Kể từ sau khi gặp nhau tại quán cà phê, dường như ngày nào Cổ Húc Uy không hẹn mà cùng uống chung ca phê với Miêu Khả Vân, nếu không phải là cô thức đêm quay phim, hoặc là anh bận chuyện khác, hai người luôn ở một chỗ trong thời gian ngắn ngủi, những lời nói cử chỉ lúc nói với với nhau đã từ từ Địa Minh lãng hóa thành tình ý, chỉ cần có một ngày không có thấy đối phương, cả hai cũng sẽ gọi điện thoại cho người kia.
Gần tối, sau khi kết thúc công việc Miêu Khả Vân ở phòng thay quần áo tháo trang sức, điện thoại di động reo, cô nhìn thấy số của Cổ Húc Uy, trong lòng âm thầm rung động, lập tức nghe.
"Em đang làm cái gì ở đó?" Cổ Húc Uy tốt bụng hỏi tình hình của cô.
"Em đã kết thúc xong công việc, anh đang ở đâu? Hôm nay cũng không thấy anh đến." Miêu Khả Vân dọn dẹp đồ trên bàn xong, đeo túi xách đi khỏi phòng, đi thẳng ra ngoài.
"Bây giờ có rảnh không?"
"Tất nhiên là có."
"Đi thử xe với anh."
"Anh mua xe rồi?"
"Lần trước em nói chiếc kia dễ nhìn."
"Được rồi! Muốn gặp mặt ở nơi nào?" Cô vẫn tưởng là tìm kiếm giải thưởng hoạt động tặng phẩm, vì lý do an toàn cho nên anh muốn thử xe trước.
"Anh sẽ chờ em ở chỗ cũ."
Chỗ cũ là chỉ quán cà phê, trong lòng cô ấm áp, hớn hở cười nói: "Em sẽ đến nhanh."
"Chờ em." Trong lòng Cổ Húc Uy rất vui vẻ, cùng người đi về phía quán cà phê bên đường, rất chờ mong cô nhìn thấy chiếc xe này, mà vui vẻ nhận lấy.
Ước chừng mười lăm phút hậu, hai người gặp nhau.
Cả hai mua ly cà phê và bánh mì mang đi, do Cổ Húc Uy lái xe mới chở cô đi đến bở đê.
"Em tới lái mà xem." Cổ Húc Uy dừng xe ở ở con đường thưa thớt người bên bở sông, mở cửa sổ cùng trần xe ra, đón gió tự nhiên vào.
"Em rất lâu rồi không có lái, anh yên tâm ngồi để em lái xe sao?" Miêu Khả Vân cũng không có chuẩn bị tâm lý.
"Anh có lòng tin với em." Anh xuống xe đem ghế lái nhường lại cho cô.
Cô chần chừ một chút, không có xuống xe, từ chỗ ngồi trực tiếp chui vào chỗ lái xe, nịt chặt dây an toàn, đôi tay đặt ở trên tay lái, cảm giác vẫn không tồi.
Anh nhìn cô giống như đứa bé chui vào chỗ ngồi lái xe, không nhịn được cười một tiếng, lên xe nhanh rồi nói: "Đi thôi!"
"Ngồi vững." Cô dí dỏm nháy mắt, nhắc nhở anh.
"Rất vững." Anh ngồi xong, cũng đeo lên dây nịt an toàn.
Cô thay đổi cần gạt, khẽ nhấn ga, lái xe an toàn từ bờ đê đến một chỗ khác, một vòng rồi một vòng nữa, mới trở về đến chỗ cũ.
"Cảm giác như thế nào đây? Thích không?" Anh nhìn trên mặt cô cười say mê hỏi.
"Ừm! Xe này cực kỳ tốt." Cô chân thành cho lời nhận xét.
"Tặng em."
"A!" Cô kinh ngạc."Chuyện này. . . . . . Không phải dùng cái này làm phần thưởng sao?"
"Không có ai nói như vậy!” Cổ Húc Uy cười nhạt, nhìn thằng vào cái miệng nhỏ nhắn của cô vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên.
"Tại sao muốn tặng cho em?" Cái này có nghĩa là sao? Cô đang suy nghĩ. . . . . .
"Như vậy thì em có xe thay đi bộ rồi, cũng không cần đi xe của người khác. Sau khi diễn xong kịch bản kia, em sẽ tham dự rất buổi họp bảo, chính mình có chiếc xe sẽ thuận tiên hơn." Anh suy nghĩ thay cô.
"Nhưng. . . . . . Anh. . . . . . Thường tặng những thứ quý gia thế này cho người khác sao?" Tim cô đập nhanh không ngừng.
"Dĩ nhiên không phải."
"Nói lý do luôn đi!"
"Coi như một phần thưởng tặng cho em, em diễn sống động nhân vật vũ nương mà anh yêu này." Nếu thực sự cần một lý do, lý do này quả thực đại biểu tâm ý của anh.
Lòng Miêu Khả Vân từ thình thịch sang yên lặng, ý tứ của anh yêu ai yêu cả đường đi với cô rồi sao?
"Anh yêu nhân vật vũ nương này?" Cô muốn hỏi thật rõ.
"Bình thường những nhân vật anh sáng ta thì đều thích cả." Anh nhìn cặp mắt sáng ngời chói lọi của cô thật, suy nghĩ có nên nói rõ một chút hay không, nếu anh trực tiếp nói cho cô biết, anh yêu cô. Cô sẽ có phản ứng như thế nào?
"Những người cùng tổ diễn kịch đều có thể nhận được xe tương tự như thế này sao?"
Cổ Húc Uy lắc đầu ."Bọn họ cũng không có xe, chỉ có em có."
"Như vậy là bên này nặng bên kia nhẹ sao?"
Anh cười một tiếng. "Không cần phải để ý đến người khác, chỉ cần nói cho anh biết, em có nhận hay không là được."
"Em phải suy nghĩ một chút. . . . . ." Trong lòng cô có áp lực, nếu để cho nữ minh tinh khác biết Cổ Húc Uy tặng một chiếc xe cho cô, những lời đồn sẽ đầy rẫy.
"Không được, em trả lời ngay." Anh cũng không thể đợi.
"Được rồi, em trả lời anh . . . . . Em không thể nhận nó."
"Tại sao?" Anh không có nghĩ sẽ như thế.
"Em sợ người khác sẽ nói lời ra tiếng vào."
"Anh còn không sợ, em sợ cái gì? Cùng lắm thì công khai chúng ta là người yêu."
"A!" Cô run sợ, mặt đỏ lên.
"Hóa raem không nghĩ vậy sao?" Anh cho rằng bọn họ rất thích hợp.
"Anh. . . . . . Nói là thực hay là giả?" Thoáng chốc cô cảm giác giống như gặp mộng .
"Đương nhiên là nghiêm túc, anh. . . . . ."
Lưng của cô dựa sâu vào ghê, nín thở nhìn anh, hình như là anh phải nói "Anh yêu em", nhưng trực giác có lúc cũng không chính xác, huống chi anh không có trực tiếp nói ra, cô không thể nhất thời suy đoán.
"Có lẽ em khác biệt với những người khác." Anh đột nhiên giữ chặt vai, nhìn gần cô.
"Không có. . . . . . Không có."
"Em không yêu thích anh?"
"Em. . . . . . Em rất thích anh. . . . . ."