Chương 7: Thuốc hoạt huyết tim của tôi đâu...

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Puny

Gương mặt của Tiền Hằng vẫn lạnh lùng như cũ, dung mạo anh khôi ngô tuấn tú, khí chất lãnh đạm, dường như không ăn khớp với tiệm mì Ramen náo nhiệt này, gương mặt vẫn viết đầy chữ tính xấu người lạ chớ động vào, đôi môi mỏng xinh đẹp khó mà lấy lòng vểnh lên, căn bản không nhìn ra sự trào phúng cay nghiệt mới văng ra từ nơi này mấy phút trước, nhưng Thành Dao chưa bao giờ cảm thấy Tiền Hằng đẹp trai như giây phút này.

Qủa là rất đẹp trai.

Vẫn còn có độc, nhưng cái độc này lại làm cho không ai có thể chống lại được.

"Nhìn cái gì? Ăn mì." Tính khí của vị sếp xấu tính vẫn rất tệ, anh liếc nhìn Thành Dao, đảo mắt: "Hay là cô có gì muốn nói?"

"Không...Không có."

Được rồi, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tiền Hằng ngay cả trợn mắt cũng rất đẹp trai...

"Lần sau cẩn thận, đừng có ngốc ngốc làm tư vấn miễn phí cho người ta."

Mặc dù thái độ lạnh như băng, nhưng không biết có phải là vì vừa húp chén nước mì kia không, mà Thành Dao cảm thấy cả người ấm áp, nhưng trong lòng cô vẫn có tò mò: "Sếp, anh chưa bao giờ nghĩ tới, ngộ nhỡ tôi với cậu ta trước kia quan hệ rất thân thiết, mà anh vừa rồi nói như vậy, sẽ khiến cho tôi rất khó xử rất lúng túng đấy."

Tiền Hằng hừ lạnh một tiếng: "Bạn thật sự của cô, căn bản sẽ không muốn chiếm tiện nghi của cô như vậy. Huống chi ngay cả phạm vi nghiệp vụ bình thường của cô cũng không biết, càng không biết cô làm việc gần đây, "bạn" tốt biết bao?"

"Cho dù không phải là bạn, vậy lỡ như là người tôi yêu đơn phương lúc cao trung thì sao?"

Tiền Hằng bộc lộ vẻ mặt chán ghét: "Chuyện cũng không phải của bản thân mình, nhưng vì là chuyện của lãnh đạo, để lấy lòng lãnh đạo, mà muốn nhận được lời khuyên pháp lý miễn phí từ chỗ bạn học cũ trước đây, mượn hoa dâng Phật nịnh hót thật tốt, thích cái loại con buôn dầu mỡ này, cô mù rồi sao?"

"..."

"Được rồi, cô trước đây có thể chưa thấy qua việc đời gì, nhưng mà sau này tôi tin cô sẽ tốt thôi."

"Tại sao nói như vậy?"

Tiền Hằng khẽ cười, anh sửa lại cà vạt của mình: "Sau này cô đi làm, sau khi tan ca lại có thể cùng một người xuất sắc như tôi sống chung, nhất định có thể kéo cô nâng cao phẩm vị một chút, cả ngày đều nhìn gặp được tôi, thì đối với cái loại phàm phu tục tử [1] giống như vừa rồi đó, tự nhiên sẽ chướng mắt, mù, rồi cũng sẽ tốt thôi."

[1] Phàm phu tục tử (凡夫俗子): chỉ người thường.

"..." Thành Dao nghĩ, thuốc hoạt huyết tim của cô đâu...

"Tôi biết trong lòng cô cũng rất bứt rứt cái đoạn đối thoại đó, nhưng sau này có gặp phải, thì mạnh mẽ từ chối." Tiền Hằng dừng một chút, mới nói tiếp, "Nhớ, cô là một luật sư, cô là chiến binh, đối với tất cả những chuyện không hợp với quy định, thì đều lớn tiếng nói không."

Lần này, Thành Dào dùng sức gật đầu.

" "Học Đại học Luật khoa chính quy bốn năm, ước chừng là 35040 tiếng; luật sư thực tập một năm, ước chừng là 86760 tiếng, mỗi một luật sư, ít nhất trải qua 43800 tiếng như vậy, mới có thể nhận được bằng luật sư". Thời gian là phí tổn lớn nhất của mỗi luật sư chúng ta, bất luận là cô, hay là tôi, mỗi ngày cũng chỉ có 24 tiếng, tư vấn miễn phí cho những người này một phút, chính là lãng phí một phút sinh mệnh, thời điểm mỗi phút mỗi giây trôi qua, đều không thể sống lại."

Thành Dao bắt đầu cảm thấy kính nể, cô nhận được bài học nói: "Lần sau tôi sẽ từ chối thật tốt."

Tiền Hằng nhướng mày: "Tại sao phải từ chối thật tốt? Người không tôn trọng giá trị công việc của luật sư chuyên nghiệp, tại sao phải tôn trọng bọn họ? Cho tôi thái độ ác liệt mà từ chối!"

"..."

"Đây là mì sợi xương cá Hokkaiido, mời từ từ dùng!"

Nhưng vào lúc này, người phục vụ bưng lên một tô mì, Thành Dao ngẩn người, mới ý thức tới, bát này là Ngô Thần gọi lúc nãy.

Vì để tiếp cận thể hiện mình với vị sếp khó lấy lòng này, Thành Dao vô cùng thức thời mà đẩy tới trước mặt Tiền Hằng: "Sếp, mì sợi xương cá Hokkaiido là gương mặt đặc trưng của cửa tiệm này đấy, để đó phí phạm không bằng anh ăn? Dù sao bình thường anh bận rộn công việc, trăm công nghìn việc, cần bổ sung nhiều dinh dưỡng!"

"Cô ăn đi."

Thành Dao trong lúc nhất thời có chút cảm động, hôm nay khí chất của Tiền Hằng tới hai mét tám! Không chỉ có giúp mình đối phó bạn học cực phẩm, mà còn biết khiêm nhường, thật là vui buồn lẫn lộn.

Nhưng Thành chỉ vừa cảm động mười giây, liền nghe được Tiền Hằng đối diện nói như chuyện đương nhiên ——

"Cửa tiệm này quá khó ăn."

"..." Cho nên bởi vì khó ăn nên mới để cho cô...

Tiền Hằng lại còn biểu lộ vẻ mặt ghét bỏ nói: "Sau khi tôi ăn ở tiệm này một lần vào ngày khai trương, thì tôi đã quyết định buông thả chính tôi, sống thật tốt."

Này? Đợi một chút? Tiệm mì Ramen này nghe nói là khai trương năm ngoái, nếu trước đây sau khi khai trương ăn rồi cảm thấy không cách nào chịu được cái mùi vị này, thì tại sao hôm nay lại tới ăn chứ...

Tiền Hằng lạnh lùng nhìn Thành Dao: "Trong lòng cô không chú ý đến sao?"

Thành Dao:???

"Chính cô nhìn xem cô đã gửi tin nhắn gì cho tôi." Tiền Hằng vừa nói, vừa lấy điện thoại ra, chuyển đến WeChat, mở ghi chép nói chuyện đặt trước mặt Thành Dao.

Phía trên kia, là mười mấy gói biểu cảm than khóc thảm thiết...

Ngón tay của Tiền Hằng vuốt nhẹ nhàng.

Câu "Cảm giác dính phải lời nguyền đổi nghề vì không chịu nổi trong một năm thực tập" bất chợt hiện ra trước mặt Thành Dao.

Lúc này Thành Dao mới phát hiện, tên tài khoản của Tần Thấm là RebeccaQin, chính là bính âm [2] họ "Quian" của Tiền Hằng, bởi vì trước khi biết Tiền Hằng, Tần Thầm là người duy nhất trong tất cả bạn tốt của cô có tên tài khoản chứa chữ Q, cho nên Thành Dao theo thói quen sau khi tìm chữ Q liền gửi tin nhắn trực tiếp cho cô ấy. Thành Dao mở điện thoại, mới phát hiện, Tần Thấm không biết đã đổi tên tài khoản thành "Tiểu Thấm" từ lúc nào, vì vậy người duy nhất hiện ra khi lùng tìm chữ Q, đã biến thành Tiền Hằng.

[2] Bính âm (拼音): hoặc phanh âm, là cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc, tác giả là Chu Hữu Quang.

Mới vừa nãy mắt mờ, cô căn bản không chú ý tới, theo thói quen liền gửi đi chuỗi tin nhắn như vậy...

Nhưng mà bởi vì những lời mình gửi đi này, Tiền Hằng lại đặc biệt vì tìm cô, mà tới cửa tiệm anh sẽ không đến lần thứ hai.

Mặc dù là con quạ đen lúng túng, nhưng giờ phút này, trong lòng Thành Dao có một chút ấm áp, Tiền Hằng vậy mà lại quan tâm với cấp dưới như vậy.

Cho nên, lúc này, anh là chuẩn bị tìm cô nói chuyện sao? Chuẩn bị khích lệ cô sao?

Thành Dao nhìn khuôn mặt anh tuấn đến quá đáng trước mắt, không khỏi có chút khẩn trương, cũng có chút thấp thỏm.

"Tôi biết rất nhiều người mới cơ bản sẽ không chống đỡ nổi một năm, luật sư là công việc rất thách thức cũng rất vất vả số một, rất nhiều người sẽ đổi nghề." Tiền Hằng dừng một chút, "Tôi hy vọng, nếu như cô không kiên trì nổi, vậy thì lập tức từ chức đi."

Thành Dao:???

Đợi một chút, nói khích lệ đâu? Ít nhất cũng đến một bát súp gà chứ?

"Buổi chiều tôi có hẹn với đương sự tranh chấp chia tài sản lần thứ hai sau khi ly hôn, nếu như cô không thể kiên trì, thì vụ kiện này trực tiếp rút lui đi, vụ kiện ly hôn, bản thân đều liên quan đến riêng tư của khách hàng, nếu cô không muốn làm, thì gặp mặt chiều nay đừng tham gia." Tiền Hằng nhìn đồng hồ một chút, "Hiện tại cách buổi chiều còn có một tiếng đồng hồ, cho nên tôi phải đến tìm câu trả lời chắc chắn của cô, thuận tiện thay đổi thành viên đoàn đội."

Mặc dù rất không hợp tình hợp lý, nhưng Thành Dao không khỏi không thừa nhận, Tiền Hằng vô cùng chuyên nghiệp.

Nếu đã tiếp nhận ủy thác của khách hàng, vậy thì phải đặt lợi ích của khách hàng lên hàng đầu, mọi chuyện đều có thể cân nhắc toàn diện cẩn thận như vậy, cũng khó trách chỉ mấy năm ngắn ngủi anh đã có thể trở thành luật sư đứng đầu.

Thành Dao lần đầu tiên ý thức được, mặc dù miệng độc, tính tình xấu, nhưng mình cách Tiền Hằng, vẫn còn cách rất xa rất xa rất xa.

"Không, trở thành một luật sư chuyên nghiệp là mục tiêu số một đời tôi." Thành Dao cắn chặt bờ môi, "Anh yên tâm, mặc dù sẽ than phiền sẽ nói móc sẽ có suy sụp với gặp phải thất bại, nhưng tôi sẽ không từ bỏ." Trước mắt Thành Dao hiện lên khuôn mặt của Đặng Minh, cô đã nói một câu trong lòng, trước khi đánh bại anh ta trên tòa, vĩnh viễn không từ bỏ.

"Nếu không rời khỏi, vậy thì chú ý đến mỗi cái chú thích một chút." Tiền Hằng hừ lạnh một tiếng, "Tôi không muốn nhìn thấy cô lần sau gửi sai cái gì kỳ quái cho khách hàng."

"Được rồi, cô không có gì thì để nói sau đi." Tiền Hằng sửa sang lại cổ áo, "Tôi rốt cuộc cũng có thể rời khỏi cái tiệm có phong cách không ăn khớp với tôi rồi."

Tiền Hằng nói xong, ưu nhã lau miệng, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Lúc đi qua quầy thu tiền, anh chỉ chỉ vào Thành Dao vẫn ngồi trước bàn: "Đơn của tôi, tính lên cô ấy."

"..."

Thành Dao trợn mắt há miệng, mẹ nó vậy mà lại là sếp của cô!

Cô tức giận đùng đùng dựa theo chỉ thị của Tiền Hằng, sửa lại chú thích WeChat và chú thích điện thoại.

Thành Dao dùng sức chọt màn hình điện thoại, cho đến khi tên của Tiền Hằng biến thành ba chữ sáng sủa dễ đọc.

—— Thối ngu ngốc.

Cho dù như vậy, Thành Dao vẫn không hả giận, cô lục tìm danh bạ điện thoại, thống nhất chú thích tên của Tiền Hằng thành cái này.

*****

Cuộc họp chiều vào hai giờ, Thành Dao đã chuẩn bị xong tài liệu cuộc họp, ngồi trong phòng họp chờ trước hai phút, Tiền Hằng người mắc bệnh ông chủ thâm niên lại không ở trong phòng làm việc gửi mail, mà cũng ngồi vào phòng họp.

Thành Dao rất khéo hiểu lòng người: "Sếp, nếu anh có chuyện gì có thể về văn phòng xử lý trước, chờ khách hàng đến tôi sẽ gọi điện gọi anh."

Lúc Thành Dao thực tập ở công ty luật, mặc dù luật sư và khách hàng đều hẹn thời gian trước, nhưng phần lớn khách hàng vẫn có thói quen tới trễ một chút, trước đây Thành Dao gặp phải một khách hàng khoa trương, đến muộn tận hai tiếng.

Thị trường pháp luật của Trung Quốc còn chưa đủ chín muồi, quan niệm đúng giờ của khách hàng cũng còn xa cần phải bồi dưỡng, rất nhiều luật sư khi đối mặt với hiện trạng bất lực này, cũng chỉ có thể để cho thực tập sinh hoặc trợ lý luật sư đợi trong phòng họp, đợi đến khi người tới, nếu không chính mình sẽ vì chờ vị khách hàng đó mà bị cản trở, e rằng vụ kiện khác cũng khỏi phải làm.

Kết quả Tiền Hằng lại không cảm kích lòng tốt của Thành Dao một chút nào, anh khẽ lườm cô: "Không cần." Anh kiêu căng cười cười, gằn từng chữ một, "Tiền Hằng tôi chưa bao giờ đợi người. Nếu như đến muộn một lần, thì sau này không cần tìm tôi hợp tác nữa." Anh có chút đồng cảm nhìn Thành Dao, "Trước đây cô chưa từng vào một công ty luật tốt, thói quen nuông chìu khách hàng kia, sau này sửa lại những thói xấu công ty luật khác dưỡng thành đi."

Gần như là khi anh vừa dứt lời, đồng nghiệp hành chính liền gõ cửa phòng họp, sau đó dẫn hai người đi vào.

Thành Dao theo bản năng nhìn đồng hồ, thật sự là hai giờ đúng, không nhiều một phút không thiếu một phút.

Người đi vào là một nam một nữ, người đàn ông mặc áo khoác bình thường, người phụ nữ kỳ quái hơn, rõ ràng là đang ở trong phòng, nhưng vẫn còn đội mũ, kính râm, khẩu trang vây quanh.

Mặc dù không biết người đàn ông này là ai, nhưng người phụ nữ thì không có gì nghi ngờ, chính là đương sự Lý Diễm của Tiền Hằng.

Người đàn ông vừa vào phòng họp, liền cảnh giác mà nhìn kỹ Thành Dao.

"Thành Dao, trợ lý luật sư của tôi, sẽ cùng theo vụ kiện này." Tiền Hằng nhìn lướt qua Thành Dao, "Đã ký thỏa thuận giữ bí mật."

Nghe được lời này, người đàn ông kia dường như mới yên lòng, mà Lý Diễm, lúc này mới tháo kính râm và khẩu trang xuống.

Thành Dao đang chuẩn bị phát tài liệu cuộc họp lần này cho Lý Diễm, vừa ngẩng đầu lên, thì thiếu chút nữa bị dọa hồn lìa khỏi xác.

Lý Diễm? Lý Diễm đã hoàn thành thỏa thuận đâu!

Bất ngờ xuất hiện trước mặt Thành Dao, chính là Bạch Tinh Manh! Bạch Tinh Manh đóng Linh Dao!

"Bạch Tinh Manh là nghệ danh."

Tiền Hằng có lẽ không nhìn nổi, lời ít ý nhiều cho Thành Dao một câu giải thích.

Cho nên, tên thật của Bạch Tinh Manh là... là Lý Diễm???

Đây quả thật là làm cho người ta kinh hãi, giống như kiểu tóc thiết kế cao cấp của Tổng thanh tra Tony [3] khi về nhà ăn tết thì trở thành Lưu Đại Tráng [4] thôn đông vậy...

[3] Tổng thanh tra Tony (总监 Tony): Hiện tại mình vẫn chưa tìm ra được đây là ai, nếu bạn nào biết thì nói mình nhé.

[4] Lưu Đại Tráng (刘大壮): Anh Cũng Có Ngày Này - Chương 7: Thuốc hoạt huyết tim của tôi đâu...
Càng làm cho người ta khϊếp sợ chính là, hóa ra vụ scandal và mập mờ của Từ Tuấn và Bạch Tinh Manh đều không phải là tin vịt! Hai người không chỉ nói chuyện yêu đương, thậm chí đã kết hôn, còn rời xa nhau!

Thành Dao hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ có một ngày bản thân lại nhờ phúc của Tiền Hằng, mà có thể được tiếp xúc với vòng giải trí khoảng cách gần như vậy, có thể thấy Bạch Tinh Manh sống sờ sờ khoảng cách gần như vậy...

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích 1: Liên quan tới con số phí tổn thời gian của sinh viên Luật là tôi thấy ở trên mạng, bản thân lười tính, nên trích dẫn con số.

Chú thích 2: Thấy trong tin nhắn để lại có độc giả học viện Luật bày tỏ luật sư về ly hôn bị mọi người xem là luật sư tầng thấp nhấp, qua câu truyện này tôi muốn sửa lại cái quan niệm ấy, no! Đầu tiên, thì loại luật sư chân chính này thực ra được gọi là luật sư gia đình, không chỉ có liên quan đến ly hôn, mà phạm vi nghiệp vụ còn rất rộng; thứ hai, các luật sư gia đình chân chính hàng đầu, thật ra thì cũng rất thông thạo các lĩnh vực pháp luật khác, ví dụ như luật sư Trương Khởi Hoài đại diện cho vụ kiện ly hôn của Vương Bảo Cường [5], kỳ thực cũng là một chuyên gia mặt đối ngoại, tội phạm rửa tiền, sở hữu trí tuệ. Một án kiện hôn nhân, nhiều khi sẽ không liên quan chút nào đến nội dung của luật hôn nhân, vụ kiện đầu tiên trong truyện sẽ nói đến ~ Cho nên mọi người đừng có phiến diện mà cảm thấy loại luật sư này đều là tầng thấp nhất, bất luận là luật sư gì, làm tốt thì mãi mãi vô cùng đắt giá, làm không tốt thì mãi mãi ở tầng thấp nhất, điều này không liên quan gì đến luật pháp. Đừng cho rằng không tố tụng [6] thì nhất định cao lớn hơn tố tụng nha~

[5] Vương Bảo Cường (王宝强): là nam diễn viên, đạo diễn Trung Quốc. Nam diễn viên chịu cảnh bị vợ - Mã Dung phản bội, chiếm đoạt tài sản. Vương Bảo Cường không ngờ vợ anh đã nɠɵạı ŧìиɧ từ rất lâu, mà người đàn ông chen vào cuộc hôn nhân lại chính là quản lý dưới quyền anh. Tháng 8/2016, phiên tòa ly hôn kết thúc chóng vánh khi tòa án chấp nhận đơn ly hôn của Vương Bảo Cường. Cũng lúc này, Vương Bảo Cường phát hiện tài sản tích lũy của anh bao năm qua đã không cánh mà bay. Tại phiên tòa khác hồi tháng 10/2018, người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ với vợ Vương Bảo Cường lĩnh án 6 năm tù vì lạm dụng chức vụ chiếm đoạt tài sản.

[6] Không tố tụng (非诉): Xuất phát từ cơ chế ADR (Alternative Dispute Resolution) - Giải quyết tranh chấp thay thế ở Hoa Kỳ, đề cập đến việc sử dụng các phương pháp khác ngoài tranh tụng để giải quyết tranh chấp, như trọng tài và Trung gian hòa giải....

[Kịch nhỏ]

Lục Tuân: Nghe nói Tiền Hằng thu phí cao hơn tôi rất nhiều, tác giả, anh không giải thích một chút sao?

Tác giả quân chủ: Cái đó, tỷ lệ phí cậu ra giá là vào nửa đầu năm nay, bây giờ giá cả tăng lên lạm phát tiền tệ, tỷ lệ phí của Tiền Hằng chính là nửa năm sau...

Lục Tuân: Vậy chúng tôi rốt cuộc ai đắt hơn một chút?

Tiền Hằng: Tôi không quan tâm tôi với cậu ta ai đắt hơn, tôi chỉ quan tâm tôi với cậu ta ai đẹp trai hơn.

Tác giả quân chủ: Cái này phải hỏi vợ của các cậu...

Tiền Duy: Sếp của tôi đẹp trai nhất!

Thành Dao: Sếp của tôi đẹp trai nhất!

Tiền Duy:...Chồng tôi đẹp trai nhất!

Thành Dao: Chồng tôi mới đẹp trai nhất!

Đôi lời tâm tình của editor: Vụ kiện đầu tiên Thành Dao bắt tay với Tiền Hằng cùng giải quyết, sau này mọi người cứ so sánh vụ này với những vụ gần cuối truyện sẽ thấy được Dao Dao đã trưởng thành như thế nào.:))))