tám giờ rưỡi, nhưng thực tế, chưa được tám giờ hai mươi anh đã chạy ra khỏi tòa nhà, sau đó lập tức nhìn thấy Hạ Tư Linh trong đám đông.
Chiếc áo lông xanh nhạt đó là anh mua cho cô.
Kết thúc chương trình trực tiếp, Tần Hạo lại trở về làm chàng trai trong mắt chỉ có cô, suốt cả quãng đường đều tươi cười, chạy thẳng đến ôm cô vào lòng, nhấc bổng lên.
Hạ Tư Linh ôm chặt cổ anh, có chút phấn khích, người vừa xuất hiện trên TV đang ở trước mặt mình, cảm giác này hoàn toàn khác với khi xem chương trình.
Tần Hạo cúi đầu, tìm đến đôi môi cô, hôn một cái thật mạnh: “Mẹ anh giục anh về nhà nên không thể ở bên em lâu được.”
Hạ Tư Linh gật đầu: “Không sao đâu, em đưa anh về.”
Đêm Giao thừa, sau khi rời khỏi con đường đến đài truyền hình thì những con đường khác không kẹt xe là mấy, còn đỡ hơn ngày thường. Hạ Tư Linh biết nhà Tần Hạo nên lái một mạch đến.
Lúc sắp đến nhà cha mẹ mình, Tần Hạo đột nhiên nói: “Rẽ phải ở phía trước đi”.
Hạ Tư Linh liếc nhìn anh: “Anh không về nhà à?”
“Em cứ dừng ở đó đi.”
Cô không thể làm gì khác hơn là lái xe vào con đường nhỏ đó.
Nó thật sự là một con đường nhỏ, hai bên không có đèn đường, không có ô tô, chỉ có một hai chiếc ô tô đỗ bên đường, có lẽ là của người sống gần đây, không có chỗ để đậu, nên đậu ở đây.
Vừa vào đường nhỏ Hạ Tư Linh đã lái chậm lại: “Đây là đâu vậy?”
Lại đi thêm mười mét nữa, trước sau đều không có ai, Tần Hạo mới nói: “Được rồi, dừng lại bên đường đi.”
Cô dừng xe, vừa tắt máy Tần Hào đã nhanh tay lẹ chân, trực tiếp tháo dây an toàn của hai người, ấn cái nút bên cạnh ghế, lưng ghế lập tức ngã ra sau. Hạ Tư Linh không có chuẩn bị tâm lý, vừa mới kêu lên một tiếng thì anh đã nhào tới.
Tần Hạo nhấc đôi chân dài qua, nhào qua chỗ cô, đầu gối chặn giữa hai chân cô, đè lên người cô.
Hơi thở dồn dập hỗn loạn.
Sau khi hôn cô dồn dập, anh chống người lên một chút, nhìn vào đôi mắt cô trong bóng tối: “Nhớ em quá.”
Họ đã không gặp nhau mấy ngày rồi.
Hạ Tư Linh thở hổn hển, không nói gì. Tần Hạo kéo cô dậy, hai người ngồi dậy, chỉnh lại quần áo. Tần Hạo đột nhiên nói: “Hay là em lên nhà với anh nhé.”
Cô hơi giật mình: “Lên nhà làm gì?”
“Gặp cha mẹ anh, nói với họ rằng chúng ta muốn kết hôn.”
Hạ Tư Linh vô thức nói: “Không được.”
Tần Hạo im lặng, nhìn thẳng vào cô.
Sợ anh hiểu lầm, Hạ Tư Linh lập tức giải thích: “Không phải em không đồng ý, nhưng hôm nay không thích hợp, ngay đêm Giao thừa, anh cũng chưa cho họ chuẩn bị tâm lý gì, sợ là sẽ dọa họ mất.”
“Em xinh đẹp thế này, dọa được ai chứ?”
Hạ Tư Linh ôm anh: “Dù muốn gặp, cũng là phải vào ban ngày. Lúc đó em sẽ mang quà đến chào hỏi chính thức.”
Cô dựa vào vai anh, lúc nói chuyện, ngón tay còn vuốt ve linh tinh lên ngực anh. Tần Hạo bị động tác nhỏ của cô làm cả người căng cứng, anh bắt lấy ngón tay cô, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh nghe em.”
Điện thoại anh đổ chuông, là mẹ gọi đến hỏi khi nào anh về đến nhà, họ đang làm sủi cảo.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Hạo nhìn cô một lúc: “Vậy anh đi đây.”
Hạ Tư Linh nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
“Em lái xe cẩn thận nhé, về đến nhà nhớ gọi cho anh.”
“Vâng.”
“Anh sẽ gọi chúc Tết ông.”
“Vâng.”
Ở đây không thể quay đầu xe, cô chỉ có thể lái xe về phía trước. Tần Hạo xuống xe, đóng cửa lại, Hạ Tư Linh đột nhiên mở cửa sổ: “Này!”
Anh khó hiểu nhìn lại.
Hạ Tư Linh ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Lại đây.”
Anh nghe theo, bước tới cúi xuống trước mặt cô, Hạ Tư Linh lấy khăn giấy ra, lau môi cho anh.
Dính đầy dấu son của cô.
Đôi mắt Tần Hạo nóng rực, liếʍ môi: “Có giỏi thì đừng lau, mẹ anh nhìn thấy, anh sẽ nói là do em làm.”
Hạ Tư Linh mỉm cười dịu dàng: “Đi nhanh lên đi, trời lạnh đấy.”
Tần Hạo không đi ngay mà khoác tay lên mép cửa sổ, thò nửa đầu anh vào bên trong: “Ngày mai em làm gì?”
“Ngày đầu năm không phải nên ở nhà sao.”
“Đi xem phim với anh đi.”
Đôi mắt của Hạ Tư Linh sáng lên: “Xem phim gì?”
“Phim gì cũng được, em chọn đi, anh sẽ gửi cho em mấy bộ, em xem xem thích bộ nào.”
Cô nhanh chóng đồng ý: “Được.”
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên khóe môi cô, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Về nhà đi.”
Tối nay, mặc dù họ không cùng nhau đón năm mới, nhưng được gặp mặt một lúc thế này đã rất hài lòng rồi.
Tần Hạo ăn cả một đĩa sủi cảo, không đi ra ngoài tụ tập với bạn bè như mọi năm, mà ngoan ngoãn ở nhà xem TV cùng cha mẹ.
Mười một giờ, cha mẹ đã không chịu nổi nữa nên đi ngủ. Tần Hạo nằm trên sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào những người đang cười nói trong màn hình. Bỗng nhiên anh không nhớ nổi nhiều năm qua, khi không có cô, anh đã trải qua như thế nào.
Nghĩ vậy, anh lại có hơi nhớ cô.
Rõ ràng chỉ vừa mới xa nhau.
0 giờ, anh bèn gửi một tin nhắn cho cô.
[Chúc mừng năm mới.
Yêu em.]