Chương 12

Tôi nằm yên trên giường, không sơn động cũng không sơn vách phòng. Thật ra trước đó Seojun có rắn tôi một phen làm tôi trở nên lo lằng nghe lời anh mà không nổi cơn.

Tôi chuẩn bị tắt đèn điện để đi ngủ thì lại thấy Seojun từ cầu thang bước xuống, tưởng tượng anh muốn uống nước nên tôi cứ kệ mà leo lên sofa nằm trước. Lúc sau mới để ý Seojun đã đứng trước tôi.

_ Cô lên kia ngủ đi.

Tôi bất ngờ trước lời đề nghị của anh, lên kia là phòng anh ngủ sao?

_ Vậy anh ngủ đâu?

_Ngủ cùng cô

Mắt tôi mở hết cỡ anh, khi nào không tự nhiên lại yêu cầu ngủ chung?

_ Không cần đâu…tôi ngủ dưới đây rồi…

_Cô không sợ đêm đến, anh ta sẽ lẻn vào nhà mà thủ tiêu cô sa? Giờ mục tiêu chỉ còn mỗi cô, cô lại ngủ một mình dưới đây, có kêu yêu tôi cũng không nghe thấy.

Lời anh nói như một cơn bão thoáng qua đầu tôi, đôi mắt nhắm lại nhìn ra cửa sor, cửa sổ như thế này..đúng là có chút không an toàn cho lắm. Tôi lại bắt đầu suy diễn lung tung, rằng liệu ông ta cử người đêm đến hành động, ở đâu đó mà người nghe bắn từ xa, một phát liền có thể gϊếŧ người mà không để lại dấu vết..?

Nghĩ nghĩ suy suy một mình, tôi im lặng rón rén đứng dậy, mím chặt môi, tay ôm chăn bọc sát lại gần anh. Seojun khóe miệng nhếch lên một chút, trong đầu thở để lại hai chữ “dễ lừa” sau dó cùng tôi đi lên phòng.

Anh thì có thể ngủ ngon lành, còn tôi thì không. Nếu như không có tiếng quạt, cảm tưởng có thể nghe thấy tiếng thình thịch từ tim tôi vậy…Thấy mắt sang nhìn anh, thấy anh đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, nhẹ nhàng xoay người đối diện, tôi cứ thế mà thoải mái ở yên nhìn mọi thứ, cho đến khi tự mình chìm vào giấc mộng riêng.

Tôi thấy bụng dưới xó chút nặng nề, hô hấp tang khó khan, từ tỉnh giấc ngủ. Rõ rang đêm qua, tôi đã nằm rất xa anh, thế nào sáng nay lại rúc đầu vào anh mà ngủ ngon lành…

Nằm sát tới nỗi không có thưa như thế này, tôi hô hấp khó khan cũng phải, đã thế tay seojun nhưng đặt ngay trên eo bụng. Tôi chỉ cầu mong không phải đêm qua ngắm trộm anh xong, liền ngủ mê mà tự động sà vào ôm anh, nếu không tôi không đối diện với anh nữa mất…Nhưng việc quan trọng hơn cả đó là tôi phải ra khỏi lòng anh trước khi anh phát hiện. Tôi nhẹ nhàng xoay người, sau đó chậm rãi cầm cánh tay anh lên, nhưng chưa được bao xa, cánh tay lại tự mình tách ra khỏi bàn tay tôi, đặt vị trí cũ, nhưng kéo lại gần tôi

Tôi có tốc độ đậm sâu, sau đó nhẹ nhàng cầu xin

_ừm..tôi phải nấu ăn…anh ôm chặt quá..

Chần chừ vài phút cũng thấy anh bỏ tay ra, tôi vội bật thẳng dậy, chạy nhanh ra khỏi cửa phòng, trước khi đi còn nghe rõ tiềng cười của anh..Bây giờ cũng đã quá giờ sáng, chỉ không ngờ nằm trong vòng tay anh như vậy, lại khiến tôi ngủ ngon đến tận gần trưa thế này..

Lúc tôi dọn đồ ăn lên bàn cũng là lúc Seojun xuống. Chúng ta cứ thế ăn, nhưng mặc nhiên không ai nói gì. Tôi vẫn còn ngại, không dám đối diện mà nhìn thẳng anh. Rốt cuộc mấy năm làm ở quán bar, nhìn thì cũng đã thấy những thứ còn đỏ mặt hơn, vậy sao đứng trước anh tôi lại thấy vô cùng ngại ngùng..

Seojun biết cô gái nhỏ trước mặt ăn không dám ngẩng đầu lên như vừa làm chuyện gì đó sai trái. Ánh mắt không hề di dời, từ lúc xuống cho tới bây giờ, trong mắt chỉ mê nhìn cô.

Hôm nay Seojun không đến sở cảnh sát mà ngồi trong phòng làm việc. Một lúc sau, tôi nhận được một tin nhắn từ người quen.

“Minji ak, chị có thể qua đây được không..hình như tôi ốm mất rồi..”

Tôi biết gia cảnh của MinHyun, gia đình đều ở quê, vậy cậu ta đương nhiên ở một mình, lại đang ốm như này, đúng là không có ai chăm soc..Tôi không chút nghi ngờ mà liền muốn gọi cho cậu ta.

_Alo, cậu sao vậy?

_Minji à…chị đến được chứ?..hiện giờ tôi thực sự rất mệt..

_Alo?này han MinHyun??

Cậu ta đột ngột không nói gì lại càng làm tôi lo lắng, máy điện thoại còn chưa tắt, không phải có chuyển gì rồi chứ..?Suốt quãng thời gian ở quán bar, MinHyun giúp tôi rất nhiều, vì vậy tôi không thể bỏ mặt cậu ấy lúc này.. Vừa định xoay người liền nhìn thấy Kim Seojun đứng sẵn đó, đôi long mày nghiêm nghị đó một lần nữa lại xuất hiện.

_Cô đừng có đi!

_Tại sao? Cậu ấy đang bệnh, lại không có ai ở cạnh chăm sóc..

_Nhỡ cậu ta bày trò? Vả lại không ai chăm sóc thì sa, tại sao cô phải lo, thích cậu ta à?

Seojun nói một tràng khiến tôi không kịp tiếp nhận, chỉ thấy suy nghĩ của tôi và anh dường như không hòa hợp, cái gì mà nói cậu ta bày trò, rồi dựa vào đâu mà nói tôi thích cậu ta?

_Tôi đã gọi điện, cậu ấy là bệnh đến nỗi không thể nói trọn hết câu, anh còn nghi ngờ? anh có là cảnh sát cũng không có quyền cấm cản tôi như vậy!

Tôi thwucj sự đến phát giận. Trong hoàn cảnh như này, ai dám đảm bảo Han MinHyun bệnh là do sức khỏe yếu hay do ai gây ra? Kang Seokchul còn ở ngoài đó ngày nào thì tôi không thể nhởn nhơ được. Kim Seojun là chưa từng làm việc và sinh sống tại nơi chốn đó thì làm sao anh có thể hiểu những khó khan mà chúng tôi phải trải qua..? Duy chỉ có mình cậu ta là lúc nào cũng đứng ra giúp đỡ tôi những lúc đó, đến bây giờ bảo tôi bỏ mặc là có thể? Seojun ngày càng lộng hành ngang ngược, bắt ép tôi phải thế này thế kia, còn tự ý nhận định bản than tôi cũng như tình cảm riêng tư của tôi nữa…