*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng hôm sau hai người tỉnh dậy, Cận Hạc tỉnh trước, xuống lầu gọi cháo thịt và đồ ăn kèm cho Tạ Tử Dạ, khi trở về phòng cũng là lúc Tạ Tử Dạ tỉnh dậy, ngồi ở trên giường xoa xoa thái dương.
“Chú Tạ…”
Tạ Tử Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, im lặng một lúc: “Quần áo của tôi ở đâu?”
Cận Hạc cầm quần áo đưa cho Tạ Tử Dạ: “Quần áo hôm qua của chú dơ rồi, mặc cái này đi, ừm, cháu, cháu, cháu chưa mặc qua.”
Tạ Tử Dạ nhanh chóng mặc vào, tìm một vòng trong phòng mới thấy di động của mình, đã tắt nguồn.
Cận Hạc nắm góc áo, rối rắm hồi lâu mới nói: “Chú Tạ, cháu kêu người chuẩn bị đồ ăn, chú, chú dạ dày không tốt, ít nhiều gì thì ăn một tí đi…”
Tạ Tử Dạ tìm được dây sạc, cắm vào điện thoại: “Niệm An sẽ chuẩn bị cho tôi.”
Nháy mắt sắc mặt Cận Hạc trắng bệch: “Niệm, Niệm, Niệm An…là thư ký của chú sao?”
Tạ Tử Dạ giương mắt nhìn hắn, nhíu mày lại, còn chưa kịp nói đã nghe thấy hắn hoảng loạn mở miệng: “Chú, chú đừng nhíu mày, cháu không hỏi, chú đừng chán ghét cháu…Chú đừng chán ghét cháu…”
Tạ Tử Dạ cúi đầu xem di động, không nói chuyện, từ tối hôm qua Tô Niệm An đã gửi rất nhiều tin nhắn, Tạ Tử Dạ nghĩ về ngày hôm qua.
Tô Niệm An thở phào nhẹ nhõm, gọi cho Tạ Tử Dạ.
Tạ Tử Dạ nghe máy: “Niệm An, có chuyện gì sao?”
Tô Niệm An im lặng một lúc mới nói: “Tạ tổng…Ngài không sao chứ? Tối hôm qua…”
Tạ Tử Dạ liếc nhìn Cận Hạc, đáp: “Tôi không sao, cậu giúp tôi xin nghỉ, hai ngày sau tôi về công ty, bây giờ có chút việc cần giải quyết.”
“Vâng Tạ tổng, ngài chú ý an toàn, nhất định phải ăn cơm đúng bữa.”
Cúp điện thoại, Tạ Tử Dạ thấy dạ dày mình lại đau, nhăn chặt mày dung sức ấn ấn vào nơi đang phát đau.
Cận Hạc nhìn thấy động tác này của Tạ Tử Dạ liền biết bệnh bao tử của anh tái phát: “Chú Tạ, bệnh bao tử của chú…Lại đây ăn một chút đi…”
“Không cần.” Tạ Tử Dạ lạnh nhạt cự tuyệt.
“Chú, chú Tạ, ăn một tí đi, dạ dày chú không thể để đói…Tối hôm qua chú còn uống rượu…” Cận Hạc lo lắng nhìn Tạ Tử Dạ.
Tạ Tử Dạ há miệng thở dốc muốn nói gì đó, một lúc sau biến thành tiếng thở dài: “Được.”
Cận Hạc vui mừng đem cháo thịt đưa cho Tạ Tử Dạ.
Tạ Tử Dạ im lặng nhận lấy, người anh thật sự đau nhức, ăn uống cũng không ngon miệng, một bát cháo thịt nhưng chỉ ăn được một nửa, cảm thấy dạ dày dễ chịu liền đặt xuống, lau miệng cầm điện thoại.
Cận Hạc im lặng, đem bát cháo vừa nãy Tạ Tử Dạ ăn còn dư và đồ ăn kèm còn lại ăn hết.
Tạ Tử Dạ mệt mỏi xoa thái dương, nhướng mày nhìn điện thoại, một lúc sau mới thu dọn đồ đạc gửi cho Tô Niệm An, đồng thời gọi điện thoại.
“Niệm An, văn kiện của ngày mai tôi đã gửi cho cậu, chuyện còn lại thì phiền cậu rồi, tôi có khả năng sẽ xin nghỉ dài hạn.”
“Vâng Tạ tổng, công việc của công ty tôi sẽ xử lý tốt, ngài nghỉ ngơi tốt cho tốt nhé.”
Tạ Tử Dạ đáp lại, vừa cúp điện thoại liền ném qua bên cạnh, ôm gối trên sô pha nghỉ ngơi.
Trong phòng một mảng yên tĩnh, ước chừng nửa giờ, Tạ Tử Dạ chống trán, nhắm hai mắt gọi tên người khác ở trong phòng: “Cận Hạc, vì sao lại đi theo tôi?”
Cận Hạc nắm góc áo: “Cháu, cháu thích chú, chú Tạ.”
Tạ Tử Dạ mở mắt nhìn vào mắt Cận Hạc: “Thích tôi? Cậu thích tôi ở điểm gì? Là tiền? Là danh? Là quyền? Đều không phải đi, Cận gia đều hơn tôi nhiều.”
Sắc mặt Cận Hạc tái nhợt: “Chú, chú biết đấy…Chú Tạ, cháu không cố ý gạt chú, lúc đấy cháu bị người Cận gia đuổi gϊếŧ, cháu sợ liên lụy chú, mới, mới không nói cho chú…”
Tạ Tử Dạ không nói gì, chỉ im lặng nhìn Cận Hạc.
Cận Hạc ngơ ngác đứng tại chỗ, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tạ Tử Dạ, hắn nghe được tiếng bước chân, một ngón tay thon dài nắm cằm hắn bắt hắn ngẩng lên, đập vào mắt là gương mặt điển trai của Tạ Tử Dạ. Đến gần như vậy, Cận Hạc nhìn thấy một vết sẹo ở thái dương Tạ Tử Dạ, từ thái dương lên đến da đầu, vết sẹo không sâu cũng không thâm, vết sẹo thon dài, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.
Nhận thấy ánh mắt Cận Hạc, Tạ Tử Dạ đưa tay che lại.
Cận Hạc bắt lấy tay Tạ Tử Dạ: “Sao lại thế này? Cháu nhớ rõ hai năm trước không có vết sẹo này, người Cận gia tìm đến chú?”
Tạ Tử Dạ rút tay về: “Một năm rưỡi trước, có mấy người trông như vệ sĩ tìm được tôi, ở con phố tối tăm, nơi hẻm nhỏ tìm thấy cậu, tôi đánh chết bọn người đó, vết sẹo này là từ lúc ấy mà ra.”
Tạ Tử Dạ nói nhẹ nhàng, nhưng sự thật là hơn hai mươi người của Cận gia tìm được anh, địch quá đông, suýt nữa đã bị cắt trúng cổ, may mắn Phó Niệm Cảnh tìm được anh.
Phó Niệm Cảnh che trước người Tạ Tử Dạ, giống như sát thần, trừ những kẻ đã chết thì những kẻ bị thương, còn sống đều bỏ chạy.
Phó Niệm Cảnh không quan tâm bản thân mình bị thương, vội vàng kiểm tra toàn thân Tạ Tử Dạ: “Thế nào? Ngoài trán ra thì còn chỗ nào bị thương không? Em đưa anh về trị thương.”
Tạ Tử Dạ cười: “Tôi không bị gì, chỉ bị thương ở trán mà thôi, Niệm Cảnh tại sao cậu lại ở đây?”
Phó Niệm Cảnh cầm số giấy sạch sẽ còn lại trên người cẩn thận lau vết thương trên trán cho Tạ Tử Dạ: “Em đến đây xử lý mấy kẻ phản bội gia tộc, đi ngang qua nơi này nghe thấy giọng anh, nếu không phải em, thì hôm nay anh sẽ chết ở chỗ này.”
“Về sau đừng tự mình cậy mạnh, có chuyện gì thì cứ trốn trước rồi gọi cho em, em sẽ đến cứu anh, đừng cậy mạnh, có nghe không?”
Tạ Tử Dạ xoa đầu Phó Niệm Cảnh: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi Niệm Cảnh, tôi sẽ ổn thôi, về sau nếu có chuyện tôi sẽ gọi cho cậu, được không? Vừa rồi là…”
Phó Niệm Cảnh dừng động tác, âm thanh rầu rĩ: “Vừa rồi là người Cận gia….”
Tạ Tử Dạ sửng sốt: “Hắn muốn gϊếŧ tôi?”
Phó Niệm Cảnh ôm Tạ Tử Dạ, vừa rồi là sát thần, Phó Niệm Cảnh bây giờ giống như chó săn lớn cụp đuôi: “Không phải, là bác hai của Cận Hạc, thứ hắn muốn là chức gia chủ, không phục khi Cận Hạc lên tiếp quản, tưởng bắt được anh sẽ có lợi thế để uy hϊếp Cận Hạc…”
Tạ Tử Dạ xoa đầu Phó Niệm Cảnh: “Cái gì mà bắt được tôi sẽ có lợi thế, tôi lại không phải là người của Cận Hạc, này đừng rầu rĩ, không phải tôi không có việc gì sao? Tôi cùng cậu trở về trị thương, được không?”
Phó Niệm Cảnh đáp lại, buông Tạ Tử Dạ.
Em ôm anh đều là vì một người khác.
Tạ Tử Dạ che giấu Cận Hạc về việc Phó Niệm Cảnh cứu anh, cũng coi như chuyện này là chuyện nhỏ.
Cận Hạc ôm Tạ Tử Dạ: “Thật xin lỗi…Cháu cho rằng bọn họ sẽ không ra tay với chú, cháu đã rất nỗ lực để lên chức gia chủ, bọn họ lại dám…Thật xin lỗi chú Tạ, là do cháu không bảo vệ tốt cho chú…”
Tạ Tử Dạ nhẹ nhàng vỗ vai Cận Hạc: “Không sao, không trách cháu, không trách cháu, tiểu Hạc, đừng tự trách.”
Cận Hạc hôn lên môi Tạ Tử Dạ: “Chú Tạ, chú Tạ, cháu thật sự rất yêu chú, xin chú, đừng rời xa cháu…”
Tạ Tử Dạ ôm Cận Hạc, đáp lại nụ hôn của hắn.
Bởi vì lo lắng cho thân thể Tạ Tử Dạ, Cận Hạc chỉ ôm anh một lúc và hôn, khiến Tạ Tử Dạ đầu óc choáng váng.
“Chú Tạ, chú đây là tha thứ cho cháu sao?”
Cận Hạc khẩn trương nắm tay Tạ Tử Dạ, cẩn thận giương mắt hỏi anh.
Tạ Tử Dạ gật đầu: “Tha thứ cho cháu, tiểu Hạc.”
Cận Hạc vui sướиɠ hôn hôn môi Tạ Tử Dạ, ôm anh cùng nhau ngã lên giường: “Chú Tạ, cháu thật sự thích, thích chú vô cùng, chú muốn mạng cháu cũng được, chú Tạ, có thể…Cùng cháu hẹn hò không?”
Tạ Tử Dạ mỉm cười: “Được, nhưng không được gạt chú nữa, được không? Tiểu Hạc, chú không thích có người gạt chú.”
“Cháu sẽ không gạt chú nữa chú Tạ.” Cận Hạc hôn lên trên mặt Tạ Tử Dạ.
Thời điểm Tạ Tử Dạ nói cho Phó Niệm Cảnh biết, sắc mặt Phó Niệm Cảnh nháy mắt tái đi, sao đó kéo kéo môi, chúc phúc Tạ Tử Dạ.
“Chúc mừng…Tử Dạ.”
Khi đó thật sự rất tốt, Tạ Tử Dạ sống 22 năm, đó là lần đầu tiên anh cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không thấy điểm khác thường của Phó Niệm Cảnh.
Nước mắt trà trộn vào trong nước biển, Tạ Tử Dạ bắt đầu sặc.
Những ngày tốt đẹp này kéo dài ba năm, Cận Hạc gần như mỗi ngày đều ở bên Tạ Tử Dạ, hai người quen biết nhau đã được năm năm, Cận Hạc tặng cho Tạ Tử Dạ một món quà kỉ niệm khó quên.
Nửa đêm Tạ Tử Dạ về đến nhà không thấy bật đèn sửng sốt một chút, mới vừa đóng cửa lại trong nhà đều sáng đèn, Tạ Tử Dạ ngơ ngác, thấy Cận Hạc xuất hiện ở cửa phòng ngủ, vẫy tay với Tạ Tử Dạ: “Chú Tạ, đến đây lấy quà kỉ niệm này.”
Tạ Tử Dạ cười cười, bước đi vào phòng ngủ, đèn vàng trong phòng ngủ sáng lên, nó trở nên ấm áp lạ thường.
Trên giường có một hộp quà, Tạ Tử Dạ nhướng mày: “Cho chú?”
Cận Hạn mỉm cười: “Đương nhiên, Chú Tạ không mở ra xem bên trong là gì sao?”
Tạ Tử Dạ nhìn Cận Hạc vẫn luôn chắp tay ra sau lưng, mày nháy mạnh lên một chút: “Cháu sẽ không muốn chú mặc những bộ quần áo kỳ quái đó nữa đi?”
Cận Hạc lắc lắc đầu, cầm tay đưa về phía trước: “Đơng nhiên không phải, chú Tạ chú mau mở ra nhìn đi, cháu chọn rất lâu.”
Tạ Tử Dạ mở hộp quà trên giường, bên trong là một bó hoa hồng, một bó hoa gypsophila* màu xanh và một hộp nhẫn.
( hoa gypsophila còn được gọi là hoa baby)
Cận Hạc từ phía sau ôm lấy vòng eo Tạ Tử Dạ: “Hoa hồng là lãng mạn, hoa gypsophila là bởi vì thích chú, và hộp nhẫn này minh chứng cho tình yêu của cháu dành cho chú.”
Một cặp nhẫn nằm lặng lẽ trong hộp là một đôi nhẫn bạc, không quá sang trọng, không nữ tính, hai chiếc nhẫn giống nhau y đúc, chẳng qua một cái khắc H*, một cái khắc Y*.
(*鹤 – Hè: Hạc
*夜 – Yè: Dạ)
Cận Hạc đeo nhẫn cho Tạ Tử Dạ: “Chú xem mang lên sẽ không thấy chữ H, chú Tạ, vì cháu hãy mang nhẫn một lần đi, đừng lấy xuống.”
Tạ Tử Dạ đeo chiếc nhẫn còn lại cho Cận Hạc: “Được.”
Tạ Tử Dạ cùng Cân Hạc mười ngón tay đan vào nhau, ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy, đây là tính toán cưới chú sao?”
Cận Hạc cười: “Thế, chú Tạ có gả cho cháu không?”
Tạ Tử Dạ mỉm cười: “Cháu gả cho chú đi, trên giường sẽ làm cháu, cái này cháu cũng đồng ý sao?”
Cận Hạc hôn lên môi Tạ Tử Dạ: “Được được được, cháu gả cho chú, cháu thật sự muốn nhốt chú lại, không ai có thể thấy chú.”
“Chỉ có cháu, mới có thể thấy một người hoàn hảo như chú.”
Một đêm hạnh phúc.
Ngày hôm sau Tạ Tử Dạ xin nghỉ, ngủ một giấc tới giữa trưa, chống người ngồi dậy, vừa ngồi dậy đã thấy eo đau nhức, nơi khó nói cũng đau âm ỉ.
Tạ Tử Dạ xoa mắt, giọng nói khàn khàn gọi Cận Hạc: “Tiểu Hạc.”
Chỉ nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào, Cận Hạc ló đầu ra: “Chú Tạ đã dậy rồi sao, ở đầu tủ có cốc nước ấm, quần áo thì ở góc giường, cháu đang làm món cuối cùng.”
Tạ Tử Dạ đáp lại, lấy quần áo mặc vào, uống cốc nước ấm rồi đi rửa mặt.
Rửa mặt xong cũng là lúc Cận Hạc vào phòng kêu Tạ Tử Dạ ra ăn.
Sau khi ăn xong, Cận Hạc dọn dẹp bát đũa đem chúng đi rửa sạch, trở lại phòng khách ôm lấy Tạ Tử Dạ đang nằm trên sô pha.
“Chú Tạ, nếu chú buồn ngủ thì lên giường đi, chú ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh, cháu ôm chú vào nhé?”
Tạ Tử Dạ nhấc mi mắt nhìn Cận Hạc, nhẹ nhàng nói, tùy ý để Cận Hạc ôm anh vào phòng.
Khi đó Tạ Tử Dạ 25 tuổi, Cận Hạc 22 tuổi.
Tạ Tử Dạ bận việc của công ty, Cận Hạc thì bận thi lên nghiên cứu sinh.
Cho dù như vậy, hai người mỗi ngày đều bên nhau.
Phó Niệm Cảnh từng nói với Cận Hạc: “Nếu mày không thích anh ấy, vậy hãy để tao chăm sóc anh ấy, coi như lốp xe dự phòng cũng được, tao chỉ muốn ở cạnh anh ấy.”
Cận Hạc nói lại: “Đời này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, chú Tạ chỉ có thể là của một mình tao.”
Phó Niệm Cảnh nhếch môi: “Chỉ hy vọng là vậy, nếu mày có thể làm Tạ Tử Dạ hạnh phúc, tao sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của mày, nhưng nếu mày đối xử với anh ấy không tốt, tao sẽ làm mày sống không bằng chết.”
Sau này Tạ Tử Dạ vô tình nhìn thấy Cận Hạc đi dạo phố cùng người phụ nữ lạ, Tạ Tử Dạ không nghĩ nhiều, về đến nhà, anh ở trong phòng tắm thấy được dấu hôn ở áo sơ mi của Cận Hạc.
Tạ Tử Dạ lặng người đứng yên một chỗ, đem áo sơ mi của Cận Hạc ra ném vào người hắn, không nói gì.
Cận Hạc liếc mắt đã thấy được dấu hôn ở cổ áo sơ mi: “Tạ, chú Tạ, chú, chú nghe cháu giải thích…”
Tạ Tử Dạ khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Cận Hạc: “Giải thích đi, giải thích lúc trước tại sao cậu lại đi dạo phố cùng người phụ nữ khác, giải thích tại sao lại xuất hiện dấu hôn này, giải thích tại sao trên người cậu lại có mùi nước hoa phụ nữ, nói đi tôi nghe cậu giải thích.”
Cận Hạc im lặng, lẩm bẩm.
Qua một lúc lâu, Tạ Tử Dạ xoa mắt: “Cậu không phải là muốn giải thích sao? Cho cậu cơ hội cậu không giải thích, vậy thì đừng nói nữa.”
“Chú, chú Tạ…”
Tạ Tử Dạ ngước mắt lên nhìn Cận Hạc: “Chúng ta chia…”
“Chú Tạ!” Cận Hạc luống cuống.
Tạ Tử Dạ dừng hai giây: “Chia tay đi.”
Tạ Tử Dạ rút điếu thuốc ra, hút một hơi: “Về sau không cần liên lạc, đem đồ của cậu mang ra khỏi nhà tôi đi, trả lại chìa khóa cho tôi, tôi sẽ không nói cho người khác là chúng ta ở bên nhau, cậu yên tâm, sẽ không có ai biết chúng ta bên nhau, sẽ không bôi vết nhơ lên cậu.”
“Cận Hạc, chúc cậu hạnh phúc.”
Một mảng yên tĩnh, thẳng đến khi tro tàn thuốc rơi vào gạt tàn.
Cận Hạc động đậy, hắn nói: “Chú Tạ, chú thật sự muốn dừng sao? Chú không cần cháu nữa sao?”
Tạ Tử Dạ mỉm cười: “Không phải đây là do một tay cậu tạo ra sao? Diễn thành cái dạng này là cho ai xem? Cậu lừa dối tôi chứ không phải tôi lừa dối cậu, cậu mang theo dấu vết của phụ nữ về chứ không phải tôi, cậu có tư cách gì mà chỉ trích tôi?”
Tạ Tử Dạ cười đến thê lương: “Tôi không chịu nổi nữa, tôi 27 tuổi, cậu vẫn là mê chơi, tôi không quản được, cậu đi đi.”
Cuối cùng, Cận Hạc rời đi.
Tạ Tử Dạ hung hăng tháo nhẫn xuống, nhẫn đeo đã năm năm không còn tốt nữa, Tạ Tử Dạ nhìn nhẫn hỏng một chút, anh cắn răng tùy ý để nước mắt rơi xuống.
Bên ngoài nổi gió lớn, không ai biết có một người đang thương tâm.
Phó Niệm Cảnh sau khi biết chuyện này liền chạy tới chăm sóc Tạ Tử Dạ, đút anh uống thuốc, lúc sau tỏ tình với anh, nhưng bị anh khéo léo từ chối, Phó Niệm Cảnh không nhắc đến nữa, chỉ yên lặng chăn sóc Tạ Tử Dạ, mặc dù Tạ Tử Dạ đã khẳng định không thích cậu, cậu cũng chỉ biết cười cho qua.
Phó Niệm Cảnh cười xong nói cho Tạ Tử Dạ: “Em thích anh là chuyện của em, anh không thích em là chuyện của anh, em sẽ không làm phiền anh, chúng ta không phải là bạn tốt sao? Anh xem em như bạn tốt là được.”
Tạ Tử Dạ mỗi lần đều là bất lực, xem Phó Niệm Cảnh như em trai mà xoa đầu: “Niệm Cảnh thích tôi được cái gì đâu? Tôi già rồi, không còn đẹp như trước, nếu nói là còn xinh đẹp, thì chỉ là hai đôi mắt này. Nếu cậu muốn xem nhiều hơn, tôi có thể dùng thân thể này thỏa mãn cho cậu một chút, nhưng đáng tiếc hiện tại tôi rất khó coi, dính tạp vị, chính tôi cũng thấy chán ghét.”
Phó Niệm Cảnh lắc đầu: “Lần đầu em nhìn thấy anh là vào mấy năm trước ở buổi tiệc đấu thầu, khi đó em tự hỏi, người này tại sao làm trái tim em rung động nhỉ? Em muốn bảo vệ người ấy, ngay cả khi không danh không phận, em cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho người này.”
Phó Niệm Cảnh mỉm cười: “Tử Dạ, em vẫn luôn thích anh, không xin anh điều gì, em có thể nuôi anh cả đời.”
Tạ Tử Dạ cười nhẹ, lắc đầu: “Tôi có thể nuôi mình, Niệm Cảnh.”
Phó Niệm Cảnh chỉ mỉm cười.
Cậu cũng không nghĩ tới, một người như cậu, sẽ vì một người con trai mà độc thân tám năm, sẽ đối xử cực kì ôn nhu với một người con trai, tiết chế tính ham chơi của mình, không còn ăn chơi đàng điếm, tiêu xài phung phí.
Phó Niệm Cảnh nhìn thấy Cận Hạc đang đi cùng vị hôn thê, đánh hắn một trận, xuống tay tàn nhẫn, từng cú đấm đến thịt, đánh đến khi Cận Hạc phun máu.
“Mày có lương tâm không? Cận Hạc, Tử Dạ là người hiền lành đến vậy lại bị chính tay mày hủy hoại!”
Sau đó lại nghe Cận Hạc muốn kết hôn, Tạ Tử Dạ được mời, vẫn quyết định đi, Phó Niệm Cảnh đi cùng, Tạ Tử Dạ đi mừng một trăm vạn, để kết thúc mười năm bên nhau với Cận Hạc, Phó Niệm Cảnh hiểu ý Tạ Tử Dạ, đi tám mươi vạn.
“Cận Hạc, tân hôn vui vẻ.”
Tạ Tử Dạ kính một chén rượu, chúc phúc nồng nhiệt.
Tay Cận Hạc run rẩy: “Chú Tạ…”
Tạ Tử Dạ gật đầu mỉm cười, thái độ nho nhã: “Xin lỗi, xin lỗi không tiếp được.”
“Tử Dạ, anh không sao chứ?” Phó Niệm Cảnh kéo tay Tạ Tử Dạ, cẩn thận nhẹ nhàng hỏi anh.
Tạ Tử Dạ cười: “Tôi không sau, sắc trời không còn sớm, về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Tử Dạ và Phó Niệm Cảnh tạm biệt nhau. Vào đêm tân hôn của Cận Hạc, anh đã nhảy vào nơi biển rộng anh yêu nhất, tự sát tại đó.
Hồi ức biến mất ở đây.
Tạ Tử Dạ không còn hơi thở, không còn ý thức, tim không còn đập.
Anh đã chết, chết ở 27 tuổi.
Phó Niệm Cảnh biết chuyện vào hôm sau, phải cố gắng lắm mới đưa được thi thể lên, thi thể không bị hư hại, nhưng Phó Niệm Cảnh lại khóc.
Phó Niệm Cảnh ôm thi thể Tạ Tử Dạ khóc không thành tiếng, khàn cả giọng quát: “Người hiền lành như vậy, cá là không ai muốn động đến anh ấy, Cận Hạc làm sao mày làm anh ấy khổ sở như vậy!”
Cận Hạc chỉ biết tin Tạ Tử Dạ chết một tuần sau khi Phó Niệm Cảnh đến nói, cả người hắn suy sụp. Đầu tiên là ly hôn với vợ, chuyện thứ hai là cùng Phó Niệm Cảnh tổ chức đám tang cho Tạ Tử Dạ, chuyện thứ ba là thủ tiết cho Tạ Tử Dạ.
Phó Niệm Cảnh cười nhạo: “Tử Dạ đã chết, hiện tại mày bày vẻ mặt này ra là cho ai xem? Ngoài Tử Dạ sẽ đau lòng cho mày, thì còn có ai để ý tới mày?”
Cận Hạc chết vào một đêm đầy tuyết, thời điểm Phó Niệm Cảnh đến, người đã không còn thở, thân thể cứng đời, trong tay gắt gao nắm chặt một chiếc nhẫn.
Phó Niệm Cảnh đứng tại chỗ một hồi lâu, gần như đông cứng cậu mới di chuyển, cậu đem Cận Hạc an táng, đem chiếc nhẫn khắc chữ Y cùng Cận Hạc chôn xuống.
Phó Niệm Cảnh mua một ngôi nhà ở gần mộ của Tạ Tử Dạ.
“Tử Dạ nói anh ấy không thích mùa đông, bởi vì quá lạnh, Cận Hạc biết Tử Dạ không thích mùa đông, Tử Dạ không thích, tôi liền mang anh ấy tới nơi vĩnh viễn ấm áp, Tử Dạ sợ lạnh, cho nên đến khi tôi hết đều phải làm Tử Dạ vui, không thể để anh ấy không vui.”
“Tử Dạ còn nói, đến chết anh ấy cũng không muốn gặp mặt Cận Hạc, nếu có chết thì cũng đừng chôn anh ấy và Cận Hạc cùng nhau, tôi nghe theo anh ấy.”
Phó Niệm Cảnh đem chiếc nhẫn Cận Hạc đã từng tặng Tạ Tử Dạ vứt bỏ, theo lời của Tạ Tử Dạ.
“Tử Dạ kêu tôi vứt nhẫn đi, đã chia tay với Cận Hạc, tôi nghe theo anh ấy.”
Bia mộ của Tạ Tử Dạ, không có khắc gì khác, chỉ có khắc mộ của Tạ Tử Dạ, người lập bia Phó Niệm Cảnh.
Sinh và tử cũng không khắc.
Theo lời của Phó Niệm Cảnh.
“Tử Dạ nói nếu ngày nào đó mà anh ấy chết, hãy khắc tên của anh ấy, người lập bia thì khắc tên tôi, những thứ khác không cần khắc, tôi nghe theo anh ấy.”
Phó Niệm Cảnh trở về sinh hoạt như bình thường, một người bạn hỏi cậu ấy, cậu dừng một lúc, Phó Niệm Cảnh nói:
“Tử Dạ kêu tôi sống thật tốt, tôi nghe theo anh ấy.”
Sau đó Phó Niệm Cảnh cũng đã chết, chết vào 72 tuổi, chết ở nơi chiển rộng mà Tạ Tử Dạ thích.
Đó là vào một ngày nắng, thư ký Phó Niệm Cảnh đưa cậu đến bờ biển, cậu ngồi trên xe lăn, ôm tro cốt của Tạ Tử Dạ trong ngực, còn nghiêng đầu nói nhiều thứ với thư ký.
Nghe thư ký Phó Niệm Cảnh nói Phó Niệm Cảnh đi thật thanh thản vì cậu mơ thấy Tạ Tử Dạ, nghe nói trước khi cậu chết, cậu đã mỉm cười kêu tên Tạ Tử Dạ.
“Tử Dạ…Em rất nhớ anh…”
“Tử Dạ…Em tới…Chăm sóc anh…”
Nghe nói ba người không ai có kết cục tốt.Hoa gypsophila màu xanh: màu xanh tượng trưng cho sự tin tưởng. Khi bạn muốn bày tỏ tình cảm chân thành với người ấy, hãy tặng cho người ấy một bó hoa baby màu xanh.
Editor: Bánh Táo
Beta: Chảo