Chương 8
Eden cho Theo ăn sáng với một tâm trạng nặng nề.
Lại một lần nữa nàng nghi vấn về quyết định từ chối chồng mình của nàng. Liệu có phải là nàng lại phạm phải một sai lầm khác, hay là nàng đã tự cứu mình khỏi sự đau đớn của con tim? Hai tuần gần đây là một khoảng thời gian khó khăn, nhưng tối hôm qua thực là một tổn hại lớn về mặt tình cảm.
Bởi vì trong một khoảng thời gian ngắn, nó giống như là nàng đã trả đũa lại Aristide, điều đó vừa làm cho nàng vui sướиɠ vừa làm cho nàng sợ hãi. Nàng được an toàn khi trái tim của nàng được khóa lại sau lớp tường lạnh giá bởi sự từ chối của anh, nhưng khi bức tường bắt đầu rạn nứt, nàng nhận ra rằng nàng vẫn có thể rỉ máu.
Nàng đã đọc ở đâu đó rằng đôi khi chỉ tình yêu thôi là không đủ. Tình thương của mẹ là một sự khiếm khuyết đối với hạnh phúc của nàng hơn là một tình cảm bù đắp cho sự thiếu vắng của cha nàng. Eden bắt đầu nghĩ rằng nàng đã phạm phải một sai lầm tương tự khi kết hôn với một người đàn ông không yêu nàng như cách nàng yêu người ấy.
Nhưng nếu như tình yêu là không đủ… nếu hôn nhân của họ phải kết thúc, điều đó là gì đối với Theo và đứa bé đang lớn lên trong cơ thể nàng? Nàng run rẩy với ý nghĩ chia tách chúng khỏi người cha luôn yêu thương chúng theo cách mà cha nàng chưa từng bao giờ dành cho nàng. Liệu nàng có thể biện minh rằng việc phá hủy hạnh phúc của chúng là vì sự an toàn cho cảm xúc của riêng nàng?
Nàng mải đắm chìm trong suy nghĩ nên không nghe thấy tiếng Aristide đi vào bếp. Khi nàng biết đến sự tồn tại của anh ở đó là khi anh cúi xuống và hôn vào cằm của con trai họ. “Chào buổi sáng, agape mou (=my love: con yêu).” Anh quay lại nhìn nàng, biểu cảm của anh lạnh đi vài độ. “Chào buổi sáng, Eden.”
Anh vẫn đang nhức nhối vì nàng từ chối quan hệ, nàng chắc chắn điều đó. Bầu không khí xung quanh anh chỉ ra rằng anh đã không được ngủ ngon lành gì hơn so với nàng.
“Anh chuẩn bị đi làm à?” nàng hỏi, hất đầu chỉ cái vali của anh
Bây giờ là khoảng bảy giờ.
“Tôi có một cuộc hẹn vào sáng sớm nay.”
“Anh có nhớ là anh đã hứa đưa mẹ và Vincent đi ăn trưa hôm nay trước khi họ rời đi không?” Cặp đôi già lên kế hoạch quay về nhà của họ và sẽ quay lại biệt thự đón ngày lễ Giáng Sinh.
“Tôi khó có thể quên bữa trưa mà chúng ta mới hẹn ngày hôm qua.”
“Em không có ý nói anh quên, nhưng mà khi anh không ghi chú vào lịch, anh có lẽ sẽ nhớ ra quá trễ nên chẳng còn ích lợi gì nữa.” Nàng nói nhỏ nhẹ, không muốn một cuộc đấu khẩu vào buổi sáng.
Kể cả nàng lẫn trái tim nàng đều không muốn điều đó.
Anh thở dài, có vẻ như là chấp nhận lời giải thích của nàng. “Tôi sẽ gặp cô ở nhà hàng lúc một giờ.”
“Được.”
Anh quay người rời đi và rồi dừng lại. “Nói đến việc sắp đặt thì nhật ký của tôi có ghi một bữa tối với cô vào tối mai.”
“Ờ”. Nghĩ đến bữa tối và lý do của nó là một phần làm cô thức suốt đêm trước đó.
“Chúng ta sẽ hẹn vào lúc khác.”
“Tại sao?”
“Có một vài việc xảy ra.”
“Với Kassandra?”
“Với đối tác của tôi,” anh nói với một tiếng thở dài khác. “Những cộng sự bên ngoài chỉ ở đây có một buổi chiều.”
“Vào tối hôm đó.” Và nàng biết ngay người mà nàng phải cảm ơn vì đã sắp xếp giờ giấc như vậy.
“Đúng. Tối hôm đó. Chắc chắn là em sẽ không phiền việc hoãn bữa hẹn. Nó không phải như là chúng ta không ăn tối chung với nhau vài lần một tuần đâu. Tôi nghĩ là nó được xem như một cuộc hẹn không có Theo, nhưng với tình trạng của chúng ta hiện giờ nó có vẻ như là một sự không cần thiết, anh có nghĩ vậy không?”
Không cần thiết? Chắc là vậy. Và tại sao nàng phải bận tâm? Sau cùng thì nó chỉ là buổi kỷ niệm ngày họ gặp nhau. Anh đã sắp đặt để làm nó thật đặc biệt kể từ lúc ban đầu, nhưng rõ ràng là bây giờ anh không nhớ gì hết.
“Tất nhiên rồi, hủy bữa tối đi.”
“Tôi không nói là hủy, tôi nói là hoãn lại.”
Nàng phớt lờ sự tranh luận của anh về ngôn ngữ và quay lại với con trai. Anh mới là người nói rằng một cuộc hẹn hò trong tình trạng hiện giờ của họ là lố bịch.
Aristide đứng đó, giận dữ trong sự im lặng vài giây.
Anh liếc xuống nhìn nàng và lao ra khỏi nhà, như một con báo bị sổng mất con mồi của nó.
Aristide không ngạc nhiên khi nhìn thấy anh trai và chị dâu cùng với Vincent và Phillippa khi anh đến nhà hàng, nhưng anh ngạc nhiên khi không thấy Eden ở đó.
“Eden đâu mẹ?” anh hỏi sau khi hôn chào mẹ và chị dâu.
“Mẹ không biết nữa. Chúng ta đã không gặp Eden cả buổi sáng nay. Chúng ta đi mua sắm đồ cho Giáng Sinh,” mẹ anh trả lời.
“Em ấy gọi điện thoại và nói rằng em ấy sẽ đến trễ.” Rachel nhìn Aristide thắc mắc tại sao vợ anh lại chọn lựa gọi cho cô thay vì cho chồng của mình.
Anh không có câu trả lời nào dành cho cô, ngoại trừ không nghi ngờ gì rằng Eden đẩy kế hoạch tránh anh lên một cấp độ mới khi anh đã hủy bữa hẹn ăn tối của họ. Sự nghi ngờ của anh được xác nhận khi chỉ ngay vài phút sau điện thoại anh rung và đó là Eden gọi. Nàng sẽ không đến ăn trưa vì Theo chỉ vừa mới nằm ngủ và khi nàng đến nơi thì đã quá trễ để ăn cùng với mọi người.
Nàng hỏi xin nói chuyện với mẹ anh và anh đưa cho bà, cảm thấy hơi hơi thất vọng vì không thể gặp vợ mình.
“Cô ấy có hay hủy hẹn như thế này không?” anh hỏi sau khi mẹ anh tắt điện thoại.
“Không hề, nhưng ta cũng không ngạc nhiên. Nếu Theo cần con bé, nó sẽ không rời thằng bé. Eden luôn là một người mẹ và người vợ mẫu mực,” mẹ anh nói chỉ ra rõ ràng.
“Thật vậy sao?” anh hỏi với sự mỉa mai cay đắng.
“Em đang ám chỉ gì thế?” Sebastian gặng hỏi.
“Nếu cô ấy tuyệt vời như thế, tại sao em lại quên mất cô ấy?”
Sebastian lắc lắc đầu, rõ ràng là bị sốc bởi câu hỏi. “Em đã bị tai nạn…em bị chấn động. Điều đó là đủ để giải thích rồi.”
“Thật vậy không?”
“Ồ, trời ơi… em không có hỏi những nghi ngờ này với Eden chứ? Nó có thể làm tổn thương cô ấy,” Rachel nói với giọng lo lắng.
Aristide nghĩ rằng lúc này im lặng là sự phòng thủ tốt nhất.
Mẹ anh nhìn anh chằm chằm và lắc đầu. “Con thật là ngu ngốc.”
Lời buộc tội khá là nghiêm trọng, xuất phát từ người mẹ yêu quý của anh, anh quay sang bà. “Mẹ là người nói với con rằng hôn nhân của con đáng nhẽ không như vậy.”
“Nhưng mà mẹ không nói đó là lỗi của Eden.”
“Mẹ nói đó là lỗi của con ư?” anh hỏi và hoàn toàn bị sốc.
“Chà… đúng vậy. Mẹ nghĩ là con đã cho đó là việc đương nhiên nên con đã ngây thơ khi chắc chắn rằng tình cảm của nó dành cho con sẽ không bao giờ thay đổi mặc cho sự thờ ơ của con.”
“Con đã thờ ơ đối với cô ấy ư?” anh gặng hỏi, một trong những cơn đau đầu kinh khủng lại bắt đầu.
“Chà, có lẽ thờ ơ là một từ quá mạnh, nhưng mà con sống ở chỗ khác khá nhiều. Con chọn như thế,” bà nhấn mạnh.
“Mẹ có bao giờ nghĩ rằng là bởi vì rất khó để sống cùng với cô ấy không?”
Toàn thể gia đình anh nhìn anh chằm chằm như thể anh đã bị mất trí. Có lẽ là vậy. Có lẽ đó là việc mất đi trí nhớ của một người ảnh hưởng tới người đó.
“Mẹ có bao giờ nghĩ rằng là bởi vì rất khó để sống cùng với cô ấy không?”
Toàn thể gia đình anh nhìn anh chằm chằm như thể anh đã bị mất trí. Có lẽ là vậy. Có lẽ đó là việc mất đi trí nhớ của một người ảnh hưởng tới người đó.
“Em có nghiêm túc không vậy?” Sebastian hỏi. “Người duy nhất trên mặt đất này ngọt ngào hơn vợ em là vợ của anh. Eden yêu em rất nhiều, anh hầu như rất thương cho cô ấy.”
“Tại sao mà anh phải thương cho vợ em chứ?” Aristide hỏi gần như là gầm lên.
“Tại vì quá rõ ràng là cô ấy muốn ở chung với em và cũng quá rõ ràng là việc thiếu vắng em làm cô ấy đau buồn như thế nào.”
“Anh có bao giờ nói với em về điều đấy không?”
“Anh đã cố.” Nếu nhìn mà có thể thu nhỏ một người lại thì cái liếc nhìn của Sebastian có thể biến Aristide thành một người tí hon. “Em đã không hề lắng nghe.”
Mẹ anh lắc đầu. “Con là một thằng ngốc con trai à. Mẹ rất xin lỗi vì phải nói thế nhưng mà đó là sự thật. Mẹ đã nghĩ là con thông minh hơn anh trai con khi không nghi ngờ về việc làm cha của đứa bé và cưới Eden ngay lập tức.” Sebastian càu nhàu. “Anh phải nói là hiện giờ em đang thay thế một hành động nhỏ khôn ngoan lúc ấy bằng một sự ngu đần to lớn.”
Bữa ăn trưa xuống dốc kể từ lúc đó và khi anh quay lại văn phòng, Aristide thấy như bị tấn công từ mọi phía và đầu của anh đau như thể có ai đang dùng kềm kẹp chặt nó.
Eden đi lang thang trong đại sảnh của căn biệt thự, cảm thấy lạc đường và mất phương hướng. Nàng hoàn toàn ở một mình lần đầu tiên kể từ khi phát hiện ra rằng Aristide đã quên mất nàng.
Phillippa và Vincent đã rời đi từ buổi trưa, và bởi vì nàng và Aristide đã lên kế hoạch ra ngoài ăn tối vào hôm nay, các nhân viên được nghỉ ca chiều. Theo đang ở chỗ bác Sebastian và cô Rachel. Khi Eden gọi để hủy kế hoạch của họ, Rachel đã đề nghị được giữ đứa bé.
Con của nàng đã trông chờ để chơi chung với những đứa cháu họ của nàng cả tuần và chúng không ở độ tuổi có thể hiểu được việc thay đổi kế hoạch bởi vì chứng quên của người chú của chúng. Chết tiệt, nàng là một người trưởng thành và nàng đang đấu tranh với sự nhận thức.
Nàng đã bám lấy con trai kể từ khi ra khỏi bệnh viện, cần một sự kết nối khi mọi thứ đã quá tệ đối với cha của bé. Chỉ có điều thật không công bằng với đứa trẻ khi giữ nó với nàng trong khi nó có thể chơi đùa với anh chị em họ, nên nàng để con đi.
Nàng đi vào phòng của Aristide, không hề hiểu được tại sao nàng lại làm thế. Ở đây không có gì dành cho nàng. Chỉ là một căn phòng gọn gàng được trang trí đẹp bây giờ đã trở thành nơi ở của chồng nàng kể từ lần duy nhất anh chia sẻ chung phòng với nàng. Tình trạng hoàn hảo của căn phòng không làm nàng bất ngờ, nhưng sự đơn độc quét qua nàng khi nàng dừng lại bên cạnh chiếc giường mà hiện giờ anh dùng.
Những cảm xúc mà nàng đã dồn nén lại kể từ khi xảy ra vụ tai nạn đấu tranh để thoát khỏi sự đè nén nàng áp lên chúng.
Nàng lắc đầu để chống lại những cảm xúc đó, khụy gối xuống bên cạnh giường của anh. Có mùi hương của anh ở đây, ở trên chiếc chăn lông êm ái, và nàng rêи ɾỉ bởi vì nỗi đau đớn của cả thể xác và tinh thần đánh mạnh vào nàng.
Nàng đã cố để tránh sự gần gũi thể xác kể từ khi anh từ New York quay về và chuyển vào một căn phòng ngủ khác. Nàng từ chối làm nhục nhã chính bản thân mình bằng cách cho anh biết được nàng khao khát sự thoái mái của cơ thể anh như thế nào. Và nàng lo sợ rằng nếu nàng để cho mình ở quá gần, nàng sẽ khóc thút thít như một chú chó con thảm hại đi lạc, tìm kiếm sự vuốt ve của chủ nhân nó.
Anh vẫn muốn nàng. Việc anh nói với nàng rằng anh muốn nàng là một bằng chứng, nhưng nhìn nhận rằng nó xuất phát từ việc anh ngủ giường riêng, khó có thể mơ tưởng gì được.
Vậy là anh muốn làʍ t̠ìиɦ với nàng. Điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả.
Anh vẫn đặt cảm giác của Kassandra lên trên của Eden. Ngay cả khi anh không nhớ nàng, anh biết nàng là vợ anh và nàng nên là sự ưu tiên hàng đầu của anh. Một tràng cười chua chát phát ra từ cổ họng nàng. Điều đó thật là nực cười.
Ngay cả khi anh nhớ nàng là ai, anh cũng không đặt nàng lên hàng đầu. Nàng chỉ là một sự tiện lợi về mặt tìиɧ ɖu͙© khi họ còn hẹn hò, cái mà anh sử dụng hay bỏ qua tùy thuộc vào lịch trình của anh. Lúc đó nàng đã nghĩ họ có những khoảng thời gian đặc biệt… chỉ bởi vì anh đã cố gắng để dành thời gian bên ngoài với nàng. Nàng đúng là một kẻ khờ dại.
Cuộc hôn nhân của họ đã nâng địa vị của nàng lên trong mắt của những người khác, không phải của anh… giờ nàng đã biết. Không thể không thấy điều đó. Kể cả là làm mẹ của con trai nàng, nàng đã cố gắng quá mức.
Một lời thì thầm trong tâm trí nàng nói rằng mọi chuyện không tệ đến như thế, nhưng nỗi đau trong nàng đã nhấn chìm nó.
Nàng đấm tay lên chiếc giường, ước gì nó là anh. Việc anh sẵn sàng hủy bữa hẹn ăn tối của họ để chia sẻ nó với trợ lý của anh là giọt nước làm tràn ly. Được rồi… anh không biết đó là một buổi tối đặc biệt, nhưng anh biết rằng anh đã hứa dành buổi tối với nàng và anh đã không giữ lời hứa.
Eden lại đấm chiếc giường và đổ sụp xuống sàn nhà cuộn tròn lại như một bào thai. Nàng còn tệ hơn là một người vợ bị quên lãng; nàng là một người vợ bị chối bỏ – dù thế nào thì cũng không hề quan trọng đối với Aristide. Anh thậm chí còn không cần nàng về mặt thể xác, như nàng cần anh. Anh có lẽ là muốn nàng, nhưng anh có thể chịu được việc sống đơn thân rất ổn.
Anh không nằm trên chiếc giường trống đêm này qua đêm khác, mong chờ sự hiện diện của nàng, ước ao hơi ấm không bao giờ ở đó.
Sự khốn khổ siết chặt lấy nàng từ bên trong và nước mắt đốt cháy mắt nàng. Nàng không thể đấu tranh thêm được nữa và nàng dừng việc cố gắng. Dù chỉ một lần, nó là không cần thiết. Mọi người đều rời đi và nàng chỉ có một mình. Nàng có thể khóc ra nỗi đau của mình mà không làm con nàng hoảng sợ hay phải giải thích với ai.
Nàng dựng lên một sự can đảm trước mặt gia đình của Aristide, không muốn cho họ biết sự khác thường của anh mỗi ngày làm nàng dau đớn như thế nào. Không phải chỉ là vì sự kiêu hãnh của nàng, nhưng còn vì cách họ nhìn anh. Nàng thậm chí tránh không cho cha nàng biết về sự rối loạn cảm xúc của mình khi ông gọi, muốn biết nàng hiện như thế nào khi ở Hy Lạp.
Nàng từ chối gây tổn thương cho gia đình của nàng bằng hôn nhân và không tin tưởng rằng cha nàng hiểu được hay thực sự quan tâm, nên nàng một mình mang lấy nỗi đau nặng nề. Nhưng nó quá nặng và có gì đó trong nàng đè nặng thêm vào.
Nàng có thể nghe thấy tiếng nức nở của chính mình, nhưng nó giống như thể đến từ một người nào đó khác. Nàng đấm xuống sàn nhà liên tiếp cho tới khi tay nàng tê lặng. Thật là không công bằng. Nàng yêu anh. Anh không hề yêu nàng. Nàng biết điều đó. Như thế đã đủ tồi tệ chưa?
Tại sao nàng phải đối mặt với nỗi đau bị quên lãng trên tất cả mọi thứ? Tại sao? Ngực nàng đau nhói vì sự dữ dội của những giọt nước mắt và nàng không quan tâm. Nàng lảo đảo ngồi dậy và ngồi lên trên gót chân, hét to lên, “Tại sao? Tại sao? Tại sao?” giữa những tiếc nức nở dữ dội.
Nàng lại đổ về phía trước, nhưng có gì đó ngăn nàng lại.
“Eden!” Tay của Aristide đặt lên vai nàng, kẹp chặt. “Có chuyện gì vậy?”
Nàng lắc đầu và cố gắng tách khỏi anh, không thể chịu được sự đυ.ng chạm của anh. Anh không bỏ ra và nàng thấy mình bị kéo vào lòng anh ngay trên sàn nhà, những ngón tay mạnh mẽ của anh nâng mặt nàng lên để anh có thể nhìn vào mắt nàng. “Em phải bình tĩnh lại, khóc như thế này sẽ làm em ốm mất.”
“Em-Em…kh-không dừng được,” nàng cố nói giữa những tiếng nức nở.
“Có mà, em có thể mà, cưng à. Suỵt.” anh dỗ dành.
Nhưng mà nàng không thể thoải mái… anh lại gọi nàng là cưng, một sự nhắc nhở rằng nàng không phải là vợ anh… không thực sự… không còn nữa. Và điều đó thật đau đớn, nàng sẽ đau đớn gấp đôi như thế nếu như anh đang không ôm nàng một cách hết sức cẩn trọng. Một tiếng rên đầy đau đớn thoát ra khỏi cổ họng nàng và nàng nức nở to hơn.
Anh chửi thề và xoa lưng nàng, nói với nàng bằng một giọng nhẹ nhàng có thể len lỏi vào tâm trí đau đớn của nàng. Cuối cùng, một sự thật đáng chú ý xuyên thủng nỗi-đau-không-kiểm-soát-được của nàng— Aristide đang ở đây với nàng, không phải là ở bữa tối với Kassandra. Với một sự cố gắng lớn lao, nàng buộc bản thân mình nuốt xuống những tiếng nức nở.
Tự ôm lấy mình, nàng cố gắng để bản thân mình không run rẩy với nhiều nước mắt hơn nữa. “A-anh đ-ã v-v-về.”
“Anh muốn nhìn thấy Theo trước khi con đi ngủ. Bữa tối lúc bảy giờ ba mươi.” Aristide buồn phiền nhìn xuống những vệt nước mắt trên chiếc cà vạt lụa của anh. “Thật tốt là anh đang dự định thay đồ.”
Hi vọng rút hết khỏi nàng. Anh không về nhà vì nàng… còn không phải là để gặp nàng trước khi lại đi. Anh về vì đứa bé. “Con không có ở đây,” nàng trả lời một cách đờ đẫn, quá kiệt quệ để thử tránh khỏi lòng anh.
Hi vọng rút hết khỏi nàng. Anh không về nhà vì nàng… còn không phải là để gặp nàng trước khi lại đi. Anh về vì đứa bé. “Con không có ở đây,” nàng trả lời một cách đờ đẫn, quá kiệt quệ để thử tránh khỏi lòng anh.
Aristide cau mày, như thể giọng nói của nàng làm anh phiền lòng. “Con đang ở đâu?”
“Ở nhà anh của anh. Việc đó đã được sắp xếp và em không muốn làm con của Rachel thất vọng.”
Anh gật đầu tỏ ý anh hiểu được. “Nhân viên cũng không có ở đây.”
“Họ được nghỉ làm.”
“Bởi vì kế hoạch ăn tối của chúng ta à?”
“Đúng vậy.”
Đôi mắt của anh đầy ắp sự suy xét. “Có vẻ như là một sự sắp xếp để chúng ta có thể có sự riêng tư khi quay về nhà.”
Nàng chỉ liếc nhìn anh.
“Đó là lý do tại sao em lại khóc à? Bởi vì anh đã thay đổi lịch hẹn ăn tối của chúng ta ư?” anh hỏi, nghe như là anh không thể tin được rằng một việc bình thường như thế lại có thể gây ra cho nàng phản ứng đau khổ mãnh liệt.
“Điều đó không quan trọng.”
Giờ đến lượt anh nhìn nàng, đôi mắt màu xanh tía của anh nhìn thẳng khóa chặt ánh mắt nàng trong vài giây kéo dài tựa như vĩnh cửu. “Không sao cả đâu, Eden.”
Nàng lắc đầu, nước mắt lại rơi, mặc dù nàng rất muốn giữ chúng lại. “Sẽ không ổn, không bao giờ nữa. Làm sao có thể chứ?”
Anh đã kết hôn với nàng vì sự an toàn của đứa trẻ chưa được sinh ra- bây giờ, nàng vẫn chung sống với anh vì sự an toàn của cả Theo và đứa bé chưa được sinh ra mà anh đã quên mất sự tồn tại của nó ư? Không có gì vui vẻ ở đây hết. Không có hi vọng về một tương lai hạnh phúc, chỉ có những năm tháng đau đớn yêu thương một người đàn ông còn không nhớ cả vợ mình.
“Em phải tin anh.”
“Tin anh sao?” nàng hỏi lại, việc đó là không thể tin được trong hoàn cảnh hiện tại của nàng. “Anh cũng giống như cha em. Em đã không thấy được điều đó từ ban đầu, nhưng đó là vì em đã mù quáng vì tình yêu dành cho anh.” Nàng cười yếu ớt. “Mẹ nào con nấy.”
“Ý em là sao?”
“Cha làm tổn thương mẹ vì ông không thực sự quan tâm đến bà. Ồ, ông quan tâm chăm sóc bà khi bà bị ung thư… giống như anh đảm bảo rằng em có được mọi thứ em cần, em cho là vậy. Và ông làm ra vẻ ông cực kỳ đau đớn khi bà mất, nhưng nếu ông thực sự yêu bà, ông đã không thể tiếp tục lăng nhăng như ông đã làm.”
“Anh không có lăng nhăng,” Aristide nghiến răng.
“Nhưng anh cứ làm em tổn thương cho đến khi không còn lại gì nữa.”
“Em đã rút ra kết luận này bởi vì anh thay đổi lịch hẹn ư?” anh không tin được mà hỏi,
“Em đi đến kết luận này vì đó là thực tế của chúng ta!” Nàng ghét vì anh không thể nhớ được, vì anh đang nhìn nàng lúc này với sự hoài nghi. “Em đã phạm phải một sai lầm to lớn khi dính dáng đến anh, nhưng em còn làm nó tăng gấp đôi khi kết hôn với anh.”
Không có lối thoát nào… nhưng làm thế nào mà nàng có thể tiếp tục chung sống với một người đàn ông được lập trình để tổn thương nàng bởi vì anh không hề yêu nàng đây?
Nàng lại bắt đầu khóc, đổ ập vào ngực anh bởi vì một nỗi đau quá mức chịu đựng. Lần này anh không cố để làm nàng bình tĩnh lại, nhưng im lặng ôm lấy nàng, như là anh có thể hiểu được nỗi đau bên trong nàng và sự cần thiết phải làm cho nó bộc lộ ra. Anh không thể nhận thức được, nhưng biết rằng điều đó không thành vấn đề. Vòng tay của anh là bến đỗ an toàn cho nàng để nàng dừng việc chịu đựng và nàng muốn anh ôm nàng một cách tuyệt vọng.
Nàng khóc cho đến khi không còn khóc được nữa và cổ họng nàng khô khốc. Ngay cả khi nàng đã im lặng, anh vẫn ôm nàng. Sự yên lặng của anh làm cho nàng bình tĩnh lại tốt hơn bất kỳ lời lẽ trống rỗng nào. Nàng không biết nàng đã khóc bao lâu, nhưng nàng cảm thấy hoàn toàn kiệt quệ cảm xúc.
Cuối cùng, nàng cựa quậy. “Em đã làm ướt áo của anh.” Nàng nói với ngực của anh, không muốn nhìn vào mặt anh.
“Như anh đã nói, anh định thay đồ.” Giọng anh kìm hãm sự tò mò.
Có lẽ việc có một người vợ kích động mà anh không thể nhớ khóc trên người anh là quá sức so với tình trạng khỏe mạnh của anh.
Cảm thấy không thoái mái trong vòng tay anh khi nàng đã bình tĩnh lại, nàng rời khỏi lòng anh. “Em đoán là anh nên đi đến cuộc hẹn đi.”
“Chưa phải lúc.” Vòng tay anh ôm chặt quanh nàng làm nàng không thể cử động. “Nói cho anh biết tại sao em lại khóc.”
Nàng không thể tin được là anh không hiểu. “Chỉ có anh thôi hay bất cứ người đàn ông thành đạt nào cũng trở nên chậm hiểu khi liên quan đến vấn đề cảm xúc?”
“Anh không có chậm hiểu.”
“Như một đám sương mù của Luân Đôn… ồ, có, anh có đấy.”
“Tại sao em lại nói thế?”
“Anh hỏi em tại sao em lại khóc.” Nàng thở dài và để mình tựa vào người anh nghỉ ngơi, quá mệt để đấu tranh hay che giấu sự an bình của nàng khi tiếp xúc với anh.
Anh sẽ sớm đẩy nàng ra thôi và nàng có thể quay trở lại hòn đảo trong trí tưởng tượng giữa cơn cuồng phong của cuộc đời.
“Và đó là lý do mà em nghĩ là anh ngu ngốc à?”
“Đúng vậy.”
Anh cười cay đắng, tiếng cười làm rung cơ thể mềm mại của nàng. “Em luôn không có tí xúc động nào với anh thế này à?”
“Đó là lý do tại sao em khóc.”
“Bởi vì em nghĩ rằng anh ngu ngốc và em lo lắng về ảnh hưởng lên con trai của chúng ta?” anh châm chọc, mặc dù cả người anh căng cứng để những lời đó có thể thóat ra được một cách thoái mái như anh muốn.
“Bởi vì anh không biết trước đây em cảm thấy thế nào… bởi vì anh đã quên em. Đó là giọt nước tràn ly trong một cuộc hôn nhân đáng lẽ ra không bao giờ nên bắt đầu.”
Những từ ngữ treo giữa họ trong vài giây của sự im lặng. Nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, hay đó là của anh?