Chương 10

Chỉ độc một câu nói nổi ý tứ, sau đó liền chân bỏ ra ngoài. Trước đây tôi thực sự rất ghét anh, nhưng bây giờ, có lẽ tôi cũng không thể xác định được lòng mình nữa rồi..

Seojun ngồi lại một chút thì bình tĩnh đi công chuyện, anh nói tối mới về nên sẽ không ăn cơm. Nhìn bộ dạng gấp rút như vậy, tôi lại có linh cảm về Kang Seokchul, chưa kịp hỏi đã thấy anh rời đi, tôi chưa kịp tạm biệt…

Thời gian bây giờ còn rất sớm, công việc nhà tôi đã làm hết, giờ ra khỏi nhà cũng rất khó, căn bản tôi không biết đi đâu hết, không khéo lại gặp lũ tay sai của ông ta, chắc tôi không còn gặp được Seojun mất..

Cả ngày hôm nay thật sự chán nản, cả nhà chỉ có mỗi mình tôi. Thời gian vững chắc tôi qua từng giờ, tôi chỉ mong có thể càng ngày càng tốt, tôi muốn anh về.

Đã gần 11h đêm nhưng Seojun vẫn không tìm thấy, điện thoại cũng không tìm thấy thông báo. Tôi còn phải trả lời chưa gọi hay nhắn tin trực tiếp cho anh, một phần vì sợ anh bận rộn, một phần vì bộ phận mình là người làm, liệu tôi đang xen kẽ giữa cuộc sống của anh, tôi thật không căng.

Đồng hồ điểm 1h sáng cũng là lúc anh từ ngoài cửa bước vào, thấy tôi đã nằm yên trên ghế sofa ngủ nên đèn sẽ vẫn bật, như đang chờ đợi ai đó. Săn sóc tôi đá xuống đất, vô tình nhìn thấy bàn tay vẫn còn nắm chắc điện thoại, nến thở mạnh rồi bật ra tiếng vang vô địch.

Thuận tay, anh gái điện thoại của tôi lên, lại vô tình nhìn thấy dòng chữ vẫn chưa được nhấn gửi.

“Ờm..tôi nhắn là để hỏi anh về chưa..đã xong rồi, có chuyện gì sao?...”

Người được chấp nhận là anh, nhưng điện thoại lại có dòng thông báo nào, đặt điện thoại của tôi xuống bàn, tay cố gắng di chuyển đến phòng báo chuông, chưa đi, anh vẫn đứng đó, cứ thế nhìn tôi đang nói giấc ngủ mà không biết chuyện gì, bàn tay tôi vô thức bấu chặt vào chăn..

_ Tôi về rồi..

Seojun để lại tiếng nói nhỏ, sau đó cũng lên phòng nghỉ ngơi. Những gì cô mong đợi đều đúng, anh đã đánh giá thấp Kang Seokchul rồi, việc này thật lòng không muốn nói với cô, vì chỉ sợ, anh ta lấy cô ra để làm điểm yếu.

Sáng hôm sau tôi liền tỉnh, lại thấy Seojun đã về nhà từ bao giờ, anh vẫn yên ngủ trên giường, tôi thầm mong tối qua có thể anh về rất tốt, nên bây giờ mới chưa yên dậy. Không muốn làm phiền, tôi để Seojun nghỉ ngơi them, sau đó bắt tay vào làm bữa sáng cho anh. Điện thoại tôi bỗng rung lên một chuông, là của Han Minhuyn. Cậu ta hẹ tôi ra quán cà phê gần nhà để nói chuyện, dù gì vẫn còn khá sớm, Seojun không thich Han MinHyun cho lắm..Nhắn lại cho MinHyun một câu, tôi vừa định nghĩa máy tắt thì thấy phần tin nhắn tối qua tôi đã bấm gửi cho anh, xác định rõ rang trí nhớ của tôi, tôi không hòa giải gửi, tôi lấy đâu ra thước cụ đó chứ..mà..

Tôi nhanh chân thay một bộ đồ thoải mái, không quên ăn mặc kín một chút, tôi vẫn nên đề phòng ông ta, không ở gần anh khiến tôi không một tâm điểm nào. Bước vào quán cà phê đã thấy MinHyun ngồi đợi sẵn. Trong lúc đợi nước, tôi đã kể tường tận sự việc tôi gặp Seojun mà hôm nay trước đây mới chỉ có thể nói qua trong điện thoại.

_Căn hộ của tôi đủ rộng, nên chị có thể về ở chung, đừng ở nhà tên cảnh sát nữa, cũng không cần phải giúp việc chọn kiểm!!

_ Tôi thấy ở với anh ta an toàn hơn..

Tôi làm sao có thể về ở với Han Minhyun, mặc dù vậy tốt hơn, nhưng thật sự không muốn rời đi chút nào, và công việc cũng chưa được giải quyết triệt để, tôi vẫn muốn ở lại cùng anh.

_Tôi nghĩ anh ta cho chị ở lại vì công việc thôi, anh ta lợi dụng chị để có thể bắt được Kim Seokchul, không hề có chút ý tốt.

Điều cậu ta nói có thể đúng, nhưng tôi vẫn mặc kệ, có thể tranh luận với anh ta, tôi chỉ là vật nhỏ để lợi ích làm việc, chưa từng có gì hơn nhưng tôi thì khác…ngày ngày tiếp xúc như thế, ít nhiều cũng để lại một ít kí ức về anh trong lòng tôi. Tôi thừa nhận tôi có một quá khứ không đẹp, tôi cũng không hoàn hảo, tôi thiếu tình thương. Nhưng anh ơi, một người xa lạ lại đừng ngần ngại cho tôi cảm nhận được tình thương tôi luôn ao ước đó. Anh đứng ra bảo vệ tôi, tôi luôn có cảm giác an toàn khi bên anh, không cần phải lo sợ như trước kia, nhiều lúc tôi chỉ ước, liệu tôi có thể ở mãi như thế này với anh, chỉ sợ lúc này Kang Seokchul đã bị bắt, tôi đã hết giá trị lợi ích, đồng thời có thể phát hiện tôi bỏ qua…