Chương 28: Mãi mãi nghe lời của Tiền Hằng! Mãi mãi đi theo Tiền Hằng!

Chuyển ngữ: Puny

punyleland.wordpress.com

Mặc dù khóc ở trước mặt Tiền Hằng như vậy rất mất mặt, nhưng mà Thành Dao phát hiện, bản thân sau khi cả đêm điên cuồng ăn hết đồ ngọt, lại gào khóc một trận, cảm xúc vậy mà lại khá hơn một cách thần kỳ.

Cô rốt cuộc lấy dũng khí gọi điện thoại cho chị Thành Tích, lần này liên lụy đến chị, bảo cô chịu đòn nhận tội thế nào cũng được, nhưng mà đầu kia điện thoại, Thành Tích lại không hề trách móc, oán giận gì, chị ấy vẫn dịu dàng như cũ.

"Dao Dao, chị không có việc gì đâu, chị không quan tâm những chuyện này, em đừng nản chí, làm tốt lắm."

Rõ ràng là lời an ủi ấm lòng, nhưng Thành Dao còn nghe tiếng khóc không tự chủ được trong tích tắc.

Mà sau khi Thành Dao nghe cuộc điện thoại này xong, cũng không biết có phải giống cổ phiếu hay không, miễn là nó không rớt khỏi thị trường, thì chắc chắn sẽ lại tăng giá, Thành Dao phát hiện vận may của mình cuối cùng cũng bắt đầu tốt hơn.

Buổi sáng ngày hôm sau lúc cô lướt điện thoại, lại phát hiện bài đăng chửi bới cô, toàn bộ đều biến mất, mà thông tin liên quan đến Thành Tích, cũng biến mất không còn một cái. Khoa trương nhất chính là, đám fans lợi hại nhất dáng vẻ phách lối nhất của Bạch Tinh Manh từng mắng nhiếc Thành Dao, lại đang công khai phát bài thanh minh cho Thành Dao và nói xin lỗi Quân Hằng.

Sếp của cô, không nói nhiều chỉ hành động!

Đây quả thật là phong cách của Tiền Hằng.

"Tài liệu khởi tố Bạch Tinh Manh cũng sẽ đệ trình lên tòa án vào buổi chiều." Sáng sớm Bao Duệ đã gọi điện thoại cho Thành Dao, xác nhận lại với Thành Dao một số chi tiết về vụ kiện liên quan đến việc cô bị xâm quyền, sau đó anh ta nói an ủi Thành Dao trong điện thoại, "Vụ kiện này thật sự là hành động nhanh nhất của Tiền par mà tôi từng thấy, so với mấy vụ kiện đối tượng trăm triệu kia thì tốc độ xử lý cũng nhanh hơn. Lúc gửi thư luật sư cho đám fans công kích cô, điều vui nhất là gì, cô biết không? Tiền par chọn gửi giao hàng SF đó." Giọng của Bao Duệ đầy vẻ phổ cập giáo dục, "Cô biết giá cả của giao hàng SF như thế nào không? Tôi lấy một ví dụ, một bản văn kiện, từ Nam Kinh đến Bắc Kinh, buổi sáng gửi đến buổi chiều ngày hôm đó, chi phí là 250 tệ!" Anh ta nói đến chỗ này, lại không nhịn được mà lạc đề cảm khái dịch vụ gửi giao ngay tốt cỡ nào.

...

Thành Dao cũng chẳng còn để ý đến những lời tán dương của Bao Duệ cho giao hàng SF nữa, giờ phút này trong lòng cô đang lẫn lộn cảm giác xúc động và thở phào nhẹ nhõm.

Cô quyết định, sau này nhất định phải càng làm chặt chẽ tình đoàn kết của Ngũ độc giáo lấy Tiền Hằng làm trụ cột của giáo phái! Ủng hộ giáo chủ Tiền Hằng vô điều kiện dẫn dắt Ngũ độc giáo đi vào thời đại vinh hoa phú quý! Với ý chí chiến đấu và niềm đam mê mãnh liệt mà cống hiến cho sào huyệt Quân Hằng vì sự nghiệp lớn lao kiếm tiền cho Ngũ độc giáo! Mãi mãi nghe lời của Tiền Hằng! Mãi mãi đi theo Tiền Hằng!

*****

Lúc này Tiền Hằng đã sớm đi làm, Thành Dao cúp điện thoại của Bao Duệ, trong lòng bày tỏ lòng trung thành với Tiền Hằng xong, thì nhìn thời gian, lúc này mới ý thức được, bản thân sợ rằng lại bị muộn rồi!

Vội vàng chạy đến Quân Hằng, Thành Dao tiếp tục như lần trước chuẩn bị len lén chạy vào. Kết quả lúc cô vừa quẹt thẻ truy cập bước qua cửa của Quân Hằng, thì một âm thanh điện tử máy móc vang lên khắp Quân Hằng ——

"Ngày 1 tháng 12 năm 2018, 9 giờ 12 phút sáng giờ Bắc Kinh, Thành Dao, đến muộn, trừ chuyên cần một tháng."

Thành Dao gần như bị dọa nhảy dựng lên.

Đây là cái quái gì?! Tại sao còn thông báo?!

Bởi vì âm thanh này, các đồng nghiệp còn lại trong khu văn phòng lớn đều nhao nhao ném cái nhìn chăm chú vào Thành Dao đang đứng ngẩn ra ở cửa.

Vậy, vậy cũng quá mất mặt rồi! Mặt Thành Dao đỏ rực, thiếu chút nữa tự đào một cái lỗ ngay tại chỗ chôn mình.

Đến muộn thì thôi đi, lại còn thông báo cho toàn công ty, đây quả thật là công khai xử tội...

Thành Dao rụt đầu, gần như là cụp đuôi chạy trốn tới chỗ ngồi của mình.

Đàm Dĩnh ném ánh mắt đồng tình với cô: "Hôm nay là ngày thứ năm cô bị trễ."

Thành Dao còn chưa hoảng hồn: "Đó là cái thứ gì?"

"Kiểu đánh dấu đến mới."

Thành Dao:???

Vương Lộ quay đầu lại, giọng có hơi tang thương: "Sáng sớm hôm nay tôi tới, thấy các đồng nghiệp phòng hành chính đang giám sát thợ lắp đặt hệ thống cho xong, một khi quẹt thẻ sau 9 giờ, thì giọng nói điện tử thông minh sẽ báo cáo thời gian của ngày hôm nay, tên của người đến muộn, thời gian đến muộn, căn cứ vào thời gian đến muộn khác nhau, mà có những biện pháp cảnh cáo nghiêm phạt tương ứng khác nhau."

Đàm Dĩnh gật đầu: "Muộn trong vòng năm phút, cảnh cáo là "Lần sau không được phá lệ", tới trễ từ năm phút đến mười phút, cảnh cáo là trừ tiền thanh toán điện thoại tháng; tới trễ từ mười đến mười lăm phút, là trừ chuyên cần của tháng; tới trễ từ mười lăm phút đến hai mươi phút, là trừ tiền ăn của tháng..."

Nghiêm phạt đến trễ mà còn có nấc thang!

Vương Lộ rất bất mãn: "Vốn là tuy rằng chúng ta ít nhiều gì cũng sẽ đến trễ một chút, nhưng cũng không hại đến đại thể mà, tôi vốn cho rằng mọi người cũng tới trễ, chắc chắn không có chuyện gì, luật pháp không trách nhiều người! Ôi, không nghĩ tới... cũng không biết là par nào nghĩ ra chính sách mới..."

Đợi một chút! Nấc thang? Luật phát không trách nhiều người?

Mấy từ mấu chốt này dần dần xâu chuỗi khôi phục lại toàn bộ trong đầu Thành Dao ——

Mấy ngày trước, Tiền Hằng đột nhiên gọi cô đến văn phòng, không đầu không đuôi hỏi cô một vấn đề.

"Thành Dao, nếu như là cô, cô sẽ giải quyết vấn đề luật pháp không trách nhiều người [1] thế nào?"

[1] Luật pháp không trách nhiều người (法不责众): nghĩa là pháp luật không thể được thực thi khi tất cả mọi người cùng là một tội phạm. Cụ thể hơn là chỉ một hành động xác định nào đó có tính chất quần thể hoặc phổ biến rộng rãi, cho dù hành động đó có chứa nhân tố không hợp lý hợp pháp, thì pháp luật đối với hành động đó cũng khó trừng trị.

Lúc đó mặc dù Thành Dao chưa nghĩ ra, nhưng vẫn dựa vào thái độ nghiêm túc tham khảo pháp lý mà trả lời.

"Tôi cảm thấy không nên bởi vì có nhiều người phạm sai, mà đều không xử phạt, sai chính là sai, không nên vì nhiều người làm sai, mà miễn phạt, ngược lại, tôi cảm thấy nên tăng cường lực độ và cường độ của lập pháp và chấp pháp. Đầu tiên, nên thiết lập một cơ chế nghiêm phạt khả thi hiệu quả."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như thiết lập kiểu nấc thang trừng phạt, mặc dù nhiều người sai phạm, nhưng mức độ phạm sai nghiêm trọng của mỗi một người chắc chắc khác nhau, như vậy thì phạm sai lầm nhỏ, sẽ dùng biện pháp nghiêm phạt tương đối khoan dung thậm chí là khuyên can trừng phạt mang tính giáo dục, phạm sai lầm lớn, sẽ dùng các biện pháp xử phạt nghiêm khắc, làm như vậy, người phạm sai lầm nhỏ, cũng nguyện ý tuân theo, sẽ không bạo lực chống lại pháp luật với những người phạm sai lầm lớn."

"Còn gì nữa không?"

"Còn có nhất định phải tiến hành giáo dục cho dân chúng, phải cho mọi người biết xấu hổ, ví dụ như có thể thông báo phê bình người phạm sai lầm, bảng chạy chữ các kiểu cũng được, phải đi sâu vào trong lòng để cho người ta biết, làm như vậy là sai, làm sai rất xấu hổ."

Lúc đó Tiền Hằng trả lời như thế nào?

Thành Dao nhớ rất rõ, lúc ấy cô trả lời xong, Tiền Hằng lấy tay chống cằm, nói một câu "Tôi đã biết", dùng một loại phong thái dịu dàng rợn cả tóc gáy cười với Thành Dao một tiếng.

Anh thậm chí còn nói cám ơn với Thành Dao!

Lúc đó Thành Dao không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ngày hôm đó Tiền Hằng là lạ làm cho người ta sợ hãi.

Giờ phút này Thành Dao đã rõ.

Mấy ngày trước, bởi vì cảm mạo nặng, nên Thành Dao ngủ quên đến trễ, kết quả bị Tiền Hằng bắt tại trận, còn ghi vào tờ giấy trừ chuyên cần.

Một ngày sau, Tiền Hằng tìm cô hỏi cách nhìn về vấn đến luật pháp không trách nhiều người...

Cho đến hôm nay, Thành Dao mới ý thức tới.

Tiền Hằng hỏi như vậy chính là vì để cho cô tự nghĩ kế trừng phạt cô!

Giờ phút này, sau khi Thành Dao nghĩ thông suốt thì trợn mắt há miệng.

Còn có par nào nghĩ ra loại thủ đoạn này?!

Đương nhiên là giáo chủ Tiền Hằng của Ngũ độc giáo rồi!

Sao lại có người có thể độc địa như thế?! Sao lại có người có thể hiểm như thế?! Sao lại có người có thể hèn như thế?!

Vì Ngũ độc giáo góp một phần nhỏ công sức? Khắc ghi bán mạng vì sứ mệnh vĩ đại của Tiền Hằng? Mãi mãi noi theo sếp? Thành Dao nghĩ, cứ quên đi! Còn chưa kịp đuổi theo nhịp bước của sếp, chỉ sợ cô sẽ độc phát bỏ mạng!

*****

"Ngày 1 tháng 12 năm 2018, 9 giờ 18 phút sáng giờ Bắc Kinh, Bao Duệ, đến muộn, trừ tiền ăn tháng."

Thành Dao đang oán thầm trong lòng, thì nghe được âm thanh một người cùng cảnh ngộ bị công khai xử phạt.

Chân của Bao Duệ cũng đã gần khỏe, mặc dù còn chưa nhanh nhẹn lắm, nhưng đã trở lại làm việc.

Với khuôn mặt đau khổ, anh ta khập khiễng đi vào Quân Hằng.

"Có đạo trời không?! Còn muốn trừ tiền ăn! Hôm nay tôi tới trễ nhưng mà là tai nạn lao động đó!"

Đàm Dĩnh chế nhạo: "Anh được anh được, anh dựa vào cái chân kia của anh, cũng đã nghỉ phép bao lâu rồi, mà còn tiếp tục dùng cái chân làm cớ đến muộn, không nên sao?"

Bao Duệ vô cùng đau buồn phẫn nộ: "Tôi là bởi vì cái chân này nên mới bị trễ, sáng sớm tôi đã bị Tiền par đánh thức kêu tôi bắt đầu xử lý chuyện của Thành Dao, bắt đầu gọi điện thoại cho Thành Dao xác nhận chi tiết khởi tố. Ngoài ra tối hôm qua tôi còn giúp Tiền par đi bữa cơm, bị một khách hàng người Áo chuốc say, buổi sáng mới ngủ quên! Không phải nói người châu Âu uống rượu đều từ từ không lưu hành văn hóa uống rượu sao?"

Thành Dao ngẩn người, tối hôm qua không phải Tiền Hằng nói khách hàng người Áo có việc tạm thời hủy bỏ bữa cơm sao? Sao căn bản không hủy bỏ mà còn để cho Bao Duệ đi?

Chỉ là Thành Dao còn chưa kịp ngẫm nghĩ, liền nhận được cuộc gọi điện thoại của sếp.

*****

Thành Dao chạy chậm vào văn phòng của Tiền Hằng: "Sếp, có chuyện gì?"

Tiền Hằng chỉ liếc Thành Dao, chân mày nhíu lại thành độ cong "Tôi muốn bới móc": "Cô đến văn phòng của tôi, cũng không biết mang theo bút và sổ tay? Với cái trí nhớ của cô, khi tôi nói về vụ kiện cô cũng có thể không quên một chữ sao?"

Thành Dao ngẩn người, mặc dù ý thức được sai lầm của mình, nhưng theo bản năng giải thích: "Tôi cho rằng là nói vụ kiện của Bạch Tinh Manh, nên vội vàng chạy đến..."

"Thành Dao, cô là một luật sư, luật sư làm bất cứ chuyện gì cũng phải chuẩn bị tốt."

Mặt của Tiền Hằng vô cùng lạnh, mặc dù ngày thường anh cũng giữ khuôn mặt không thiện cảm, nói chuyện lãnh lãnh đạm đạm, nhưng mà Thành Dao nhạy cảm cho rằng, cái lạnh ngày thường, với cái lạnh ngày hôm nay, là không giống, cái lạnh ngày hôm nay của Tiền Hằng, là từ trong xương, làm cho Thành Dao sinh ra cảm giác khoảng cách và cảm giác không thể không tôn trọng.

Cô có hơi chán nản lập tức trở về bàn làm việc lấy bút và sổ tay, lại trở về phòng làm việc của Tiền Hằng.

Kết quả Tiền Hằng lại không nói tình tiết vụ kiện nào, anh ném ra một đống tài liệu: "Lấy về chỉnh lý lại, tuần sau mở phiên tòa."

Cách tuần sau còn bốn ngày, Thành Dao cảm thấy khẩn trương, cô kịp chuẩn bị sao? Đây là một vụ kiện hoàn toàn mới đó!

"Không cần cô làm gì cả." Tiền Hằng mím môi, tựa như nhìn thấu suy nghĩ nội tâm của Thành Dao, "Đây là án ly hôn của Đổng Sơn, tiền căn hậu quả cơ bản cô cũng rõ, hơn nữa vụ kiện này không khó, Đổng Sơn nɠɵạı ŧìиɧ trước, đề nghị ly hôn, trong lòng cũng có áy náy, bằng lòng dựa theo quy định của pháp luật đền bù cho vợ cũ, thậm chí đền bù nhiều hơn chút cũng sẵn lòng, chỉ cần có thể ly hôn được, không quan tâm tiền."

Khuôn mặt Tiền Hằng lạnh lùng, giọng nói nghiêm túc thờ ơ: "Thành Dao, sai lầm của vụ kiện trước, không được có lần sau, nếu vụ kiện này còn có bất kỳ sai sót nào nữa, thì cô cũng không cần tiếp tục ở lại Quân Hằng."

"Còn nhìn tôi làm gì? Còn không đi ra ngoài nghiên cứu?" Tiền Hằng mở to mắt nhìn Thành Dao, "Gọi điện thoại liên hệ cho đương sự trước, tìm hiểu ranh giới số tiền phân chia tài sản cuối cùng trong lòng ông ấy."

Thành Dao ngẩn người, cắn môi, rồi ôm tài liệu.

Sau khi Thành Dao đi, Tiền Hằng có hơi phiền não mà nới lỏng cà vạt, anh cảm thấy mình gần đây có chút không ổn, cho dù không có sự trêu chọc của Ngô Quân, anh cũng ý thức được, anh đối với Thành Dao, có hơi dung túng và che chở.

Nếu như đổi là một trợ lý luật sư khác, phạm vào loại sai lầm của Thành Dao, anh sẽ làm gì? Nghĩ cũng không cần nghĩ, Tiền Hằng nhất định sẽ không chút lưu tình mà đuổi đi.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh đối với Thành Dao đã phá lệ rồi.

Bởi vì cô đẹp?

Không, khẳng định không phải, Tiền Hằng nghĩ, tại sao anh có thể là người nông cạn như vậy chứ?! Trông xinh đẹp nhưng năng lực bằng không thì có cái rắm có ích! Kiểu như Thành Dao, chỉ có thể làm một cái bình hoa, bày ra rất đẹp đấy, nhưng ngay cả hoa cũng không cắm được! Cô có ích gì?! Huống chi còn là con đường quan hệ!

Nguyên tắc của anh không thể bởi vì bất kỳ chuyện gì mà bị phá hủy, vụ kiện trước mở cửa sau cho cô, coi như là cho người giới thiệu Ngô Quân mặt mũi, vụ kiện sau, nếu có sai sót, thì không có bất kỳ tình cảm nào có thể mặc cả.

Mặc dù gần đây Tiền Hằng cũng biết Thành Dao tràn đầy cảm kích với anh, buổi tối rõ ràng có thể cảm nhận được sự chăm chú chuẩn bị cơm tối của cô, thậm chí sáng sớm hai ngày này, còn dán lời ghi chú trên cửa của anh.

"Điểm tâm ở trong tủ lạnh, bỏ vào lò vi sóng ba phút là được."

Bên cạnh dòng chữ nhỏ thanh tú của Thành Dao, còn vẽ một khuôn mặt tươi cười xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Vẽ thật xấu."

Nhưng mặc dù đâm chọc nói xấu, nhưng tờ giấy ghi chú cực kỳ xấu này, giờ phút này còn nằm trong túi của Tiền Hằng. Anh không vứt.

Hơn nữa cho dù Thành Dao vẽ xấu, nhưng cô làm bữa sáng, lại rất ngon, liên tục hai ngày, Tiền Hằng cũng không cần đi mua cơm nắm hay bánh mì để ăn, thậm chí anh còn cảm thấy có thể sau này không thể nào ăn nó được nữa, miệng của anh hoàn toàn bị Thành Dao làm cho kén chọn.

Nhưng nấu cơm là nấu cơm, công việc là công việc, năng lực làm việc của Thành Dao không được, anh cũng không thể chỉ bởi vì nấu cơm ngon mà giữ cô ở công ty, công và tư phải rõ ràng.

Nhưng mà vừa nghĩ đến sau khi sa thải Thành Dao, cô chắc chắn sẽ không dùng loại ánh mắt lấp lánh đó làm cơm cho anh, trong lòng Tiền Hằng lại có chút không nỡ.

Anh cũng không nghĩ sâu, rốt cuộc là anh không nỡ bỏ cái loại ánh mắt lấp lánh đó, hay là không nỡ bỏ thức ăn mỹ vị.

Như thế, thì làm sao có thể vừa sa thải Thành Dao, nhưng lại có thể bảo cô ở nhà nấu cơm?

Tiền Hằng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có thể để cho Thành Dao biết khó mà lui, tự mình rút khỏi. Như vậy Thành Dao sẽ không ghi hận anh, dưới sự hiệp thương còn có thể sẵn lòng làm cơm cho anh.

Dựa theo ý nghĩ này, Tiền Hằng cần phải bố trí cho Thành Dao vụ kiện khó khăn nhất, để cho cô lại một lần nữa bể đầu sứt trán bị đả kích đến cam chịu, từ bỏ con đường làm luật sư này.

Nhưng mà đến khi chuyện xảy đến, Tiền Hằng cuối cùng lại đưa cho Thành Dao vụ kiện không có gì đặc biệt sóng yên biển lặng của Đổng Sơn.

Tiền Hằng tự xoa dịu bản thân, anh đây là sợ cô ôm thù riêng hạ độc trong cơm của anh. Huống chi vụ kiện của Đổng Sơn, có Thành Dao, ít nhất có thể giúp anh ngăn chặn Đổng Mẫn khóc sướt mướt quấy rầy, ở mặt này mà nói, công dụng của Thành Dao vẫn rất lớn.

Vụ kiện này có thể đơn giản, nhưng có một việc Tiền Hằng lại cảm thấy vô cùng khẩn cấp, đó chính là phải chuyển cho Thành Dao một thông điệp ——

Giữa anh và cô, là khoảng cách giữa sếp và cấp dưới không thể vượt qua. Không thể để cho Thành Dao cảm thấy cô và anh rất quen thuộc, không thể để cho Thành Dao cảm thấy cô có thể ảnh hưởng đến anh, tuyệt đối không được. Người chung sống với nhau phải phân biệt rõ ràng.

*****

Nhưng mà chuyện ở trong mắt Thành Dao là một chuyện hoàn toàn khác.

Lật xem tài liệu vụ kiện của Đổng Sơn, tâm trạng của Thành Dao càng ngày càng nặng nề.

Vụ kiện này thật sự quá đơn giản.

Nếu như vụ kiện của Bạch Tinh Manh là một bài toán cấp ba, thì vụ kiện của Đổng Sơn, chính là bài toán cộng trừ một chữ số tiểu học.

Mặc dù Đổng Sơn và vợ cùng nhau gây dựng lập ra Dịch vụ thực phẩm Chân Vị, trong quá trình chuyển từ hộ gia đình chậm rãi sang tập đoàn, cũng có rất nhiều sai sót liên quan đến quyền sở hữu tài sản, tuy nhiên trong vụ kiện này, Đổng Sơn chỉ yêu cầu ly hôn nhanh chóng, cũng không quan tâm đến việc phân chia bao nhiêu tài sản, vì vậy đối với luật sư cũng chỉ có một yêu cầu —— để cho ông ấy ly hôn là được.

Thành Dao liên tưởng đến thái độ đột nhiên lạnh lùng vừa nãy của Tiền Hằng đối với cô, rồi nhìn lại vụ kiện được giao cho đơn giản như vậy trong tay, trong lòng thấp thỏm và khó chịu như bị một trăm cái móng vuốt cào xé tâm tư vậy.

Là bởi vì vụ kiện của Bạch Tinh Manh, cô làm quá kém, cho nên Tiền Hằng không muốn cho cô tham gia những vụ kiện khó khăn, có tính khiêu chiến kia nữa sao?

Vào ngày đầu tiên khi Thành Dao gia nhập Ngũ độc giáo của Tiền Hằng, chính là ôm mục tiêu học Ngũ độc thần công mà tới, như bây giờ, chỉ sợ cô không chỉ không sờ được Ngũ độc thần công, ngược lại còn bị giáo chủ Tiền Hằng đuổi đi quét nhà vệ sinh rồi...

Nghĩ đến đây, Thành Dao cũng có hơi chán nản.

Đôi lời tâm tình của editor: Haha, khổ với anh Tiền quá, cái gì mà thích cơm người ta nấu, cái gì mà sợ người ta bỏ độc vào cơm chứ. =)))) Anh bắt đầu thích người ta rồi đấy. =))))