Chương 3

Bọn họ giải tôi về đồn, còn cả gan trả còng tay tôi lại, tôi thật sự chỉ muốn phát điên lên, mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến tôi vô tâm suy nghĩ ra kế sách gì, nếu cưa ngồi im như thế này thôi có chết, có thể qua mắt được mấy tên cảnh sát này, nhưng nếu bị gửi lên đội điều tra, thì e rằng mình không thể sống sót.

Họ để tôi ngồi lên ghế, trước mặt là cả đống giấy tờ, sau đó liền tra hỏi.

_ Xin hỏi, vào giờ đầu tiên như thế nào, sao cô lại ở một nơi mù mịt như vậy?

Vào những lúc như thế này tôi càng không thể mất bình tĩnh, phải từ mới có thể nghĩ ra cách.

_ Tôi đã nói, tôi là đi lạc nếu các anh kiểm tra sẽ thấy có một chiếc xe ô tô ở đó, là của tôi.

_ Cứ cho là cô bị lạc đi, đêm hôm như vậy, lại xuống xe rồi đi lòng vòng? Cô đang tìm thứ gì vậy?

_ Tôi nghe thấy tiếng động, cứ có người hoang mang nên mới đi kiểm tra.

Tôi tự tán thưởng cho bản thân mình vì nghĩ ra một kịch bản quá hoàn hảo, phải nhanh chóng ra khỏi đây trước khi họ điều tra ra. Tên cảnh sát đang đứng bên Đột kích lên tiếng.

_ Đúng là có một chiếc xe đậu ở đó, có thể cô ấy đã nghe thấy tiếng người giao dịch.

Tên cảnh sát trước mặt tôi có vẻ luôn ngờ vực, đánh mắt nhìn tôi thật kỹ lưỡng.

_ Vậy tại sao cô lại chạy khi thấy chúng tôi?

_ Trời tối đen như mực sao tôi nhìn thấy các anh, vậy nên có tiếng động đến gần ai mà chả hoảng, giải quyết chi một nguoeif con gái như tôi.

Tên bên cạnh gần đây đầu lia lịa khi nghe tôi giải thích, bị cáo là một tên rồi. Nhưng cái tên trước mặt cứ hằm hằm nhìn có vẻ lộ rõ không tin tưởng tôi.

_ Được rồi, tuổi của cô? Chúng tôi cần thông tin để điền vào giấy.

Tôi cứ nghĩ có chút, không phải nếu là trẻ vị thành niên thì sẽ giảm tội sao, không chút do dự liền đáp.

_ Choi Minji 18 tuổi

Tên đứng bên cạnh khều khều vai tên cảnh sát và nói nhỏ

_ Anh à, còn nhỏ như vậy không thể nào làm chuyện đó được đâu.

_ Cứ để đấy. đợi anh ta đến rồi giải quyết, chúng ta chỉ lấy lời khai.

Tôi có nghe nhầm không? Còn tên nữa sao? Cứ tưởng đã thoát rồi vậy mà…Sau khi điền xong chỗ giấy tờ đó, một tên cảnh sát còn bỏ tay tôi ra, cứ ngỡ được thả về, ai ngờ bị nhốt vào trong phao giam, mấy đứa chết tiệt ở quán bar, cuối cuộc đời không đến cứu tôi sao?

“KHông sao, mình đã qua được mặt hai tên này, thêm một tên nữa cũng không sao”

Tự một người thân, tôi không thể sợ hãi ngay lúc này. Chợt điện thoại của tôi rung lên từng hồi, có tin nhắn từ Han MinHyun.

“Chị à, nghe nói mọi chuyện đều bại lộ, em nghe được cuộc nói chuyện của anh Kang với mấy tên tay nói rằng nếu như đến sáng mai mà chị không về, thì sẽ cho người đi trừ khử để bịt đầu mối, chị à mau ra khỏi đó càng nhanh càng tốt, có gì gọi cho tôi!”

Cái tên sát nhân chết tiệt đó, tôi bị như thế này là ai mà ra, giờ lại phủi bỏ mặc người. Đúng là sự cố, chuyện rắc rối lại càng rối. Càng ở trong này lâu, chuyện thế nào cũng sớm bị điều tra ra, đau lại nếu không về, tôi sẽ bị trừ khử. Như nào cũng không an toàn, đây là đưa tôi đến đường cùng rồi còn đâu.

Đột nhiên có cảnh sát bước vào, khiến ai cũng đều đứng dậy chào hỏi, tên này sao? Không dễ đối phó rồi đây.

_ Chào anh Kim

_ Được rồi, mau đưa bản lời khai cho tôi xem.

Tên này đặc biệt xem rất khéo léo, khiến tôi cơ hồ như muốn đổ mồ hôi hột, cảm giác tưởng như nháy đã phát hiện ra tôi nói dối khi mà sự việc gây náo loạn nhếch nhác lên cười khẩy, sau đó lại lệch ra phía tôi. Bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn chằm chằm, tôi giật mình mà di chuyển hướng ra chỗ khác, hai tay chợt báu chặt nếp nhăn.

Hai tên cảnh sát vừa áp dụng giải thích cho tôi thu đồ đạc rồi lên tiếng.

_ Cảnh sát Kim, chúng tôi về trước đây.

_ Ừm, cũng hết ca rồi.

_ Vậy, chào.

Đã hết ca rồi mà tên chết tiệt này vẫn ở đây. Khoan đã, ở đây chỉ có mỗi tôi và anh ta, như vậy cũng có thể coi là một cái lợi rồi. Tôi phải nhanh chóng nghĩ ra kế lừa đảo mà chuồn khỏi đây trước khi trời sáng.

Được một lúc, đột nhiên đứng dậy, đi gần về phía tôi, chứ còn gì nữa? Tôi còn chưa kịp nghĩ ra lý do để bao biện cho bản than mình, Địch đã tiến công vào chỗ cửa ra vào.

Mở cửa bọ giam, bắt không hề đưa tôi ra ngoài mà trực tiếp chắc chắn ở trong đó với tôi.

_ Cô nói dối tệ.

_ Tôi không có!

_ Thứ nhất, khung đường này là dẫn sang biên giới, không lý nào có thể đi nhầm, mà cứ cho là vậy, thì trước đó cũng treo biển cấm, cô không thể lái xe không nhìn đường.

_ Thứ hai, nếu bị lạc, vào lúc nửa đêm như vậy, lại còn là con gái, chẳng lẽ ai quan tâm xuống xe để đi lòng vòng, trừ khi cô có chủ đích muốn đi gặp ai đó.

Cái tên này, đúng là không dễ đối phó một chút nào, đoán đúng như đi cùng tôi vậy.

_ Thôi được, cũng gần 1h đêm rồi, nghỉ ngơi đi, mai tôi sẽ xem xét them

_ Anh không tan ca sao?

_ Vì cô mà tang ca cả đêm