Đều nói ban đêm chính là thời điểm nội tâm con người yết ớt nhất không đề phòng nhất, có thể là bầu không khí tối tăm, sẽ khiến cho con người có khát khao mở rộng cánh cửa lòng, sống với nhau lâu như vậy, đây đúng là lần đầu tiên Thành Dao biết những việc Tiền Hằng đã trải qua năm xưa.
Trước kia Tiền Hằng ở trong lòng của Thành Dao, là một người sếp tài giỏi cao cao tại thượng, mặc dù biết rõ sự ưu tú của anh, nhưng chính là bởi vì quá ưu tú, nên khiến cho người ta sinh ra cảm giác khoảng cách chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể lại gần.
Mặc dù tối nay, nói về sự chật vật từng trải trước kia, nhưng nội tâm Thành Dao lại cảm thấy những việc từng trải này đều không làm giảm hình ảnh của Tiền Hằng trong lòng cô, ngược lại còn khiến người ta sinh ra dụ.c vọng muốn đến gần.
Giống như đột nhiên sống động, ba chiều, khói lửa.
Hóa ra cho dù là Tiền Hằng, cũng từng trải qua những bất công, thất bại và mơ màng lúc bắt đầu sự nghiệp. Hóa ra tất cả những việc cô từng trải qua, anh cũng đã trải nghiệm sớm một bước.
Mặc dù ngăn cách thời gian không gian, nhưng Thành Dao không khỏi cảm thấy, bản thân giống như một tiểu hành tinh, vốn có quỹ đạo riêng của mình với Tiền Hằng, nhưng trong một cái nháy mắt, hai người lại giao nhau, có đồng cảm.
Không biết tại sao, Thành Dao lại đột nhiên lấy hết dũng khí dốc bầu tâm sự: “Thật ra thì, vào năm thực tập đầu tiên, khi làm ở công ty luật đó, tôi đã khóc rất nhiều lần, rất nhiều lần nghĩ đến việc nếu như không làm luật sư nữa, thì về nhà thi công chức.”
“Quá mệt mỏi. Mặc dù tôi có đi theo một luật sư hướng dẫn, nhưng anh ta chưa từng dạy bảo tôi, toàn sắp xếp cho tôi rất nhiều công việc hành chính, thậm chí còn coi tôi là trợ lý riêng của anh ta, việc mua quà đặt hoa cho vợ anh ta vào ngày lễ tình yêu, đều để cho tôi đi làm, có tham gia vụ kiện thì cũng chỉ có thể tham gia sơ sơ, rồi phụ trách in tài liệu, giúp đánh máy toàn bộ văn bản viết tay lên máy tính. Rất nhiều hội nghị quan trọng, tôi cũng không có tư cách tham gia… Nhưng mỗi lần ăn cơm với khách hàng nam, đều sẽ kêu tôi, mỗi lần đều phải uống rượu, nghe bọn họ nói mấy câu đùa giỡn với truyện đùa tình d/ục chẳng ra gì.” Thành Dao hít sâu một hơi, “Kỳ thực cũng bận rộn nhiều việc, nhưng rất mờ mịt, khiến cho tôi cảm thấy những chuyện mình đang làm rốt cuộc có ý nghĩa gì? Tiền lương hàng tháng chỉ có hai nghìn tệ, mỗi tháng đều phải dựa vào sự giúp đỡ của gia đình mới có thể tiếp tục ở lại thành phố A, nhưng căn bản không thấy được hy vọng gì cho tương lai.”
Mặc dù chuyện đã qua, nhưng hồi tưởng lại lần nữa, trong lòng Thành Dao vẫn cảm thấy chua xót khó chịu như cũ, nhất là chuyện bị động cùng ăn cơm này, ngay cả Tần Thấm bạn tốt nhất Thành Dao cũng không nói, cô cảm thấy khó chịu và lúng túng, nhưng vào giờ phút này, cô cũng không biết tại sao, cứ như vậy mà tự nhiên nói cho Tiền Hằng.
Có lẽ Tiền Hằng thật sự có một loại năng lực, khiến cho người ta cảm thấy dưới vẻ ngoài nổi bật và cái lưỡi độc không bỏ qua cho người khác kia, thì nội tâm của anh, là đáng tin, an toàn, là có thể làm cho người khác ỷ lại.
Đáng tiếc cảnh ngộ bi thảm của Thành Dao dường như không làm cho Tiền Hằng xúc động chút nào, anh không chỉ không an ủi, còn xấu xa nói: “Cô là đứa ngốc sao? Loại chuyện này sao không từ chối? Rốt cuộc cô là bồi rượu hay là luật sư?”
“…”
“Tên gì?”
Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Tiền Hằng, Thành Dao có hơi mờ mịt: “Hả?”
“Tên của người luật sư hướng dẫn cô trước kia.”
“Diêu Phong.”
“Làm về hướng gì?”
“Hướng luật thừa kế.”
“Được.”
Được cái gì mà được??? Thành Dao có hơi mù mờ.
Nhưng ngay tại lúc Thành Dao chuẩn bị truy hỏi, thì Tiền Hằng đã chuyển đề tài.
“Bây giờ thế nào?”
“Cái gì?”
Tiền Hằng ho khan, giọng nói của anh có chút mất tự nhiên: “Bây giờ, còn khóc không?”
Thành Dao ngẩn người, rồi mới ý thức đến điều anh hỏi là gì, đầu tiên là cô lắc đầu một cái, sau đó ý thức được đối phương không thấy động tác của mình: “Không.” Nói xong, cô lại bổ sung một câu, “Đã khóc lúc vụ của Bạch Tinh Manh…”
“Ừ.”
Ngay tại lúc Thành Dao cho rằng đề tài này đã kết thúc, thì giọng nói mang theo hơi lạnh lại vang lên một lần nữa.
“Hai năm hành nghề nhẫn nại vừa mới bắt đầu, đừng khóc, đều là đến như vậy.”
Hả???
“Lúc muốn khóc, tôi mua socola cho cô.”
Hả???
“Cái loại socola bình thường.”
Hứ…
Thành Dao vẫn không tỏ thái độ trả lời, nhưng Tiền Hằng dường như có hơi hoảng loạn, anh lại giống như lơ đãng bổ sung một câu, “Được rồi, nếu thật sự còn muốn khóc, vậy thì khóc đi.”
Tự mình nói mấy lời như vậy, nhưng không nhận được câu trả lời của Thành Dao, Tiền Hằng dường như có chút thẹn quá hóa giận, mà hung dữ nói: “Tôi nói nhiều như vậy, cô nghe không?”
“Nghe, nghe được!”
“Lần sau muốn khóc, thì phải xin tôi, tôi thông qua mới có thể khóc.”
“Được…”
“Cô dám khóc sau lưng tôi, thì tiền thưởng cuối năm của cô bị trừ.”
“Có áp lực hoặc khó khăn gì, thì nói trước với tôi, hoặc là nói cho Bao Duệ Đàm Dĩnh cũng được, không được tự mình khóc.”
Ơ… Mặc dù phong cách của Tiền Hằng vẫn chủ nghĩa bá quyền chính trị cường quyền như trước đây, nhưng mà bị bá quyền chi phối như vậy, hình như cảm giác cũng khá tốt???
Thành Dao nghĩ trong đầu, chẳng lẽ cô ở trong Ngũ độc giáo lâu nên cũng đã độc tận xương tủy rồi?
Nhưng mà tối nay hiếm có cơ hội, Thành Dao vẫn rất tò mò: “Sếp, vậy anh khi đó, có từng mờ mịt không?”
“Liên tục một tuần ngày nào cũng tăng ca đến bốn giờ đêm, mỗi ngày chỉ có thể ngủ bốn tiếng, thì cũng có.” Tiền Hằng hình như trở mình, giọng nói của anh cách Thành Dao gần một chút, “Thiếu ngủ lâu, thì cả người cũng rất bực bội, không biết tại sao mình phải sống cuộc sống này, rõ ràng trong nhà cái gì cũng không thiếu.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tranh cãi ầm ĩ với ba tôi một trận, cảm thấy con người sẽ có quyền kiểm soát tuyệt đối cuộc sống của mình, không cần bị bất kỳ cái gì định đoạt, nhưng bản thân phải có vốn liếng và năng lực.”
Không nghĩ tới một Tiền Hằng gia tài bạc triệu, hóa ra còn có câu chuyện chăm chỉ như vậy…
Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Tiền Hằng lại mở miệng: “Tại sao cô phải làm luật sư?”
“Tôi?” Thành Dao dừng một chút, mới nói, “Vì lấy lại công đạo cho chị tôi.”
“Đặng Minh?”
“Anh biết?”
“Ừ.”
Nói đến Đặng Minh, Thành Dao đột nhiên cũng có chút uể oải: “Có phải tôi không thể vượt qua anh ta hay không? Lần trước chuyện của Bạch Tinh Manh, cuối cùng cũng lại bị anh ta nhặt tiện nghi có sẵn. Tôi quá vô dụng.”
“Vượt qua tôi là không thể nào, vượt qua cậu ta thì không thành vấn đề.” Giọng nói của Tiền Hằng vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như từ chối người từ ngoài ngàn dặm, “Tư chất của cô mặc dù kém xa so với tôi, nhưng thái độ lại rất đàng hoàng, vẫn có thể miễn cưỡng cứu được.”
Thành Dao có hơi dở khóc dở cười, cái người Tiền Hằng này, tại sao cứ kỳ cục như vậy chứ, rõ ràng trong lòng muốn an ủi cô, nhưng hết lần này tới lần khác đều muốn trưng ra bộ mặt lạnh nhạt. Nói chuyện thật tốt thì sao?!
Nhưng mà cho dù thái độ của anh có kiêu ngạo lạnh nhạt như cũ, nhưng Thành Dao lại cảm thấy, nếu như bây giờ có ánh đèn, thì biểu cảm trên mặt của Tiền Hằng, có lẽ là dịu dàng.
Sự dịu dàng của vị sếp kịch độc này của cô, phảng phất như là cây xương rồng trong sa mạc, kiêu ngạo kiên cường, còn có gai nhọn của sự từ chối, yên lặng mà bị động, song khi có người khô khốc đến, phá vỡ lớp vỏ ngoài của anh, thì lại có thể hấp thụ lượng nước quý báu cùng với hơi ấm mặt trời còn sót lại.
“Vậy thì làm phiền sếp cứu tôi một chút!”
“Cô cầu xin tôi như vậy, thì tôi sẽ gắng gượng mà cứu cô một chút!” Tiền Hằng đúng là cao quý lãnh diễm, “Tiếp tục chịu đựng hai năm, trong hai năm này, yêu cầu duy nhất của tôi với cô, chính là không yêu đương, không kết hôn, dành thời gian cho công việc.”
“Hả? Còn không được yêu đương?”
Bởi vì vấn đề này của Thành Dao, giọng nói của Tiền Hằng có hơi không vui: “Cô còn muốn yêu đương?” Anh dừng một chút, giọng điệu càng nguy hiểm, “Hay là cô đang yêu đương sau lưng tôi?”
Cái gì gọi là yêu đương sau lưng anh chứ lão ca, nói như thể cô nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng anh vậy…
Nhưng mà không biết tại sao, Thành Dao vô ý thức phủ nhận: “Tôi không có!” Cô giải thích, “Nhưng tôi cảm thấy yêu đương cũng không ảnh hưởng đến công việc mà, hai người có thể cùng nhau cùng tiến gì đó mà.”
Tiền Hằng hừ lạnh một tiếng: “Bỏ đi, bây giờ có mấy người đàn ông có lòng chứ? Còn cùng nhau cùng tiến? Cô muốn yêu đương cũng có thể, nhưng người đàn ông này phải ưu tú hơn tôi.”
“…”
Tiền Hằng suy nghĩ, lại bổ sung một câu: “Được rồi, hơn tôi thì sợ rằng cả vũ trụ cũng không có, miễn cưỡng kém hơn tôi một chút cũng được.”
“…”
Sếp, người ưu tú hơn anh thì cô không biết có hay không, nhưng người tự cảm thấy mình tốt, thì sợ rằng thật sự không có đâu! Dựa theo tiêu chuẩn này của anh, e rằng đời này của cô không thể gả được mất!
“Được rồi, ngủ đi.”
…
Đáng tiếc một lát sau, Thành Dao đột nhiên lại nhớ đến chuyện gì đó ——
“Sếp, anh ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Chuyện anh nói gửi thêm tiền thưởng năm nghìn cho tôi đó, rốt cuộc có chuyển tiền không vậy?”
“Tôi ngủ rồi.”
“…”
Nếu như việc không biết xấu hổ mà có thi đấu, thì Tiền Hằng chắc chắn đứng ở cuối đường đua.
Tối nay sếp được cứu rồi sao?
Thành Dao rất muốn lớn tiếng nói, không có! Tối nay sếp vẫn không có thuốc nào cứu được như cũ!
*****
Đêm nay, không biết có phải là Tiền Hằng đã tháo lớp kịch độc dưới sự thúc đẩy mềm mỏng của Thành Dao hay không, mà đêm nay Thành Dao đặc biệt ngủ ngon.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô cảm thấy có một loại cảm giác sảng khoái giống như được sống lại vậy, giường đệm mềm mại ấm áp, tựa như ngủ trên lông chim vậy…
Đợi một chút??? Giường đệm??? Mềm mại???
Cô không phải ngủ trên sàn nhà sao??
Trong chớp mắt, Thành Dao hoàn toàn tỉnh táo, cô ngồi dậy, mới phát hiện cô đang hiên ngang ngủ trên giường của sếp mình, tự nhiên nằm chỏng quèo, một mình chiếm cứ cả một cái giường lớn.
Vấn đề là…
Sếp đâu? Người sếp vốn nên ngủ trên giường lớn, đi đâu rồi??
Thành Dao mang tâm trạng thấp thỏm không yên cúi đầu nhìn, mới phát hiện Tiền Hằng đang nằm nghiêng ngủ trên sàn nhà.
Anh quá cao, không gian dưới sàn nhà không đủ để anh dang rộng tay chân ra, một người cao một mét tám mấy phải co quắp mới có thể miễn cưỡng ngủ được.
Đây là lần đầu tiên Thành Dao thấy bộ dạng lúc ngủ của Tiền Hằng.
Giá trị nhan sắc của Tiền Hằng, đúng rất đáng đánh.
Hàng lông mày rậm, lông mi dài, bình thản rủ xuống, đường nét tuyệt đẹp của cằm, tóc hơi vểnh lên, lộ ra chút khôn khéo và vô tội khiến cho người ta trở tay không kịp, cổ áo ngủ hơi mở, lộ ra một phần l*иg ngực, cùng với nhịp hô hấp phập phồng, vừa kín vừa hở, khiến cho người ta muốn cởi nút áo của anh tìm tòi nghiên cứu…
Một buổi tối đẳng cấp mười nghìn này, thực ra thì khi ngẫm lại mới thấy là hàng chất lượng cao mà bán giá thấp rồi…
Thành Dao cứ ngồi như vậy ở trên giường, yên lặng mà nhìn gương mặt đang ngủ của Tiền Hằng.
Cho đến khi Tiền Hằng thong thả thức dậy, Thành Dao nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp lim dim trở nên sáng rõ kia.
Rốt cuộc cô cũng không kiềm chế được cảm xúc biết ơn và kích động ——
“Sếp! Cám ơn anh đã nhường giường cho tôi, bản thân thì ngủ trên sàn nhà! Tôi sẽ nhớ phần ân tình này!”
Có thể là cuộc nói chuyện tối hôm qua đã thu hẹp khoảng cách với nhau, Thành Dao nghĩ, Tiền Hằng này lại miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, cuối cùng vẫn lén lén lút lút nhường giường cho cô, thể hiện khí phách đàn ông.
“Tôi ngủ được một nửa, sau đó đột nhiên có người mò mò bò lên giường, cuộn chăn của tôi đi, tiếp theo một chân, đạp tôi từ trên giường của chính tôi xuống. Thành Dao, phần ân tình này, tôi cũng sẽ nhớ.”
??? Nói gì mà đàn ông nhường giường chứ???
“Chuyện này không thể nào!” Thành Dao cố chối theo bản năng, “Tôi không thể nào làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này với sếp được!”
Cô chối xong, thì bắt đầu nhớ lại cảm tượng nửa đêm tối hôm qua sau khi ngủ thϊếp đi…
Hình như cô đứng dậy đi vệ sinh, sau đó thì?
Sau đó hình như cô bò lên giường, kéo chăn qua, mơ mơ màng màng ngủ, chỉ là không biết tại sao, cái giường hình như nhỏ hơn ngày thường, cái gối ôm hình như lại lớn hơn, Thành Dao có thói quen ngủ hình chữ 大, nên trong tiềm thức mạnh mẽ đá cái gối ôm kia…
Sau đó thì sao? Sau đó kèm theo tiếng “bịch” của một vật thể nặng rơi xuống, thế giới lại yên tĩnh, tay chân cuối cùng cũng có thể tự do trải dài…
Khi Thành Dao chắp vá những ký ức tối hôm qua lại, mồ hôi trán cô liền chảy xuống, cô vội vàng cúi người, cúi đầu khom người liên tục nhận sai: “Tôi ngủ quên, tôi cho là giường của mình…”
Kết quả mới nói đến một nửa, thì cô phát hiện ánh mắt vốn đang căm tức mình của Tiền Hằng đột nhiên trở nên có hơi kỳ quái, anh đột ngột dời ánh mắt sang chỗ khác, sau đó mặt lạnh, ném một cái gối lên người Thành Dao.
Thành Dao:???
Thành Dao theo bản năng chụp lấy gối ôm vào trong lòng, sau đó mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía Tiền Hằng.
Việc này cũng quá nhỏ mọn rồi đấy! Cô đá anh xuống giường cũng không phải là cố ý mà! Còn cầm gối đập cô sao?!
“Đi ra ngoài.”
Này???
Kết quả Tiền Hằng giống như thật sự tức giận, anh tiếp tục giữ nguyên tư thế không nhìn thẳng vào Thành Dao. Giọng nói chuyện cũng mang theo một loại tức giận vi diệu.
Từ phía của Thành Dao, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mặt bên khuôn mặt đẹp đẽ anh tuấn cùng với đôi môi mím thật chặt của anh.
Thành Dao cũng có hơi tức giận, bản thân cô hoàn toàn không có cố ý. Cô bỏ gối qua một bên, chuẩn bị giải thích với tranh luận một trận với Tiền Hằng.
Kết quả Tiền Hằng vốn đang ngồi yên lặng lại nghiêng người, vừa thấy Thành Dao bỏ gối xuống, liền nhanh nhẹn đứng dậy, sau đó xốc chăn mình lên, vào lúc Thành Dao bất ngờ không kịp đề phòng mà bọc Thành Dao thành cái bánh ú, cứ như vậy vác Thành Dao ở trong chăn lên đưa ra bên ngoài phòng, sau đó giống như ném rác mà thả cô xuống đất, rồi không nói một lời động tác có hơi mất tự nhiên trở về phòng, bỏ lại Thành Dao trợn mắt há miệng ở trước của phòng.
Sau đó không bao lâu, trong phòng Tiền Hằng truyền đến tiếng vòi sen.
Căn nhà này có một điểm tốt, đó là có hai phòng ngủ một phòng khách, mỗi phòng ngủ đều có một phòng vệ sinh riêng, vì vậy từ trước đến nay Thành Dao không cần phải lúng túng xài chung phòng tắm với Tiền Hằng.
Chỉ là rõ ràng tối hôm qua Tiền Hằng đã tắm rồi, tại sao sáng sớm hôm nay lại đi tắm?
Cũng không có nghe nói anh có bệnh sạch sẽ mà???