Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 3: Tiến lên. Tin tưởng mình, cô có thể

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyển ngữ: Puny

Chuyện đầu tiên Thành Dao làm sau khi đi ra phòng họp, chính là gọi điện thoại chất vấn Tần Thấm.

"Vịt cái gì?! Đó là sếp của tớ! Cậu rốt cuộc là sao lại hiểu lầm người ta thành vịt!" Thành Dao chỉ còn thiếu khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, "Cậu có biết không, tớ bây giờ bị cậu hại thảm rồi!"

"Không khoa học mà! Rõ ràng tớ nghe được toàn bộ quá trình thương lượng giá của anh ta và người phú bà trung niên đó, làm sao lại biến thành sếp của cậu? Cậu không nhận nhầm người chứ?"

"Cậu thuật lại một lần những gì cậu nghe được lúc ấy với tớ đi."

"Anh ta nói, một giờ thu phí mười ngàn tệ, chưa đủ một giờ cũng tính như một giờ, nếu như hẹn cung cấp dịch vụ ở chỗ khác, thì thời gian trên đường anh ta đi đi lại lại, đều phải dựa theo phí một giờ mà thu, còn nói muốn dịch vụ anh ta, thì phải hẹn thời gian trước, bởi vì khách hàng của anh ta rất nhiều, tiếp không hết." Tần Thấm hét lên, "Không phải là vịt sao? Luật sư các cậu có thể thu phí như vậy sao? Luật sư có tiền như vậy? Luật sư cũng không làm như chó giống cậu sao? Là ngành dịch vụ, thì có thể mạnh như vậy sao?"

Thành Dao thiếu chút nữa chết xỉu: "Thị trường luật pháp của Trung Quốc, chính là 20% luật sư hàng đầu độc quyền 80% nghiệp vụ, người ta là cộng sự của Quân Hằng, nên thu phí như vậy không có gì sai!"

Lần này Tần Thấm cũng có chút luống cuống: "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"

"Cậu đi đi, chi viện thuốc hoạt huyết tim [1] nửa đời sau cho tớ."

[1] Thuốc hoạt huyết tim (速效救心丸): có công năng Hành khí hoạt huyết, trừ nghẽn giảm đau, tăng thêm lưu lượng máu cho động mạch vành, xoa dịu chứng đau thắt ngực. Dùng cho bệnh động mạch vành, chứng đau thắt ngực loại khí ứ, máu tắc.

Thành Dao uể oải cúp điện thoại.

*****

Tiền Hằng không tới tìm cô, nhưng luật sư trong đoàn đội của anh, ngược lại lại chủ động tới chào hỏi với Thành Dao.

"Thành Dao, hoan nghênh em gia nhập tổ hợp vinh hoa phú quý của chúng ta."

"Ơ?"

"Gia nhập đoàn đội của Tiền par, thì chẳng khác nào mở ra một quãng đời mơ mộng với vinh hoa phú quý, chỉ cần làm thật tốt, tuyệt đối sẽ không thiếu tiền." Nói chuyện với Thành Dao chính là một chàng trai hơi mập, da rất trắng, mang một cặp mắt kính, nhìn khá thật thà: "Tôi tên là Bao Duệ, làm việc ở Quân Hằng bốn năm, em có cái gì không biết, thì cứ hỏi tôi là được. Đi, tôi dẫn em tham quan công ty chúng ta một chút."

Bao Duệ khá nhiệt tình, người cũng rất có lực tương tác, xem ra rất dễ nói chuyện: "Công ty Quân Hằng của chúng ta, hiện nay tổng cộng có năm vị cộng sự, nhưng chịu trách nhiệm quyết sách chính là hai vị, một vị là Tiền par, còn một vị là Ngô par Ngô Quân, tên của Quân Hằng chính là lấy tên của bọn họ mà đặt, bọn họ là bạn học thời đại học, đều tốt nghiệp từ khoa luật chính quy của học viện A."

Thành Dao có chút bất ngờ, không nghĩ tới Ngô Quân và Tiền Hằng, lại là bạn học với chị gái Thành Tích của cô, cô tò mò hỏi Bao Duệ thời gian tốt nghiệp của Ngô Quân và Tiền Hằng, không phải cùng lần, Ngô Quân và Tiền Hằng là học trưởng của Thành Tích.

"Nhưng trong công ty, em sẽ không thường thấy Ngô par, bởi vì Ngô par là phụ trách nghiệp vụ đối ngoại giao thiệp và truyền thông đại chúng [2] tuyên truyền quan hệ công chúng [3] của Quân Hằng, quanh năm đều chạy ở bên ngoài."

[2] Truyền thông đại chúng (新闻媒体): được hiểu chung là một quá trình có định hướng nhằm truyền đạt thông tin đại chúng tới những đối tượng mục tiêu đại chúng bằng các phương tiện truyền thông đại chúng để phục vụ mục đích đã được đề ra.

[3] Quan hệ công chúng, hay PR - Public Relation: Theo định nghĩa của PRSA: "Quan hệ công chúng là một quá trình giao tiếp chiến lược, xây dựng mối quan hệ cùng có lợi giữa các tổ chức và công chúng của họ".

"Truyền thông? Quan hệ công chúng?"

Bao Duệ gật đầu: "Đúng vậy, em có thể không hiểu. Thông tục mà nói, thì chẳng khác nào Ngô par ở bên ngoài dắt khách, phụ trách kéo khách và làm tuyên truyền cho công ty chúng ta, để đạt được hiệu quả kéo giá cao, mà Tiền par của chúng ta phụ trách chuyên tâm vào công việc chuyên môn, cảm thấy những việc giao thiệp với khách hàng này quá phiền quá hao tốn sức lực, mà Ngô par lại rất thích những chuyện xã giao này, không thích điều khoản pháp luật khô khan."

Thành Dao bừng tỉnh, cái này chẳng phải cùng một quy luật với tổ chức bán da^ʍ sao? Ngô Quân người mánh khóe mạnh vì gạo bạo vì tiền [4], phụ trách tổ chức giao thiệp với vịt và khách làng chơi, còn Tiền Hằng tính cách xấu xa nhưng kỹ thuật qua cửa ải, cho nên chính là con vịt phụ trách bán da^ʍ. Cái trình tự này đã hiểu nha, cũng là anh ta tự mình nói "bán da^ʍ", cũng không có gì nha...

[4] Mạnh vì gạo bạo vì tiền (长袖善舞): phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả.

Cho đến khi giọng của Bao Duệ vang lên lần nữa, Thành Dao rốt cuộc mới ngưng cái suy nghĩ dò xét bên bờ nguy hiểm.

"Chỗ này là khu nghỉ ngơi của chúng ta, mười giờ sáng và ba giờ chiều mỗi ngày đều có giờ nghỉ để giải khát [5], Tiền par đối với chất lượng cuộc sống yêu cầu rất cao, cho nên tất cả món điểm tâm ngọt giờ nghỉ đều là thương hiệu đắt tiền nhất, ở công ty chúng ta, không uống Starbucks, chúng ta chỉ uống xay, hạt cà phê là Tiền par cho người từ Sumatra [6] chuyên chở bằng máy bay về."

[5] Giờ nghỉ để giải khát (茶歇) hay còn được biết đến là coffe break hoặc tea break.

[6] Sumatra: là một đảo lớn ở miền tây Indonesia thuộc quần đảo Sunda lớn. Đây là đảo lớn nhất hoàn toàn thuộc về Indonesia và là đảo lớn thứ sáu trên thế giới với diện tích 473,481 km2.

Thái quá như vậy sao...

"Bên này là phòng hồ sơ, tất cả hồ sơ tài liệu vụ án đều phân loại sắp xếp ở chỗ này; bên này là phòng tập thể thao."

Thành Dao là thật sự sợ ngây người: "Còn có phòng tập thể thao?"

"Đúng, kiên trì ghi giờ đến một tháng ở phòng tập thể thao, thì sẽ nhận được tiền thưởng." Bao Duệ nhún vai một cái, "Nhưng đến nay không ai qua được."

"Là quá bận rộn sao?"

"Không phải vậy, bởi vì bình thường người hoạt động ở đây là Tiền par." Bao Duệ gãi đầu, len lén nói, "Thần khí của anh ấy, trong vòng mười dặm không có một ngọn cỏ."

"..." Thành Dao cảm thấy, sắp tới mình thuê chung với Tiền Hằng, nên tranh thủ thời gian mua thuốc hoạt huyết tim thôi...

"Cái gian phòng nhỏ này, là chỗ cất giữ chiến lợi phẩm của Tiền par." Bao Duệ vừa nói, vừa đẩy cửa gian phòng nhỏ bên phòng hồ sơ.

Thành Dao ngẩng đầu, đập vào mắt chính là đủ loại cờ thưởng, "Lương tâm nghề nghiệp", "Thường Thắng tướng quân" [7], "Người phát ngôn luật pháp". "Người bảo vệ Nhân dân tệ"... Những loại lời khen khoa trương như thế này đập ngay vào mi mắt.

[7] Thường thắng tướng quân (常胜将军): đây là một thành ngữ, dùng để chỉ người chỉ huy chiến thắng trong mọi trận chiến.

Bao Duệ ho khan: "Đây đều là khách hàng tặng, thật sự nhiều lắm, xếp đống ở chỗ này."

Thành Dao tương đối bất ngờ: "Hóa ra luật sư Tiền ở trong lòng khách hàng lại cao lớn như vậy, nhận được biết bao khen ngợi..." Không phải ngoại giới cũng đồn anh là khối u ác tính của ngành sao...

Bao Duệ hiển nhiên đọc hiểu được lời ngầm trong lời nói của Thành Dao, cậu ho khan một tiếng, chỉ chỉ một dãy tủ trong phòng: "Thật ra thì trừ những cờ thưởng này, Tiền par của chúng ta còn nhận được không ít thư đe dọa của đương sự phía bên kia, băng biểu ngữ mắng chửi người, thậm chí còn có các loại huyết thư hủ tro cốt. Trong dãy tủ này, đều cất những thứ này..."

Thành Dao liếc nhìn bố cục bên trong căn phòng, dãy tủ này chiếm gần bốn phần năm không gian trong phòng...

Ừ...

Đúng như dự đoán, Thành Dao nhìn về phía dãy tủ, liền thấy các chữ mấu chốt "U ác tính", "Không có ranh giới cuối cùng", "Thấy tiền sáng mắt"...

Thành Dao cơ bản cũng biết vì sao Tiền Hằng bị lên án như vậy, anh nhận vụ kiện chỉ nhìn vào ngạch [8] và mức phí của đối tượng, chỉ cần đủ tiền, anh liền nhận.

[8] Ngạch (额): là tên gọi thể hiện thứ bậc về năng lực và trình độ chuyên môn, nghiệp vụ.

Vào năm thứ hai anh hành nghề, nhận được vụ kiện ly dị của doanh nhân giàu có.

Vị doanh nhân giàu này đã trưng cầu ý kiến của một vòng luật sư ở thành phố S, nhưng đều nhận được câu trả lời là, bởi vì chính vị doanh nhân giàu này trật đường ray trước, làm sai trước, nên ly dị sợ rằng phải phân chia không ít tài sản cho vợ trước, nhưng mà cuối cùng, dưới sự bào chữa của Tiền Hằng, vị doanh nhân giàu kia gần như trở lui vô sự, vợ trước gần như tay trắng ra đi [9].

[9] Tay trắng ra đi (净身出户): nguyên văn là "Tịnh thân xuất hộ", dùng để chỉ lúc hai bên quyết định ly hôn, bên A đưa ra yêu cầu bên B không được chia bất kỳ tài sản chung nào, điều này hoàn toàn không có căn cứ pháp luật, mà chỉ dựa vào thỏa thuận lúc trước giữa hai bên.

Tiền Hằng bởi vậy mà đánh một trận thành danh.

Vụ kiện lúc ấy ảnh hưởng rất lớn, truyền thông cũng có theo vào, kết quả phán quyết gần như hoàn toàn đi ngược lại trật tự công cộng và phong tục [10] quen thuộc với mọi người, người phản bội hôn nhân lại nhận được phán quyết có lợi, mà người giữ gìn chấp thuận hôn nhân lại hai bàn tay trắng.

[10] Trật tự công cộng (公序良俗): Trật tự công cộng là hệ thống các quan hệ xã hội được hình thành và điều chỉnh bởi các quy định của pháp luật và các nội quy, quy tắc về trật tự chung, an toàn chung, mà đòi hỏi mọi thành viên của xã hội phải tuân theo những quy định chung đó nhằm đảm bảo cho cuộc sống, lao động, sinh hoạt bình thường của mọi người trong xã hội.

Tiền Hằng vì vậy mà bị dư luận mắng thành chó.

Sau đó anh lại nhận đủ loại vụ kiện gia đình, đương sự của anh không có một ngoại lệ đều không vô tội, nhưng dưới sự bào chữa của anh, đều được luật pháp "thiên vị".

Có một đoạn thời gian, hai chữ Tiền Hằng, gần như chính là cùng nghĩa với luật sư có lòng dạ hiểm độc.

*****

"Bao Duệ, cái thư đe dọa này, cậu lưu trữ nó đi."

Ngay tại lúc Thành Dao suy nghĩ bậy bạ, thì Tiền Hằng đẩy phòng nhỏ, đi vào, anh vừa nói, vừa tiện tay ném một túi đồ cho Bao Duệ.

"Đương sự phía bên kia trong vụ gia tộc tranh chấp tín thác lần trước gửi cho tôi."

Thành Dao có chụt không nhịn được: "Đều là đồ mắng chửi nguyền rủa anh, tại sao còn cất giữ?"

Chẳng lẽ nói, khối u ác tính như Tiền Hằng, thật ra vẫn còn có lương tâm vậy sao? Mặc dù vì sinh tồn nên nhận rất nhiều vụ kiện trái với đạo đức, nhưng kỳ thật sâu trong nội tâm, cũng tồn tại lương tri, vì vậy mới lưu lại những huyết lệ [11] lên án của đương sự phía bên kia, dùng để an ủi linh hồn mình?

[11] Huyết lệ (血泪): máu và nước mắt, chỉ sự đau khổ.

Tiền Hằng nhìn lướt nhẹ qua Thành Dao: "Ngộ nhỡ những người này tương lai trả thù tôi, tôi còn có thể đem những thứ đe dọa này làm vật chứng mà đệ trình, loại chứng cứ này đương nhiên càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể tạo thành chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, khóa chặt kẻ hại người."

"..."

Cô thật sự suy nghĩ quá nhiều, Thành Dao nghĩ trong đầu, kịch độc đúng là kịch độc...

*****

Sau khi Tiền Hằng đi, Bao Duệ lại giới thiệu Thành Dao với các đồng nghiệp còn lại, Thành Dao mới phát hiện, công ty Quân Hằng thật sự là tàng long ngọa hổ [12], hầu như đều tốt nghiệp từ một trường nổi tiếng, không ít người được tuyển dụng là luật sư có kinh nghiệm du học, tiện chuyên nghiên cứu về vụ kiện gia đình liên quan đến nước ngoài, đúng là hiếm khi có người từ trường 211 chính quy, kinh nghiệm hành nghề của người ta cũng phong phú hơn Thành Dao.

[12] Tàng long ngọa hổ (藏龙卧虎): chỉ nơi có nhân tài ẩn nấp, chưa xuất đầu lộ diện.

Thành Dao chỉ cảm thấy mình là con gà yếu nhất trong công ty, chỉ phù hợp đứng ở góc tường run lẩy bẩy.

"Trong đội chúng ta ngoại trừ tôi ra, còn có một người giống em vậy, cũng là mới tới, vừa nãy họp hai người nhất định đã gặp rồi, chính là Đàm Dĩnh, nữ sinh tóc có chút xoăn khuôn mặt trứng ngỗng [13] kia, cô ấy vào công ty sớm hơn em hai tháng, một nghiên cứu sinh Học viện luật A mới vừa tốt nghiệp, là trực hệ học muội của Tiền par, cô ấy vừa rồi đi ra ngoài đưa tài liệu, trở về sẽ giới thiệu cho các em."

[13] Khuôn mặt trứng ngỗng là khuôn mặt chuẩn nhất của hầu hết các cô gái phương Đông, còn được gọi là khuôn mặt hình elip.(Baidu)

Thành Dao đối với Đàm Dĩnh có ấn tượng, cô ấy trông rất xinh đẹp, phong cách mặc quần áo cũng có thể nhìn ra hậu đãi gia cảnh, không nghĩ tới trình độ học vẫn cũng ưu tú như vậy.

Dưới sự tương phản này, chính mình lại càng nơm nớp lo sợ hơn. Người ta xuất thân càng khí phách, thì mình xem ra càng phải siêng năm bù khuyết điểm!

*****

Một buổi chiều cứ trôi qua như vậy, cho đến khi tan việc, Tiền Hằng cũng không đi ra từ phòng làm việc, Thành Dao thấp thỏm tan việc, dưới sự giúp đỡ của Lý Mộng Đình và Trương Hạo bạn trai cô ấy, cuối cùng cũng chuyển hành lý vào nhà mới.

Kết quả vừa mới tiễn Lý Mộng Đình và Trương Hạ không bao lâu, thì có tiếng chìa khóa, Tiền Hằng trở về.

Khuôn mặt anh vô cùng anh tuấn, phong thái thì vẫn vô cùng cao quý và lãnh diễm.

Thành Dao xoắn xuýt chốc lát, vẫn là quyết định chủ động lấy lòng, cô cười cười: "Sếp, phòng hướng nam nhường cho anh, khá lớn, hơn nữa lấy ánh sáng tốt."

Tiền Hằng lúc này mới híp mắt nhàn nhạt liếc Thành Dao: "Ừm, hiểu chuyện."

"..."

Bình tĩnh, Thành Dao, mày là người làm đại sự, mày là người kế tục công cuộc góp phần xây dựng hệ thống pháp lý xã hội chủ nghĩa, mày không thể bởi vì đánh người khác mà bị bắt được!

*****

Có lẽ bởi vì là đàn ông, nên so với Thành Dao, hành lý của Tiền Hằng không nhiều, anh kéo vali hành lý vào phòng hướng nam, nhưng không bao lâu lại đi ra.

Sắc mặt Tiền Hằng rất khó coi, ngữ khí khϊếp sợ đến thật không chịu đựng được: "Cô biết bên trong có gì không?!"

Thành Dao:?

"Con gián!" Mặt Tiền Hằng đầy vẻ không thể nào chấp nhận được, "Đây là chỗ nào? Lại còn có gián!"

Thành Dao rất bình tĩnh, Tiền Hằng thật đúng là đại thiếu gia, không phải là gián sao...

"Gia đình bình thường nếu như phát hiện một con gián, thì nhà các người nhất định có tận hai chục ngàn con giá." Nét mặt Tiền Hằng chán ghét sụp đổ, "Chỗ này quá bẩn."

Cho nên anh tại sao phải tới chỗ này ở...

Ngay lúc Thành Dao oán thầm, vị sếp tôn quý của cô lại mở miệng vàng: "Cô giúp tôi quét dọn phòng một chút."

Cho rằng mình là ông chủ, thì có thể muốn làm cái gì thì làm sao?! Thành Dao nghĩ trong đầu, cô sẽ không để cho anh được như ý!

Thành Dao lấy hết dũng khí, đúng mực nói: "Mặc dù trong công ty, anh là sếp tôi, nhưng tan việc, thì cũng chỉ là bạn cùng thuê chung nhà thôi, mặc dù phí tư vấn của tôi không bằng sếp, nhưng dù sao cũng là một người luật sư, không phải sếp đã dạy tôi sao? Chúng ta làm luật sư, sao có thể dễ dàng chịu khuất phục trước cường quyền của cấp trên, luật sư chuyên nghiệp cung cấp dịch vụ, thì không nên lãng phí thời gian đi làm những cái lao động giá rẻ chi phí thấp kia..."

"Quét dọn phòng của tôi, đại khái phải tốn bao lâu?"

Thành Dao suy nghĩ một chút, nói dối thấu trời: "Phải bốn mươi phút. Nhưng mà, tôi trước kia đã đọc một bài báo, điểm khác biệt giữa người với người, chính là sử dụng thời gian sau khi tan việc như thế nào, bốn mươi phút này, tôi là chuẩn bị dùng để học kiến thức chuyên môn pháp lý, rất có thể bốn mươi phút này, sẽ giúp tôi kéo dài chênh lệch với người khác..."

Nhiều khi, kiểu mẫu sống chung của người với người, nhất định phải lập khuôn phép từ vừa mới bắt đầu, không thể mất nước nhục quốc được [14]!

[14] Mất nước nhục quốc (丧权辱国): mất quyền hành, làm nhục nước.

"Tôi cho cô một ngàn tệ, có làm hay không? Phí tư vấn một giờ của cô là một ngàn, thời gian sử dụng để quét dọn phòng của tôi là bốn mươi phút, rất hợp lý." Tiền Hằng vừa nói, vừa rút một tờ tiền giấy trong ví ra, "Hiện kết."

"..."

"Cho cô một phút đồng hồ cân nhắc, quá thời gian không chờ."

"Cám ơn sếp! Thật ra thì tôi cảm thấy nghề nghiệp không phân biệt giàu nghèo, đều nên nghiêm túc đối đãi giống như đương sự của chúng ta vậy! Lao động chân tay và lao động trí óc đều đáng được ca ngợi!"

Thành Dao hoàn toàn từ bỏ nguyên tắc, không có chút nguyên tắc mất nước nhục quốc mà đứng lên...

*****

Kết quả vừa mới quét dọn phòng ngủ của Tiền Hằng xong, vì căn nhà lâu không có người ở, nên lại có những vấn đề mới.

Tiền Hằng đang đứng trong phòng bếp, mắt đẹp nhíu lại, mặt đầy vẻ khởi binh hỏi tội: "Sao lại không có nước?"

Thành Do kiểm tra: "Tiền nước đã nộp rồi, khẳng định không phải thiếu tiền cúp nước."

"Nhất định là căn nhà bị bỏ trống không ai ở đã lâu, nên lưới lọc van nước bị chắn hoặc là ống nước rỉ sét, khai thông xuống là được."

Thành Dao phụ họa gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiền Hằng.

Nhưng Tiền Hằng lại không có động tĩnh gì.

Chẳng lẽ vị sếp anh tuấn này của mình, sau khi bén nhạy phát hiện ra vấn đề, thì không định bắt tay giải quyết vấn đề sao?

Tiền Hằng liếc Thành Dao, đưa tay mình ra: "Cô thấy tay tôi sao?"

Thành Dao không rõ lắm nên gật đầu một cái.

"Cô miêu tả một chút, đây là một đôi tay như thế nào."

"Rất trắng?"

"Còn gì nữa không?"

"Ngón tay rất dài?"

"Tiếp tục."

"Tay rất đẹp?"

Tiền Hằng híp mắt: "Tình trạng da sao?"

Mặc dù trong lòng Thành Dao cảm thấy sếp mình đột nhiên hỏi về tay có chút bệnh, nhưng vẫn theo bản năng nói: "Rất mịn?"

"Giống như sẽ làm việc nặng sao?"

"Không giống."

Tiền Hằng hừ một tiếng mũi: "Cho nên, cô thấy tay tôi như vậy, cô cảm thấy chuyện đi thông ống nước, thích hợp sao?"

"..."

"Thêm hai trăm." Tiền Hằng khẽ mỉm cười, dùng cái tay sống trong nhung lụa kia quơ quơ với Thành Dao, "Đi thông đi."

"..."

"Sao? Có dị nghị sao?"

Thành Dao có chút trợn mắt há miệng: "Loại chuyện thông ống nước này, chẳng lẽ không phải nên là đàn ông làm sao?"

Tiền Hằng liếc cô: "Thời đại mới, nào có đàn ông phải làm, phụ nữ phải làm? Bình đẳng nam nữ, không được quan niệm bảo thủ phân biệt đối xử giới tính. Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời."

"..."

"Tiến lên. Tin tưởng mình, cô có thể." Tiền Hằng vỗ bả vai Thành Dao một cái, tiêu sái đi.

Tác giả có lời muốn nói: Tiếp tục không ngừng thét to! Cầu thu gom cầu rải hoa cầu nhắn lại cầu khích lệ! Đóa kiều hoa Tiền par cần mọi người tưới nha~ Đồng ý với tôi yêu đóa hoa không bình thường này được không ~~

[Kịch nhỏ]

Người dẫn chương trình A Phỉ: Thành Dao, bạn cảm thấy phương diện cuối cùng gì của bạn đánh động đến Tiền par?

Thành Dao: Tôi có thể thỏa mạn chuyện mà người khác không thể thỏa mãn anh ấy được, ví dụ như...

Tiền Hằng ngắt lời: Không được nói là chủ đề đồi trụy như vậy.

Thành Dao: Ví dụ như năng lực thông ống nước của tôi = =

Tiền Hằng:...

Đôi lời tâm tình của editor: Hẳn là đôi tay sống trong nhunh lụa =))) Chị sắp có cả 1 đoạn thời gian bị tiền đè =))
« Chương TrướcChương Tiếp »