"Đúng rồi, chiều mai, cô và tôi cùng đến thành phố B." Tiền Hằng thưởng thức hết khuôn mặt khoe màu đua sắc của Thành Dao xong, mới nhớ đến chính sự mà mở miệng, "Một vụ kiện tranh chấp tín thác gia đình, hợp đồng đại diện ủy thác đã ký xong, bởi vì có rất nhiều chứng cứ tài liệu đều cần lấy ở thành phố B, cho nên ngày mai đi thẳng đến bắt đầu làm việc."
Thành Dao ngẩn người, có hơi bất ngờ: "Ngày mai?" Đột ngột như vậy?
Tiền Hằng tựa như biết suy nghĩ trong lòng cô: "Khách hàng này đã không ở trong nước một thời gian dài, ngày mai đúng lúc có chuyện tạm thời trở về nước, thời gian ở lại trong nước cũng tương đối ngắn, cho nên phải nắm chắc thời gian và khơi thông tình tiết vụ kiện với ông ấy."
"Chỉ, chỉ có hai chúng ta sao?"
Lần này ngay cả đầu Tiền Hằng cũng không ngẩng lên: "Ừ, tôi khá yên tâm với cô."
Hóa ra năng lực làm việc của cô trong mắt Tiền Hằng là như vậy sao! Thành Dao có hơi nhảy nhót trong lòng, không dẫn Bao Duệ không dẫn Đàm Dĩnh, chỉ dẫn mình cô cũng cảm thấy rất yên tâm sao!
"Mặc dù một nam một nữ cùng đi công tác quả thật có hơi tế nhị, nhưng tôi khá yên tâm với năng lực tự chủ của cô."
Thành Dao:???
"Ở cùng tôi lâu như vậy, cô kiểm soát rất tốt."
Đợi một chút...
Đối với ánh mắt chết lặng người của Thành Dao, Tiền Hằng khẽ mỉm cười, lời nói thấm thía: "Tiếp tục duy trì. Cô chịu được thử thách mà."
Giờ phút này, Thành Dao rất muốn ngửa mặt lên trời gào thét, Tiền Hằng!! Anh có thể phóng thích một triệu quả tim!!! Về mặt này!! Anh căn bản không cần lo lắng đâu!!!!
*****
Thành Dao thở phì phò trở về phòng, vì để hả giận, cô mở phim ma Nhật Bản xem.
Con người có một kiểu xu hướng, càng biết không nên làm chuyện gì, thì nội tâm lại càng nóng lòng muốn thử chuyện đó, biết rõ núi có hổ lại cứ hướng về núi hổ mà đi. Thật ra Thành Dao vừa nhát gan vừa sợ ma, nhưng lại có một nỗi cố chấp hiếu kỳ với phim ma giống như tìm đường chết vậy.
Ôm gối ôm, dùng chăn che mắt, trong phòng chỉ bật một cái đèn ngủ nhỏ, rồi mở một gói khoai tây chiên, trong dàn hiệu ứng âm thanh âm u vừa nhai khoai tây chiên xoạt xoạt vừa lén lút xem phim ma, vừa sợ vừa thấp thỏm, còn mang theo chút kích động và hưng phấn nhỏ, cảm xúc siết chặt lại, theo nội dung bộ phim mà vừa sợ vừa kí©h thí©ɧ.
Mặc dù nghe có vẻ hơi tự ngược, nhưng thường thì sau khi xem một bộ phim ma như thế này xong, thì sẽ có một loại cảm giác thư giãn hoàn toàn được phát tiết —— a! Cuối cùng! Cũng tới!
Vào thời điểm đó, thường thì cả người sẽ sảng khoái dễ chịu. Đương nhiên, cũng có tác dụng phụ, đêm đó sau khi xem phim ma xong, Thành Dao phải bật đèn ngủ nhỏ cả đêm, phải có chút ánh đèn ấm áp mới có thể an tâm chìm vào giấc ngủ, cô không có can đảm ngủ trong một căn phòng tối thui sau khi xem một bộ phim ma khủng bố.
Tiếc là tối nay có chút không bình thường.
Lúc Thành Dao vừa mới thấy nhân vật chính trong căn nhà luống cuống bị ma bắt rơi vào tình tiết đáng sợ nhất, thì đèn trong phòng đều tắt mà không có dấu hiệu gì, trong lúc nhất thời, chỉ còn lại màn hình máy tính, phát ra ánh sáng yếu ớt, sau đó một cái bóng ma cùng với hiệu ứng âm thanh đáng sợ, thình lình xuất hiện, cái hốc mắt thối rữa kia tựa như đang nhìn chằm chằm Thành Dao từ sau màn hình vậy, trực tiếp đối mắt với Thành Dao một giây.
Thành Dao dùng chăn che miệng, mới có thể kiềm chế tiếng hét thảm thiết cao vυ"t đến mức sánh ngang với người hát giọng nữ cao.
Cô chỉ kịp mặc áo khoác bông rồi vội vàng lăn một vòng chạy ra phòng, nhấn vào công tắc phòng khách, nhưng một cái đèn cũng không sáng, chỉ có ánh trăng ảm đạm ngoài cửa sổ đi vào.
Vào mùa đông, nên mọi người đều ngủ sớm, ngay cả đèn đuốc của tòa nhà bên cạnh cũng tắt gần hết rồi, chỉ cảm thấy sự vắng lặng mà không có sinh khí. Thành Dao nhớ đến bộ phim ma vừa xem, cảm giác có một luồng khí lạnh dọc theo ống quần ngủ bò lên.
Cô sợ hãi run lẩy bẩy một phút đồng hồ, rồi nghe thấy mấy hộ hàng xóm bên cạnh truyền đến tiếng chửi rửa, mới ý thức được đây không phải là quỷ nhập vào người, đây chỉ là bị cúp điện!
Cục điện lực, các người là ma quỷ sao?! Sao biết lựa thời gian mà cúp điện như vậy chứ! Nội tâm Thành Dao rơi lệ đầy mặt, muốn cô đi vào giấc ngủ một mình trong căn phòng đen như mực sau khi xem phim ma, thật là muốn mạng mà!
Cô nhìn về phía phòng của Tiền Hằng mà đấu tranh tâm lý dữ dội [1], loại thời điểm nay, nên cầu cứu Tiền Hằng, hay là một mình chống cự?
[1] Đấu tranh tâm lý dữ dội: Nguyên văn 天人交战后 - thiên nhân giao chiến, hai phần đối lập trong con người, dạng như thiên thần với ác quỷ, phần con với phần người.
Giữa sếp với ma? Rốt cuộc ai đáng sợ hơn? Thành Dao mâu thuẫn, hai người này, hình như không phân cao thấp mà...
Được rồi! Cắn chặt môi! Mặc kệ đi! Ít nhất Tiền Hằng trông đẹp hơn ma!
*****
Bởi vì cúp điện, trong phòng của Tiền Hằng đen như mực, Thành Dao cũng không biết anh đã ngủ chưa, nhưng bây giờ mới chín giờ, Thành Dao ôm tâm trạng thử một lần, ngó dáo dác ở cửa phòng Tiền Hằng rồi khẽ gõ, cô hạ thấp giọng kêu: "Sếp? Sếp?"
Đáp lại cô là một mảng yên tĩnh.
"Tiền par?"
Vẫn không có người nào trả lời.
"Tiền Hằng?"
Tiếp tục không người phản hồi.
"Ngủ sớm như vậy sao? Người lớn tuổi à?" Thành Dao vừa lẩm bẩm, vừa gọi mấy tiếng, "Tiền Hằng Tiền Hằng Tiền Hằng..." Cô nhàm chán kêu mấy lần, chợt nảy ra trò chơi trong đầu, chống nạnh cười rộ, cô bắt cước bộ dạng Ngân giác Đại vương [2] trong Tây du ký, "Tiền Hằng, ba ba kêu ngươi một tiếng ngươi dám đáp lại không?"
[2] Ngân giác Đại vương:
Kêu như vậy, không ngờ lại làm giảm cảm giác sợ hãi trong lòng rất nhiều, vì vậy Thành Dao lớn gan, lại học trong Tây du ký mà diễn.
Nhưng ngay khi Thành Dao diễn đến đoạn "Nghiệt súc, còn không mau quỳ xuống hiện hình!, cái cửa vừa nãy còn đóng chặt không có chút phản ứng, lại mở ra.
Tiền Hằng mặc quần áo ngủ, đầu tóc có hơi rối, vẻ mặt lãnh đạm xuất hiện ở cửa.
Mặc dù trong phòng tối đen, nhưng mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt anh tuấn cao quý của Tiền Hằng, ánh trăng lạnh lẽo tựa như vì anh mà mạ lên một lớp hoa sương lạnh hơn, hai tay anh ôm ngực, cơ thể thật cao hơi dựa vào cửa, khẽ cau mày, đôi môi mỏng mà nhạt màu nhếch đến độ cong không dễ chung sống, một đôi mắt giống như hắc diệu thạch [3] nhìn chằm chằm Thành Dao không chớp mắt.
[3] Hắc diệu thạch (黑曜石): hay Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.
Nếu như bỏ qua sát ý trong ánh mắt kia, mà kết hợp khuôn mặt đẹp đẽ của Tiền Hằng, thì cảnh này thật sự là trước hoa dưới trăng [4] rồi...
[4] Trước hoa dưới trăng (花前月下): chỉ những nơi lý tưởng để nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị hẳn hoi: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền; nhớ trong truyện ngôn tình viết thế này: cũng muốn cùng chàng hoa tiền nguyệt hạ một phen...
Tiếc là khi Tiền Hằng vừa mở miệng đã chọc thủng quả bong bóng màu hồng này.
"Ba ba?" Anh nhìn Thành Dao chằm chằm, cuối cùng lạnh lùng mở miệng, "Nghiệt súc?"
"..."
Mặc dù anh có gương mặt chất lượng cao của một nam chính phim thần tượng, nhưng nội dung mà nam chính này diễn, xem ra còn ma quái hơn phim ma nữa...
Nhưng chẳng lẽ Thành Dao sẽ dễ dàng từ bỏ sao?!
Không!!! Người thành công, đều là người không dễ dàng từ bỏ!
Thành Dao lập tức đổi thành một khuôn mặt mờ mịt, ánh mắt cũng hơi nheo lại để tỏ ra bản thân rất mơ màng, cô khoa trương ngáp hai cái, mặt không thay đổi xoay người đi về phía cửa phòng mình, chậm rãi, giống như zombie vô ý thức vậy.
Đúng vậy Thành Dao nhanh trí nghĩ ra phương pháp xử lý, chính là giả bộ mộng du!
Mộng du mà, vô ý thức, mọi người đều hiểu, không cần chịu trách nhiệm cho những chuyện đã nói đã làm.
Bây giờ Thành Dao đang đưa lưng về phía Tiền Hằng đi được một đoạn lớn, nội tâm cô cứ như vậy mà chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình muốn, mắt thấy còn cách cửa phòng mình rất gần rồi.
Năm mét, bốn mét, ba mét, gần, càng gần...
"Thành Dao, vụ kiện của Đổng Sơn cô làm rất tốt, tôi vừa gửi thêm cho cô một khoản tiền thưởng, chuyển vào thẻ ngân hàng của cô rồi, cô nhận được tin nhắn thông báo chưa?"
Thành Dao lập tức giật mình, cô theo bản năng lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn: "Hả? Không có mà? Anh chuyển vào cái thẻ nào của tôi? Thẻ lương của tôi là của Ngân hàng Trung Quốc, anh có chuyển khoản qua ngân hàng đó không? Với lại có phải là khoản thanh toán lớn hơn năm chục ngàn không? Bởi vì tôi nghe người bạn ở ngân hàng của tôi nói chuyển khoản từ năm mươi ngàn trở xuống thì dùng tiểu ngạch để thanh toán cho hệ thống, buổi tối thì thời gian thực cũng có thể là vào tài khoản rồi, nhưng bây giờ còn chưa vào tài khoản vậy chính là vượt quá năm mươi ngàn, có thể sẽ hoãn lại đến ngày làm việc tiếp theo, ha ha ha ha, không nghĩ tới tôi lại có thể nhận được một khoản tiền thưởng lớn như vậy, thực sự cảm ơn sếp cảm ơn sếp..."
Thành Dao thấy tiền sáng mắt phấn khởi tự mình lẩm bẩm cả buổi, mới đột nhiên ý thức được chuyện gì....
Cmn! Không phải mình đang đóng vai mộng du sao?! Người mộng du sao lại lập tức tỉnh táo mà đối đáp với người khác trôi chảy chứ!!! Trúng kế! Bại lộ!!!
Giờ phút này Thành Dao lại nhìn về phía Tiền Hằng, quả nhiên thấy vẻ mặt cười lạnh nhìn cô chằm chằm.
"Tỉnh táo?"
Nào chỉ tỉnh, là tỉnh đến lạnh thấu tim...
Nhưng cũng may da mặt Thành Dao đủ dày, cô cau mày, giả vờ mọi thứ vừa xảy ra không tồn tại một cách nhiệt tình: "Sếp, tại sao anh cũng ở ngoài phòng, còn chưa ngủ nữa?"
Mặt Tiền Hằng không chút thay đổi nói: "Không phải là có người bảo tôi đáp lại sao?"
"..."
Tiền Hằng lại liếc nhìn Thành Dao, vậy mà lần này anh không có truy đến cùng, chỉ xoay người chuẩn bị trở về phòng.
Thành Dao vội vàng kéo vạt áo của Tiền Hằng lại: "Sếp! Anh có phát hiện hình như bị cúp điện rồi không?! Ôi! Vậy phải làm sao bây giờ! Giờ này, chắc chắn anh còn phải xử lý trăm công ngàn việc mà! Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến công việc làm thêm giờ buổi tối của anh chứ?! Máy tính của anh còn đủ pin để dùng không? Có cần tôi đưa máy tính của tôi cho anh mượn dùng hay không?"
Mặc kệ như thế nào, bốn phía vẫn đen thùi lùi, mặc dù sếp với ma quỷ cũng đáng sợ không kém nhau nhiều, nhưng ít ra là có nhiệt độ... Tâm tư Thành Dao rối bời, tay cũng đã đưa ra quyết định cho cô, liều chết lôi kéo Tiền Hằng.
Tóm lại vào loại thời điểm này, chỉ cần không để bản thân ở một mình là được, cho dù bị Tiền Hằng giáo huấn cũng được!
Nhưng cũng có thể là biên độ động tác của cô quá lớn, áo ngủ của Tiền Hằng lại rộng thùng thình, cổ áo cũng rộng, nên dưới động tác này của Thành Dao, wow, áo của anh lại cứ như vậy bị Thành Dao kéo tụt một nửa, lộ ra hơn nửa bả vai, còn có đường cong cơ bắp ngực và eo đẹp đẽ...
Mặc dù đều nói phi lễ chớ nhìn, nhưng, ôi, Thành Dao nghĩ, anh không nói, chứ thật đúng là rất đẹp.
Cô vô cùng khách quan mà đánh giá, nếu như thật sự làm vịt, thì cái thể xác này của Tiền Hằng, sợ rằng một đêm phải hơn mười ngàn...
Thành Dao rất tỉnh táo, nhưng phản ứng của Tiền Hằng lại lớn hơn, anh giống như là cô gái nhỏ bị lưu manh phi lễ vậy, vội vàng kéo áo lên, thậm chí lấy tay nắm chặt cổ áo vốn khá rộng, để cho chỗ cổ kín không kẽ hở.
"Thành Dao, tôi nhìn lầm cô rồi."
Thành Dao:???
Tiền Hằng nhìn Thành Dao hầm hầm nói: "Quả nhiên cô với bọn họ không khác gì nhau, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà lộ ra bộ mặt vốn có của cô."
Đợi một chút...
"Mặc dù cô nam quả nữ ở cùng một nhà, đối mặt với người như tôi, tôi có thể hiểu được thỉnh thoảng cô không tỉnh táo và xúc động, nhưng mời cô khắc chế."
Sếp, có phải anh cầm nhầm kịch bản của nữ chính hay không???
Thành Dao uể oải giải thích: "Tôi không... Tôi thật sự là vô tình..."
Tiền Hằng rất có lý có chứng cứ: "Vừa nãy cô còn nhìn chằm chằm eo của tôi không rời, ánh mắt còn rất phóng đãng, giống như đang tính toán gì đấy."
Oan uổng mà!!! Cô chỉ đang tính toán xem kiểu vịt chất lượng như anh thì là đẳng cấp gì thôi!!
Thành Dao còn muốn giải thích, nhưng Tiền Hằng chỉ khoát tay áo: "Được rồi, cô đừng nói nữa." Anh nhìn về phía Thành Dao, ánh mắt đồng cảm, "Tôi hiểu."
Anh hiểu cái gì chứ?!
"Được rồi, tôi trở về phòng đây, bây giờ chúng ta tốt nhất là đừng gặp mặt, tôi nghĩ khuôn mặt và cơ thể của tôi sẽ kí©h thí©ɧ cô nhiều hơn." Tiền Hằng như đang đại phát từ bi, "Lúc không kiềm chế được, thì niệm Đại Bi Chú, gột rửa tắm nước lạnh đi."
Nếu là lúc bình thường, Thành Dao tuyệt đối sẽ sảng khoái rời đi, để cho Tiền Hằng biết rõ, cái gì gọi là không đáng để ý đến. Nhưng hôm nay không giống, hôm nay Thành Dao vừa mới xem phim ma xong, lúc này còn chưa có điện, cô vừa nghĩ đến phải ở một mình, cũng đã run rẩy rồi.
Mặc kệ như thế nào, đều phải giữ Tiền Hằng lại! Kéo anh ở lại! Để cho anh ở cùng mình đến khi có điện!
Vì vậy Thành Dao lại kéo Tiền Hằng lại: "Sếp, tôi thật sự có chuyện muốn trò chuyện với anh!"
Tiền Hằng vẫn cảnh giác che cổ áo: "Chuyện gì?"
Thành Dao kiên trì đến cùng nghĩ chính ngôn từ nói: "Tôi muốn nói chuyện với anh về tranh chấp tín thác gia đình phải nhận ngày mai!"
"Không nói chuyện." Tiền Hằng lời ít ý nhiều, "Phòng khách quá lạnh, tôi phải về phòng."
"Vậy tôi về phòng thảo luận với anh!"
Tiền Hằng đưa một tay ra ngăn cản Thành Dao đang muốn đi vào trong phòng bước qua anh: "Vẫn là thảo luận ở phòng khách đi."
Thành Dao có hơi khó hiểu, bây giờ phòng khách rất lạnh, cô chà xát tay: "Đi vào trong phòng đi, trong phòng anh không mở sưởi ấm dưới sàn sao? Không được thì đi vào trong phòng tôi cũng được, trong phòng tôi mở, rất ấm áp."
"Không đi."
Thành Dao bứt rứt, cuối cùng cũng không kìm nén nữa: "Anh nói đi một người phụ nữ thấp hơn anh một đoạn lớn, chẳng lẽ đi vào phòng anh thì còn có thể làm gì anh vào nửa đêm sao? Nét mặt phòng bị này của anh là sao?"
Thành Dao cho rằng nói xong, thì Tiền Hằng sẽ không nói nên lời, nhưng kết quả thì anh hừ lạnh một tiếng, lại đáp lại trôi chảy: "Cô xem 《 Thiên long bát bộ 》chưa?"
"Sao???"
Trong 《 Thiên long bát bộ 》hai người Mã phu nhân và Kiều Phong ở chung một phòng, quyến rũ Kiều Phong không thành công, kết quả yêu sinh hận vu cáo hãm hại Kiều Phong."
Thành Dao rất mờ mịt: "Cho nên???"
"Cho nên ngộ nhỡ cô cắn ngược lại tôi nói tôi ở chung một phòng với cô để có ý đồ bất chính, thì tôi làm sáng tỏ thế nào?"
"..."
"Vậy, vậy thì nói chuyện trong phòng khách đi!"
Được rồi được rồi, nhẫn nại một lúc trời yên biển lặng lui một bước trời cao biển rộng!
"Năm phút."
"Mặc dù 《 Luật tín thác 》 được thực thi từ năm 2001 đến nay, nhưng thật ra tín thác gia đình vẫn là một khái niệm khá mới mẽ ở trong nước, thật sự thực hiện sử dụng nó vẫn còn là số ít, mãi đến hai năm nay, mới có nhiều doanh nhân có ý nghĩ truyền lại tài sản như thế nào để cho con cháu giữ gia sản. Tôi có nghiên cứu một chút về《 Luật tín thác 》, nhưng về hoạt động bên trong của một số quỹ tín thác thì không phải rất rõ, ví dụ như vấn đề tính độc lập của tài sản tín thác, còn có vấn đề chuyển nhượng và đăng ký, liên quan tới hoạt động thu thuế... Ngoài ra liên quan đến phương diện thực tế, rốt cuộc thì bây giờ tín thác trong nước và tín thác nước ngoài cái nào có ưu thế?"
Mặc dù nửa đêm còn nghiên cứu về tín thác gia đình với Tiền Hằng là do Thành Dao dưới cái khó ló cái khôn, nhưng là một luật sư gia đình, trước đây lúc rảnh rỗi cô quả thật cũng từng làm nghiên cứu về 《 Luật tín thác 》, những vấn đề này cũng không phải giả, hoàn toàn là từng nghiên cứu qua.
Rõ ràng là đối với việc Thành Dao có thể hỏi ra vấn đề như vậy, Tiền Hằng cũng có hơi bất ngờ: "Không ngờ cô đúng là có nghiên cứu một chút, tín thác gia đình thông thường quả thật có thể dùng tiền mặt, cổ phần còn có bất động sản vân vân làm tài sản tín thác, theo quy định chuyển giao từ người tín thác đến người nhận tín thác, nhưng trên thực tế hoạt động lại phụ thuộc vào quy định chuyển giao phi giao dịch, hiện nay thì chuyển giao phi giao dịch lại chỉ giới hạn ở thừa kế tặng cho, tín thác sẽ gặp khó khăn khi xử lý chuyển giao phi giao dịch, vì vậy mà hiện nay cơ cấu tín thác trong nước cũng càng nghiêng về hướng chọn dùng tiền mặt và cổ phiếu."
...
Hết năm phút, Tiền Hằng không đuổi Thành Dao đi.
Hết mười phút, Tiền Hằng vẫn nói đến xuất thần.
Mười lăm phút cũng hết, Tiền Hằng dường như càng nghiêm túc.
Anh với Thành Dao một hỏi một đáp, Thành Dao cũng quên mất dự tính ban đầu của mình chỉ vì ngăn Tiền Hằng, vừa gật đầu liên tục, vừa chăm chỉ tiêu hóa, thỉnh thoảng cuối đầu suy nghĩ, thỉnh thoảng ngắt lời đặt câu hỏi.
Đợi đến lúc Tiền Hằng giải đáp đến vấn đề cuối cùng của Thành Dao, vậy mà đã qua nửa tiếng.
"Còn vấn đề tín thác trong nước và tín thác nước ngoài cô nói, thì gần đây tôi cũng có nghiên cứu qua, tương đối phức tạp, trong chốc lát không thể nói rõ, cô tới phòng tôi đi, tôi đối chiếu lại một số tài liệu thu thập trước kia rồi nói để cô dễ hiểu."
Thành Dao:???
Đối với sự sững sờ của Thành Dao, Tiền Hằng quay đầu ném cho cô ánh mắt khinh bỉ không chút che giấu: "Ngớ ra làm gì? Vào phòng đi, cô muốn để tôi chết lạnh ở bên ngoài sao?"
Nhưng mà sếp à, không phải anh nói có chết cũng không thể để cho cô vào trong phòng anh, sợ tôi không kiểm soát được bản thân mà hắc hắc hắc gì đó với anh sao?