Sau khi lái xe trên đường cao tốc, ghé vào một hộp đêm hâu hết các vũ tú (những người múa thanh tú, khả ái) nóng bỏng biểu diễn ở Đài Trung, Cổ Húc Uy giao xe của người quản lý bãi đậu, xuống xe cùng với Miêu Khả Vân.
"Nơi này là. . . . . . Hộp đêm biểu diễn múa cột." Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển bằng đèn nê-on lớn, chữ "Show Dance" to lớn sáng ngời lọt vào đáy mắt cô, đáy lòng cô thở phào nhẹ nhõm, dọc theo đường đi cảm xúc gấp gáp rốt cuộc hòa hoãn lại.
"Cô có thể đi vào quan sát." Cổ Húc Uy đẩy nhẹ lưng của Khả Vân, rồi từ từ đi vào cùng cô.
Cô cảm thấy cánh tay nóng rực của anh chạm vào người mình, bỗng nhiên nhịp tim có chút rối loạn.
Đi vào đại sảnh, phục vụ kéo tấm cửa vừa dày vừa nặng cho hai người họ,
Âm nhạc lôi cuốn phát ra như sấm bên tai, trên sàn nhảy chùm anh sáng xoay tròn nhanh như tia chớp, mắt cô ổn định mới nhìn rõ có năm cô gái nóng bỏng biểu diễn động tác múa cột lớn mật mà hập dẫn ở trên sàn.
Phục vụ dẫn bọn họ ngồi vào hàng ghế trước, hai người chọn thức uống.
"Anh thường tới nơi này?" Cô hỏi hắn, giọng nói bị áp đảo bởi âm thanh.
"Cô nói cái gì?" Cổ Húc Uy không có nghe rõ, đem lỗ tai lại gần cô.
"Tôi nói là anh thường tới sao?" Cô dựa sát vào người anh hỏi, hơi thở của cô bao quanh chóp mũi anh.
"Đừng phân tâm, chú ý nhìn nét mắt của cô ta." Anh không trả lời câu hỏi của cô.
Cô ngồi ngay ngắn, biết anh cũng chỉ đưa cô tới nơi này chỉ nghiêm túc hướng dẫn cô một bài học mà thôi
Cô bớt lo, không có tình huống như cô tưởng tượng.
Cô nhanh chóng dừng suy nghĩ của mình lại, cố gắng đem tinh thần tập trung trên sàn nhảy, vóc người của năm cô gái này tạo nên vũ điệu nóng bóng, đông tác của các cô đều trượt xuống từ ống thép, tư thế xinh đẹp tiêu sái đi xuống sàn nhảy. . . . . .
Cặp mắt Miêu Khả Vân mở to, cô nàng tóc dài đầy hấp dẫn ở chính giữa đi tới trước mặt Cổ Húc Uy, trêu đùa mà đối với hắn vặn eo lắc mông, sau đó ngồi vào trên đùi của hắn, quàng chiếc khăn lông chim thật dài qua cổ anh, ôm chặt cổ anh, bộ ngực lớn mật lộ ra hơn nửa cọ xát với bộ ngực anh, vẻ mặt cực kỳ dâʍ đãиɠ, ánh mắt mị hoặc dường như câu hồn, ngón tay từ trán của Húc Uy, chiếc mũi, đôi môi. . . . . .Trượt một đường xuống bộ ngực của anh . . . . . .
Lòng Miêu Khả Vân có một luồng ghen tỵ dâng lên, ghen tỵ lan rộng khắp trong lòng cô, cô ngạc nhiên nhìn về phía Cổ Húc Uy, nét mặt anh bình thường, cô không biết anh có bị khıêυ khí©h hay không, nhưng trong nửa phút ngắn ngủi cô gái này đã nắm chặt tâm tình của nàng, khiến lòng của cô hoàn toàn bị xao động.
Cô chợt hiểu điểm quan trọng của nhân vật Vũ nương này, cô phải diễn sao cho để đàn ông ái mộ còn phụ nữ ghen ghét thì mới hiệu quả.
Nhưng cô rõ ràng muốn nhìn cô gái này ngồi trên đùi của Cổ Húc Uy.
Cuối cùng cô ta cũng từ từ đúng lên, quay đầu lẳиɠ ɭơ cười một tiếng, lại ngồi trên đùi khách nam khác.
Ánh mắt Miêu Khả Vân nhìn theo cô gái kia, động tác của cô ta liên túc xuất hiện vẻ mị hoặc, nhưng đồi tượng không phải là Cổ Húc Uy, không hiểu sao lửa giận trong lòng cô lại hạ xuống.
Chuyện gì đang xảy ra? Cô không muốn người phụ nữ khác chiếm lấy Cổ Húc Uy.
Không hiểu sao trong lòng cô xuất hiện ý nghĩ, cô nghĩ mình chiếm lấy Cổ Húc Uy.
Ôi! Cô điên rồi sao? Anh là ông chủ của cô.
Cô lấy tay xoa xoa khuôn mặt đang đỏ lên, không cho mình suy nghĩ lung tung, quay đầu uống nước trái cây trên bàn..., bỗng nhiên chạm nhằm ánh mắt của Cổ Húc Uy, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô dò hỏi, con ngươi màu đen của anh lóe sáng, đáy lòng cô lay động cảm xúc kỳ diệu.
Cô lặng lẽ uống nước trái cây, may rằng trong này âm nhạc rất lớn, anh hỏi cô rất bất tiện, cô cũng không nói cái gì, hiện tại cô giữ im lặng mới an toàn, cô sợ mình trong lúc vô ý lộ ra xao động trong lòng, cô có tình cảm đặc biệt với anh.
Khoảng chừng sau một tiếng, tú kết thúc, hai người rời khỏi hộp đêm kia, lập tức lái xe rời khỏi bãi đậu xe.
Miêu Khả Vân và Cổ Húc Uy đứng chờ phía trước hộp đêm, âm nhạc to oanh tác phát ra từ phía sau, bóng đêm có vẻ đặc biệt tĩnh lặng, yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy được tiếng hô hấp của mình.
"Cảm thấy thế nào?" Cổ Húc Uy hỏi cô.
"Rất tốt." Miêu Khả Vân vụng về nói.
"Kinh nghiệm thu được chỉ có hai từ này?" Anh liếc nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô/
"Dĩ nhiên không chỉ. . . . . ." Cô muốn nói lại thôi, ngước mắt hỏi anh: "Anh muốn tôi diễn như thế này?"
Anh mỉm cười nói: "Cô có mà có thể phát huy tốt hơn."
Cô lộ ra nụ cười không tự tin.
Cổ Húc Uy liếc qua nét mặt của cô, nếu là đối với người khác anh chắc chắn không có nhiều nhẫn nại như vậy, nhưng cho tới bây giờ anh không bao giờ tốn sức để giúp một diễn viên, từ xa quan sát cô, hi vọng dẫn dắt cảm xúc diễn xuất của cô.
Nhưng nguyên nhân thật sự chỉ có anh biết rõ nhất, anh yêu vũ nương anh sáng tác, mà cô gái diễn Vũ nương đó, anh rất dễ dàng đem tình cảm chuyển dời đến trên người cô.
Con người rất khó mà lý giải được tình cảm đặc biệt này, hơn nữa sau khi anh xem cô diễn qua, tình cảm tốt với cô càng tăng giống như bị điện mãnh liệt giật phải, anh không thể không giúp cô diễn sống động nhân vật anh sáng tác.
"Cô sợ diễn không được như thế?"
"Ừ." Cô không chắc chắn.
"Bằng không, hay là như vậy. . . . . ." Nhìn vẻ mặt anh bắt đầu lâm vào suy tư.
Cô nhìn chờ câu nói tiếp theo của anh, không biết anh muốn nói gì?
"Trở về studio tôi tập với cô một lần."
"Tập với anh?" Cô cảm thấy ngoài ý muốn, sống lưng cũng dựng thẳng.
"Không có ai hiểu rõ kịch bản hơn tôi, cô không cần khẩn trương quá."
"Làm sao anh biết tôi khẩn trương?"
"Mặt của cô rất đỏ." Anh lạnh nhạt nói.
Đôi tay cô vuốt gò má, cô không biết mình đỏ mặt, chỉ biết là giờ phút này đứng ở bên cạnh anh, lòng của cô luôn sợ hãi.
Anh có ý tốt muốn luyện tập đóng phim cùng cô, sợ rằng cô chỉ diễn ra cảnh người đi đường té xỉu trước mặt anh, không có can đảm diễn vũ nương quyến rũ anh.
"Anh. . . . . . lấy cảm xúc tâm hồn của Vũ nương từ những thứ kia sao?" Cô không nhịn được hỏi anh.
"Là một phần." Đôi tay Cổ Húc Uy thoái mái để trong túi, thoải mái nói.
"Anh thường tới?"
"Trước kia đã tới đây một lần, lúc sinh nhật bạn bè bao hết mời tôi tới." Anh lạnh nhạt nói, tròng mắt thâm thúy hiện lên nụ cười.
Cô lại không dám hỏi tiếp,rất kinh ngạc khi anh lại thẳng thắn như vậy, nhìn anh cao cao tại thượng, không giống người sẽ nói chuyện riêng tư với người khác, việc này càng làm cho ảo giác của cô càng sâu, cô sẽ cho rằng không có khoảng cách cảm giác giữa mình và anh, sẽ cho rằng thật ra anh là người dễ thân cận.
Cô khắc chế, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, anh là đang quan tâm nhân vật anh viết ra. Cô thích anh, ngộ nhỡ nếu không cẩn thận lộ ra biểu hiện động lòng với anh, vậy thì khứu.
Tiến tới bãi đỗ, Cổ Húc Uy lên xe với Miêu Khả Vân, anh không có dừng lại, đi thẳng về Đài Bắc.
Ước chừng mười giờ tối, bọn họ trở lại studio.
"Tôi đi thay Vũ Y." Miêu Khả Vân nói.
"Đi đi!" Vì để diễn giống như thật, Cổ Húc Uy điều chỉnh ánh đèn thật tốt, mở âm nhạc, khiến cho cảnh tượng càng sinh động.
Miêu Khả Vân vào phòng thay bộ quần áo Vũ Y may thủ công, buộc tóc dài lại, đôi tay run rẩy vì khẩn trương, cô không biết mình có thể diễn tốt không.
Cô không ngừng hít sâu, ngồi vào ghế chờ mình bình tĩnh.
Ước chừng mười phút, cô không những không khẩn trưởng mà còn không yên tâm, nhưng cô buộc mình không được trốn tránh, cô phải ra ngoài đối mặt với anh.
Cô cầm kịch bản đi ra ngoài."Tôi được rồi."
Cổ Húc Uy đã chuẩn bị tất cả sẵn sàng, anh ngồi trên ghế đợi cô, thấy cô đi tới, ánh mắt nóng rực của anh không cách nào dời khỏi người cô.
Cô không có hóa trang, gương mặt thanh thuần giống như cô gái không hiểu sự đời, dáng người đầy đặn lại uyển chuyển lộ ra hương thơm của của phụ nữ thành thục, một thân mặc Vũ Y mong manh dễ nhìn thấy chỉ có ở vị trí quan trọng may màu đen sáng, diễm sắc bức người.