Đặt cô xuống giường phòng y tế,cậu quay qua nói chuyện với cô y tá:”Cô gái này bị thương,nhờ chị chăm sóc lau vết thương trên người hộ tôi”Cậu gập người cúi đầu lễ phép khi thấy cái gật đầu từ cô y tá rồi cậu đi làm chuyện còn đang dang dở.Nam là 1 con người rất tốt bụng,bế cô xuống phòng y tế ko phải vì cậu thích cô hay thấy cô đáng thương mà là cậu ko muốn trong trường xảy ra xích mích,còn việc tát con bé đó là do nó ăn nói quá đυ.ng chạm đến những đứa trẻ mồ côi tội nghiệp,lời nói khinh bỉ mỉa mai của nó khiến người nghe cảm thấy khó chịu vì thế mà anh vung tay tát nó 1 phát là chuyện quá đỗi bình thường.Nhưng đối với 1 người giữ trách nghiệm đi giữ kỉ luật cho trường,cần phải gương mẫu và phải hành xử sao cho đúng lẽ phải như anh thì đúng là đắc tội quá lớn.Mọi chuyện đã thay đổi cả sắc mặt Nam cũng thay đổi khi cậu nhìn người con gái nằm trên đất với những vết tím bầm dập đó là cô bé của 2 tuần trước anh từng ra tay cứu giúp.Có duyên thật đấy.
Dường như tiếng ồn của đám học sinh làm cô thức giấc,khẽ nhíu mày,chỉ một màu trắng mờ mờ,có ánh đèn len lỏi làm cô ko thích nghi ngay được.Zami đặt tay lên đầu,chỗ cô cho là đau nhất,mắt cô cũng từ từ mở ra,cơn đau lập tức ập đến.Toàn thân có gì đó ko ổn,đau ê ẩm như vừa đánh nhau xong.Mặc kệ những gì gọi là đau đớn đi,cô nhìn xung quanh tự hỏi nhỏ với bản thân:”Mình đang ở đâu vậy”
Nơi đây u ám và lạnh lẽo quá,mùi xát trùng nồng lên cho cô biết đây chắc hẳn là phòng y tế của trường nhưng sao trong phòng ko có ai vậy nhỉ.Từ từ ngồi dậy nhìn đồng hồ,đã muộn lắm rồi vừa lúc hết tiết,cô xuống giường toan bước đi thì ngã khựu xuống,cô hoang mang vô cùng,cô yếu đến vậy sao.Cánh cửa bật mở,1 người con trai thấy cô ngã xuống thế liền nhanh chân chạy đến bên cô dìu cô đứng dậy.Mái tóc chéo bồng bềnh lãng tử,chiều cao cũng phải trên mét 8,đẩy gọng kính lên 1 chút anh nhẹ nhàng nói:”Em chưa khỏe đâu,nên nghỉ tiếp đi”
Nhìn anh ta 1 hồi lâu cô nhỏ giọng:”Anh là người đã giúp tôi”
Anh gật đầu nhè nhẹ,chỉ chờ có vậy cô đẩy tay anh đang chắn ngang người mình ra định bước tiếp thì đôi bàn tay đó lại níu giữ lại:”Em định đi đâu vậy”
“Đi về”_Ngắn gọi mà xúc tích,lại một lần nữa cô đẩy cánh tay anh ra nhưng lần này chưa có ý định bước tiếp anh đã ngăn cô lại=1 câu nói:”Anh đã nói là em chưa khỏe hẳn đâu mà,đừng ngoan cố như vậy nữa,nghỉ đi”
Cô lạnh lùng nhìn anh:”Anh nghĩ tôi có thể nghỉ ở phòng y tế này được sao,tôi đã nằm từ sau giờ nghỉ giải lao đến giờ rồi đó”.Nghĩ ngợi 1 lúc anh cúi gập người xuống:”Leo lên đây anh cõng”
“Thôi,cảm ơn tôi đi được”_Định bước tiếp nhưng ai ngờ rằng anh ko thèm ngăn cản cô lại mà bế sốc cô lên như 1 món đồ.
Cô giật mình vùng vẫy đánh đập anh:”Này,thả tôi xuống mau,anh làm gì vậy”
“Em ko chịu lên vai tôi cõng thì chỉ còn cách này thôi”_Kenbun
“Anh thả tôi xuống,tôi lên vai anh cõng là được chứ gì”_Zami bực bội gắt lên,đã mệt thì chớ còn gặp phải thằng điên
Anh cười thả cô xuống rồi làm động tác cúi gập người xuống y hệt ban nãy,chỉ cô điều lần này cô ko bướng bỉnh nữa mà nhanh chóng leo lên vai anh.Khi biết đối tượng đã leo lên vai mình anh bắt đầu sải chân bước đi,mồm bắt đầu hoạt động trở lại:”Sao em nặng thế gần bằng lợn rồi đấy” Anh cố trả vờ đi lại khó khăn để đề tài:”Zami nặng gần bằng lợn”được miêu tả cụ thể hơn,có thể nói là dẫn chứng cho việc cô nặng quá so với mức quy định.”Ừ,cứ cho là thế đi”_Zami
Anh thay đổi lại tư thế,đi lại bình thường:”Sao thế,đùa tí thôi,ko vui à”
“Anh ko thấy là anh đang lãng phí time cho những việc vô bổ sao,đi nhanh cho tôi được nhờ”_Zami
Cái gì vậy trời,cô gái của thế kỉ gì đây,sao khó tính vậy,có đúng là con gái thật ko sao mà lạ hoàn toàn thế.Điểm thứ nhất khiến anh bất ngờ nhất là cô ko có biểu hiện gì về khuôn mặt đẹp trai của mình cả,điểm thứ 2 là được hotboy như anh đây cõng còn từ chối,điểm thứ 3 là đùa giỡn 1 tí đã càu nhàu.Loài động vật này chắc là chỉ còn tồn tại mình Zami mất phải biết bảo quản.
Anh cõng cô ra được khỏi phòng y tế phát đã có mấy trăm ánh mắt nhìn anh và cô như người ngoài hành tinh.Haizz mệt mỏi thật đấy,biết là đυ.ng vào hotboy sẽ chẳng được yên đâu mà chỉ tại cái anh chàng điên điên này đòi cõng ra bằng được cô mới đồng ý cho xong chuyện bởi lẽ đã mệt mỏi lắm rồi chả muốn gây xích mích làm gì tổn hại não bộ.
“Tôi biết thể nào cũng có chuyện mà”_Zami
“Biết rồi sao,vậy ra nhìn tôi em cũng thấy mặt tôi đẹp trai nên mới ko dám leo lên lưng cho tôi cõng đúng ko.Em đừng lo tôi sẽ…”_Kenbun đang thao thao bất tuyệt thì bì cô chặn họng:”Tôi gét dựa dẫm gét dây dưa với hotboy còn cái chuyện đẹp trai hay ko đẹp trai đối với tôi càng ko quan tâm vậy nên làm ơn anh giữ ý một chút tôi cũng ko muốn nhiều lời mong anh hiểu”
Hơi sững người rồi Kenbun cũng lấy lại được nụ cười trên môi:”Được thôi,vậy tùy em đây sẽ là lần cuối tôi giúp em đấy nhé,lần sau có chuyện gì tôi sẽ ko giúp em nữa đâu”
Lần cuối ư,sao anh ta ko nói đây là lần đầu và cũng là lần cuối mà chỉ vỏn vẹn 2 chữ “lần cuối”.Thôi kệ đi,nghĩ nhiều chỉ tổ hại não,bắt đầu từ ngày mai và sau này kẻ thù sẽ lại tăng lên đây,biết học ở đây mệt thế này thì cô thà ở lại Anh học với Yin còn sướиɠ hơn ấy chứ.
Đi thêm 1 đoạn nữa những ánh mắt ghen tị của đám con gái và ánh mắt tiếc nuối của đám con trai cũng dần dần vơi theo thời gian,như chợt nhớ ra điều gì đó cô hỏi anh:”Này,cặp tôi còn ở trên lớp mà”
“Em yên tâm,tôi đã mang xuống cho em rồi,nó đang ở trong xe tôi”_Kenbun vừa dứt lời cũng là lúc anh dừng chân lại trước chiếc xe BMW đen,1tay ôm sau lưng 1 tay mở cửa xe rồi sau đó anh để cô ngồi vào trong xe còn anh lên ghế lái.
“Hn tôi đi xe mà,ko được đâu,cho tôi xuống”_Zami
“Em như thế này làm sao về được,để tôi gọi người đến lái xe em về,đưa chìa khóa đây”_Kenbun vừa nói vứa chìa tay ra
“Thôi khỏi để tôi gọi người đến lấy cũng được”_Zami nói xong rút đt ra bấm vào số ai đó rồi áp vào tai,chỉ 2 hồi chuông là đã thấy đầu dây bên kia vang vọng 2 tiếng:”Alo”
“Bác Thế à,bác đến trường cháu lái ô tô về hộ cháu với,hn cháu có việc,ko đi xe về được.Nhanh hộ cháu nhé”_Zami
“…”_Bên đầu dây ậm ừ sau đó cô cúp máy luôn.
Ngồi trong xe Kenbun cô chờ có 7ph là đã thấy bác Thế tóc đã điểm bạc lóc cọc chạy vào nhà xe ngoài 50 rồi mà bác vẫn còn nhanh nhẹn gớm,cô í ới vẫy tay gọi khi cửa kính xe vừa hạ dần xuống:”Bác Thế,cháu ở đây”
Như nhận ra cô chủ của mình,ông chạy lại gần nhòm xuống cửa kính,chưa kịp để ông mở lời,cô đã dơ chùm chìa khóa lên rồi nói nhẹ nhàng:”Chìa khóa đây,cảm ơn bác,bác vất vả rồi”
Bác Thế lắc đầu nguầy nguậy:”Ko sao ko sao,việc của tôi là làm hầu hạ cô chủ mà”.
“Bác đừng nói thế,bác biết là từ trước đến nay cháu ko baoh xem bác như vậy mà”_Zami
Bác Thế cười hiền rồi đi về phía chiếc xe mui trần của cô đang nằm thu lu 1 góc.Kenbun cũng bắt đầu cho xe chạy,đi được 1 đoạn vì ko thể chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này và có tí tò mò về cách hành xử của cô anh hỏi luôn:”Em ăn nói cũng lễ phép đấy nhỉ,tại sao lại nói chuyện với anh khác với ông bác đó vậy”
“Chỉ lễ phép với những người đáng được lễ phép”_Zami
Anh như cứng đờ người ra,ông bác lúc nãy nhìn cũng có thể nhận ra là tài xế hay là cái gì đó nhỏ nhỏ mà phải gọi Zami = cô chủ,thế mà anh đây cũng ko = 1 người ko có địa vị gì trong xã hội như ông bác đó sao.Anh chả có ý chê bai người ta chức phẩm hèn hạ gì đâu nhưng đúng là cảm thấy bản thân xấu hổ rất nhiều,anh cũng đâu phải kẻ thù,ngược lại còn giúp đỡ cô tận tình từ cõng đến bế mà cô vẫn ko thể mở miệng nói 1 câu lễ phép với anh thì đúng là trong mắt cô anh chả là cái gì rồi.
Lại 1 lần nữa bầu ko khí chìm trong im lặng,người phá tan bầu ko khí im lặng lúc này ko phải là anh nữa mà là cô:”Anh có nhớ mặt hay biết bọn đã đánh lén tôi ko”
“Đánh lén?”_Kenbun hơi ngỡ ngàng với những gì cô vừa nói,nhưng anh cũng bình tĩnh lại được và nói tiếp:”Anh biết,nhưng đánh lén là sao?”
Khẽ cười khinh bỉ cô lạnh giọng:”Nếu ko phải có người đánh lén sau gáy làm tôi ngất đi thì cũng chả cần đến sự giúp đỡ của anh đâu”
À,hóa ra sự việc là vậy,là do có người làm cô ngất đi rồi mới tiến hành đánh đập cho bõ tức.Dù thế nào thì cũng thật hèn hạ,nếu dũng cảm sao ko ra trước mặt cô mà thể hiện lại còn làm cái trò đáng khinh bỉ vậy chứ.
1 lúc sau,”Kít”tiếng xe vang lên làm cô giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn đang bay vèo vèo như tên lửa trong đầu.Thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ,1 nhà hàng to lớn thiết kế cổ kính theo kiểu phương Tây,biển hiệu nhấp nha nhấp nháy dòng chữ :”Sueni-G”
Nhà hàng này,cô đã đặt chân vào ko dưới 10 lần,hình ảnh quen thuộc này…haizz…nhìn thấy phát ngán.Nhưng…sao lại ở đây chứ?nhà cô đâu có ở đây đâu,đến đây làm gì chứ,tốn xăng tốn dầu tốn nước gội đầu(ý nói là chở đi lung tung mệt,mồ hôi ra thì phải gội đầu mà gội đầu thì sẽ tốn dầu gội :v)
Vẫn còn đang thắc mắc ko hiểu vì sao anh ta chưa hỏi ý kiến mà đã phi thẳng đến đây,thì đã thấy anh ta ra khỏi xe rồi còn đứng chiễm chệ như ông tướng mà ra lệnh:”Xuống xe”
Cô nghe mà như ko nghe,khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn kẻ cô cho là điên nhất đứng trước mặt.Anh hơi nhíu mày trước thái độ của cô,anh lại gần mở cửa xe ra giọng hơi bực:”Xuống xe”
“Tôi muốn về nhà”_Zami
“Em ko định ăn gì à,đừng bướng nữa.Xuống xe”_Kenbun
“Anh nhớ lí do vì sao phải đưa tôi về ko”_Zami
“Là do em bị thương ko đi được…À,anh xin lỗi quên mất,để anh dìu em đứng dậy”_Kenbun cúi xuống định dìu cô đi thì tay cô đã ngăn anh lại:”Tôi muốn về nhà”
“Ko được,em phải ăn đã chứ,về nhà thì ăn uống thế nào đây”_Kenbun
“Cảm ơn anh quan tâm,nhưng có vẻ thừa rồi đấy.Nhà tôi cũng có người giúp việc chứ có phải ko đâu”_Zami
Nhìn cô 1 lát,suy nghĩ 1 lát anh nhất quyết ko chịu thua cô lần này,ko ai cãi nổi cô nhưng cứ thử xem,cô đâu phải là thánh thần gì đâu mà ko ai khuất phục được:”Vậy coi như em ăn với anh là trả công anh giúp em đi,thế nhé”_Ko cần biết câu trả lời của đối phương anh đã,dìu cô ra khỏi xe rồi ôm eo cô từng bước đi vào
Khi thấy anh ôm eo mình cô đã bực mình định giật phắt bàn tay dê xồm đó ra nhưng bám chặt quá,giật ra khéo lại rách áo cô thì VUI,gằn từng chữ 1 đe dọa:”Anh làm cái quái gì vậy,đây là nhà hàng đấy”
Cười hiền nhìn cô,anh đáp:”Em muốn anh đỡ em đi kiểu này hay muốn bế muốn cõng đây”
Như hiểu được những gì anh đã tính trước,cô cũng cố chịu mà ngoan ngoãn trong vòng tay anh khiến ai cũng lầm tưởng 2 người là 1 cặp,ko những ôm eo mà còn dí sát mồm vào tai để thì thầm thì còn lí do nào để biện minh đây.
Cô đi cùng anh vào sâu bên trong và dừng lại trước 1 căn phòng có cánh cửa gỗ màu tím,mở cửa ra anh nhẹ nhàng dìu cô ngồi xuống ghế rồi quay qua cô phục vụ đã ngồi suốt ở trong phòng từ lúc anh chưa vào để gọi món.