Chương 2

Chương 2 : Kịp giờ.

Edit: Jan"decem.

Bởi vì "cục gạch", hai người trong phòng lại lần nữa lâm vào tình cảnh xấu hổ.

Lục Quân Tiên không xác định được Kỷ Trình có nhu cầu cấp bách cần dùng số tiền này hay không, cũng ngượng ngùng để cậu chờ đến khi buổi ký tên kết thúc.

Nghĩ nghĩ, Lục Quân Tiên đem điện thoại thả lại vào trong túi, lấy ra ví tiền hạ mắt nhìn mấy cái thẻ ngân hàng.

"Nếu không, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, tôi rút tiền cho cậu?"

Kỷ Trình cũng có chút xấu hổ, nhéo nhéo "cục gạch" trong tay, lắc đầu, "Không vội, tôi cũng có việc, muốn tranh thủ thời gian, về sau hẵn bàn cũng được."

Nói đến mức này rồi, Lục Quân Tiên không muốn kiên trì thêm, dù sao số di động đều để lại, sau này muốn liên hệ cũng có phương tiện.

Lại lần nữa từ biệt, Lục Quân Tiên bước tới mở cửa muốn đi ra ngoài, Kỷ Trình yên lặng mà theo sau.

"Lịch trình hôm nay của tôi có điểm kín, buổi tối cậu có rảnh không? Buổi tối chúng ta lại liên hệ?"

Mở cửa, Lục Quân Tiên quay đầu hỏi Kỷ Trình.

Kỷ Trình lỗ tai nóng bừng, cái gì cũng chưa kịp nói, người từ trong cửa phòng đối diện tiến ra kinh ngạc mà theo dõi bọn họ.

"Quân Tiên?"

Nghe gọi, Lục Quân Tiên xoay người nhìn lại, cửa phòng đối diện đang đứng hai nam nhân chiều cao không sai biệt với nhau mấy.

Nam nhân kêu hắn khí chất cao nhã, tóc hơi xoăn, trong ấn tượng là tuýp người tự tin theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn.

Bất quá, bởi vì trong cơn mơ ban nãy nam nhân kia ăn bận nữ trang, Lục Quân Tiên hiện tại nhìn đến bộ dáng ngoài đời của anh ta, có chút không nỡ nhìn thẳng.

"Ngu đạo, sớm."

Lục Quân Tiên nhàn nhạt mà chào hỏi, thói quen treo trên mặt mày ý cười của ngày xưa cũng có chút đạm.

《 hoàng thất mật thám 》còn đang trong quá trình khẩn trương quay chụp, lúc này đạo diễn chẳng những không có mặt ở phim trường, ngược lại còn xuất hiện ở chỗ này, đối với Lục Quân Tiên luôn nghiêm túc làm việc mà nói, không được vừa lòng cho lắm.

Ngu Tự Quần cũng nhìn ra bất mãn này của hắn, xấu hổ mà sờ sờ cái mũi giải thích, "Cái này...... Hôm nay không phải có buổi diễn thử sao? Tôi sẽ tới tham dự, cậu yên tâm, phía đoàn phim tôi đã an bài tốt rồi."

Vừa dứt lời, cậu trai bên cạnh anh liền đối Lục Quân Tiên hơi hơi khom lưng, cười ngọt ngào chào hỏi: "Lục lão sư tốt lành."

Mạnh Qua, tiểu thịt tươi vừa mới debut, tuy chỉ cao có 1m80, lại sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt tán đổ không ít bé gái, nhan phấn* vô số, hắc phấn* cũng sa số.

Nhan phấn*: fan.

Hắc phấn*: antifan.

Nhìn thấy y, Lục Quân Tiên trong lòng đã minh bạch Ngu Tự Quần trở về để làm gì.

《 hoàng thất mật thám 》quay được một nửa, diễn viên đóng vai tiểu vương gia xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, hết cách quay tiếp, sau khi buổi ký tên hôm nay kết thúc sẽ tới một buổi diễn thử, tuyển diễn viên thêm lần nữa.

Tiểu vương gia tuy rằng chỉ là vai phụ, đất diễn lại không ít, rất dễ tạo lập quan hệ với người xem, Ngu Tự Quần muốn tranh thủ cơ hội cho người yêu mới của anh ta, không có gì đáng trách cả.

Chỉ cần có thể thông qua khảo hạch của buổi diễn thử một cách bình thường, không đi cửa sau, không thiên vị, Lục Quân Tiên cũng không để ý.

"Cậu cũng tốt lành."

Sau khi bình đạm cười chào hỏi, Lục Quân Tiên mới nhớ tới Kỷ Trình phía sau.

Trùng hợp có người quen ngay đây, có lẽ không cần phải chạy đi rút tiền.

"Ngu đạo trên người anh có tiền mặt không?"

Hai tên nam nhân thành thục hậu chia tay trong hòa bình, chẳng giống với mấy nhóc ranh suốt ngày nháo đến không vui, vẫn là đồng nghiệp bạn bè bình thường.

Lục Quân Tiên hỏi thật sự tự nhiên, Ngu Tự Quần lại sửng sốt một chút, theo bản năng mà đưa mắt nhìn Kỷ Trình một cái.

"Có, cậu cần nhiều hay ít?"

Lục Quân Tiên lúc này mới nhớ tới, hắn còn chưa có hỏi Kỷ Trình tiền phòng là bao nhiêu.

Mới vừa xoay người lại muốn hỏi, di chứng rất nhỏ của thuốc mê lại lần nữa làm đôi chân mềm nhũn, lảo đảo suýt té.

Kỷ Trình sau khi nhìn thấy người ngoài, vẫn luôn duy trì bộ mặt lạnh nhạt người sống chớ gần cả kinh, vội đến đỡ hắn.

"Anh tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, nếu thấy không thoải mái, đến bệnh viện kiểm tra xem." ngữ khí của Kỷ Trình có chút cứng ngắc, nhưng vẫn là khó nén quan tâm trào ra.

Đến bệnh viện...... Ánh mắt Ngu Tự Quần nhìn Kỷ Trình cũng khó nén được cảm thấy, vi diệu.

Lục Quân Tiên xua xua tay, đứng thẳng, "Không sao đâu, phải chi bao nhiêu tiền ?"

"Tám trăm." Kỷ Trình buông hắn ra, lại khôi phục bộ mặt lạnh nhạt người sống chớ gần.

Một đêm tám trăm...... Ánh mắt Ngu Tự Quần nhìn Kỷ Trình, càng thêm vi diệu.

Lục Quân Tiên không biết anh ta đang não bổ cái gì, lấy ra điện thoại trực tiếp chuyển đi tám trăm qua WeChat.

"Tôi chuyển tiền sang WeChat của anh rồi, đổi chút tiền mặt cho tôi đi?"

Ngu Tự Quần còn nhìn Kỷ Trình, thẳng đến khi Mạnh Qua bên cạnh đυ.ng đυ.ng, anh ta hồi thần, lấy bóp tiền ra, đếm tám tờ tiền đỏ đưa cho hắn.

"Cảm ơn."

Lục Quân Tiên đem tiền cầm lấy, lúc lắc chỉnh tề, đưa cho Kỷ Trình.

"Tối hôm qua cảm ơn cậu, hôm nào lại gặp, mời cậu đi ăn cơm có được không?"

Ngu Tự Quần:......

Đây là lần đầu tiên anh gặp được kẻ mua người khác một đêm còn muốn cảm tạ...... Còn hôm nào lại gặp nữa chứ......

Kỷ Trình nhéo tám trăm tờ tiền trong tay, lỗ tai lại ửng lên, nâng mắt nhìn hai người đối diện phía ngoài, bộ mặt lạnh nhạt không thay đổi.

"Anh hảo hảo nghỉ ngơi, tôi có việc gấp, đi trước."

Nói xong, Kỷ Trình đi mất.

Lục Quân Tiên lấy ra di động thì thấy, thời gian cũng không còn sớm, "Tôi đến buổi ký tên trước, chuyện buổi diễn thử, chiều lại bàn."

"Đi chung đi, chúng tôi cũng đang chuẩn bị đến xem buổi ký tên của cậu đây." Ngu Tự Quần nói xong, đưa mắt nhìn Mạnh Qua bên người.

Mạnh Qua gật gật đầu, cười bảo: "Em rất thích sách của Lục lão sư, lần đầu tiên có cơ hội đến buổi ký tên, nhất định phải đến tận nơi nhìn xem."

"Tôi muốn về thay quần áo trước, đi chung sẽ phiền." Lục Quân Tiên một bên cầm di động đô đô* đánh xe, một bên theo chân bọn họ phất tay từ biệt.

Đô đô*: tiếng còi xe.

Đi ra ngoài chưa được vài bước, Ngu Tự Quần đã bước tới, nhỏ giọng bảo: "Bộ dáng này của cậu đi như thế nào? Để tôi đưa cậu đi? Đoàn phim ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu còn cùng tôi tị hiềm*?"

Tị hiềm*: Vì thù ghét ( ái ngại ) mà tránh mặt nhau.

Lục Quân Tiên:......

"Bộ dạng của tôi làm sao?"

Thấy ánh mắt Mạnh Qua hiện rõ vẻ nghe không hiểu, Ngu Tự Quần hơi xấu hổ mà hắng giọng xuống, tiếp tục vặn nhỏ volume, cảm thấy phải chừa mặt mũi cho Lục Quân Tiên.

"Cậu...... Cậu sao lại thế này? Cậu không phải luôn lãnh đạm gì gì đó sao? Chẳng phải lúc nào cũng đam mê công tác không lối thoát sao? Hôm nay vội như vậy, tối hôm qua cư nhiên rỗi rải đi mua "trai"? Tám trăm một đêm? Còn play đồng phục ? Còn để bị thương?"

Lục Quân Tiên:......

Trông giống play đồng phục...... Chơi tiểu ca nhân viên phục vụ hở?

"Nói hươu nói vượn cái gì!" Lục Quân Tiên dùng loại ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ trừng anh ta một cái, quyết định không thèm lý luận cùng anh, xoay người liền đi mất.

"Ai...... Cậu ta sa đọa rồi......" Ngu Tự Quần nhìn tắm trăm Lục Quân Tiên chuyển tới trên di động, lòng đau vô cùng.

Mạnh Qua:......

Chưa đến 9 giờ sáng, bên ngoài nhà sách Dương Quang đã xếp dài mội đội quân quanh co khúc khuỷu, chỉ chờ nhà sách mở cửa, buổi ký tên sẽ bắt đầu.

Lục Quân Tiên phóng về nhà thay quần áo, trên đường ăn vội mấy cái bánh quy, sốt sắng mà chạy tới nhà sách Dương Quang.

Đi vào từ cửa sau đến lầu ba, nơi diễn ra hoạt động của buổi ký tên, nhân viên công tác đã đem hết thảy đều chuẩn bị ổn thoả, trợ lý Đinh Viêm đang cầm di động nôn nóng chờ đợi, trông thấy hắn đi về đây, vội bước lên đón.

"Lục ca, kịp giờ rồi, kịp giờ rồi!"

Lục Quân Tiên gật đầu, cấp chính mình uống một ngụm nước người ta đưa cho, ngồi xuống cái bàn đặt giữa sảnh, lấy ra di động xem, còn có năm phút đồng hồ.

"Buổi ký tên kết thúc đến trước lúc diễn thử bắt đầu vào buổi chiều, tôi còn trống lịch hai tiếng, giúp tôi hẹn Triệu tổng bên Vân Thượng truyền thông nhé." Lục Quân Tiên nhìn lịch trình hôm nay của mình, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Đinh Viêm sửng sốt một chút, biểu tình có điểm mất tự nhiên.

"Lục ca, không phải tối qua anh mới gặp Triệu tổng sao?"

Không phải vì Lục Quân Tiên phân phó mà Đinh Viêm mất tự nhiên, dĩ vãng hắn đưa ra quyết định gì, Đinh Viêm đều sạch sẽ lưu loát mà ghi nhớ, sau đó đi chuẩn bị, chưa từng chần chờ qua.

Lấy bút ra từ trong ống đựng trên bàn, thử qua từng cây từng cây một, xác định bút không có vấn đề, Lục Quân Tiên khẽ cười, nói chuyện phiếm bảo: "Cậu đoán xem Triệu tổng tối qua cùng tôi nói gì ?"

"Tâm tình Lục ca không tồi, hẳn là chuyện tốt." Đinh Viêm hoảng thần chỉ trong chớp mắt, nhìn thấy Lục Quân Tiên cười, cũng cười cười theo, biểu tình cũng thả lỏng xuống.

Lục Quân Tiên nhìn cậu ta, không đáp, chỉ cười nói: "Hẹn đi, trưa không hẹn được thì tối hẹn, vẫn là cái ghế lô tối hôm qua kia, thật ra tôi có chút chuyện tốt muốn nói với hắn."

"Được." Đinh Viêm cười đồng ý, xoay người đi xử lý.

Vừa đúng 9 giờ, nhà sách Dương Quang lập tức náo nhiệt hẳn lên, hơn nữa đang trong kì nghỉ đông số lượng hiển nhiên nhiều hơn so với bình thường, cơ hồ chỉ trong nháy mắt Lục Quân Tiên ở lầu ba liền nghe được những âm thanh ồn ào dưới lầu một.

Trong phút chốc, đoàn người hâm mộ chờ ký tên đã nhanh chóng di chuyển tới lầu ba.

Nhân viên công tác mở ra cánh cửa lớn ở lầu ba - nơi diễn ra hoạt động, các fan xếp hàng ngoài cửa lập tức an tĩnh hẳn, một nhóm kích động mà hướng phía dòm ngó, bước chân nhỏ một người cùng một người, dưới sự dẫn dường của nhân viên công tác, ngoan ngoãn tiến vào theo hàng lối.

So với kịch phấn*, Lục Quân Tiên càng thích thư phấn*, bởi vì kịch phấn đa phần là hướng về phía diễn viên đi, nhưng mà thư phấn lại phi thường thuần túy chân thật mà yêu văn từ của hắn, yêu cốt truyện của hắn.

Kịch phấn*: fan phim => khán giả.

Thư phấn*: fan sách => độc giả.

Vì thế, Lục Quân Tiên tạm thời dứt bỏ ý tưởng thu thập tên Triệu Bằng trong óc, gương mặt tuấn tú rất tự nhiên mà treo lên ý cười, đối các độc giả tiến vào phất tay chào hỏi.

Độc giả cả trai lẫn gái đều có, khó nén cảm xúc kích động, vừa mới an tĩnh lại sôi trào lên, ôm sách đối Lục Quân Tiên cười chào vẫy tay lại.

Tâm tình Lục Quân Tiên thoáng cái liền mỹ diệu hẳn lên, hắn đảo mắt nhìn quanh thư phấn nối đuôi nhau tiến vào thư phấn một cái, sau đó thấy được người đầu hàng......

Kỷ Trình......

Kỷ Trình vẫn còn mặc nguyên cây đồng phục tối qua kia trên người, có thể thấy được rất vội, chưa kịp thay đồ đã chạy tới.

Thì ra cậu ấy nói có việc gấp, chính là tới xếp hàng chờ buổi ký tên của mình sao?

Thời điểm Kỷ Trình gọi hắn là Lục lão sư, Lục Quân Tiên chỉ nghĩ là cậu nhận ra thân phận biên kịch của mình, những năm gần đây vì để quảng bá phim, hình ảnh hắn xuất hiện ở trên TV đích xác cũng không ít. Lại không nghĩ rằng, Kỷ Trình cư nhiên là thư phấn của mình.

Nhân viên công tác để thư phấn đầu tiên tiến lên xin chữ ký, Kỷ Trình ôm sách mới của Lục Quân Tiên sách, khẩn trương mà bước đến.

Nhân viên công tác muốn cầm lấy sách trong tay cậu, đưa cho Lục Quân Tiên ký tên, Kỷ Trình ôm chặt, không cho lấy, sau đó tự tay mình run rẩy đệ hướng Lục Quân Tiên.

Lục Quân Tiên nhìn tay cậu, run a run, run a run......

"Chào cậu Kỷ Trình, chúng ta lại gặp rồi, không nghĩ tới cậu cũng đọc sách của tôi." Lục Quân Tiên một bên nói, một bên đem sách Kỷ Trình nhận lấy.

Kỷ Trình gật gật đầu, giọng nói khẽ run, "Tôi...... Tôi phi thường phi thường thích sách của anh, mỗi một quyển đều xem qua vô số lần."

Lục Quân Tiên hơi kinh ngạc, hắn làm qua rất nhiều hội ký tên, lần đầu tiên thấy thư phấn khẩn trương đến phát run như vậy, hơn nữa rõ ràng là dưới tình huống bọn họ vừa mới gặp nhau.

"Có phải cậu lạnh hay không? Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, cậu mau trở về thay quần áo đi."

Nói thế xong, Lục Quân Tiên xoẹt xoẹt ở trên sách ký xuống tên của mình, lại viết thêm một câu, đem sách trả lại cho Kỷ Trình.

Kỷ Trình đem sách ôm về, nhìn dòng chữ đẹp đẽ Lục Quân Tiên viết xuống "Rất vui khi được quen biết cậu, chú ý thân thể, ngày sau thường liên hệ", càng thêm kích động.

"Tôi...... Tôi hiện tại liền đi thay quần áo." Kỷ Trình diện vô biểu tình mà nói, tay run mà ôm sách, run a run a run mà bước nhanh rời đi.

Lục Quân Tiên khẽ cười ra tiếng, ràng buổi ký tên lần trước đã thấy qua, khi đó là rất một tên tiểu tử rất bình tĩnh a?

Kỷ Trình một đường diện vô biểu tình mà rời đi, cho rằng bản thân rất bình tĩnh, liền bản thân cũng chẳng ý thức được, đôi tay ôm sách đang run thế nào.

Ra khỏi nhà sách Dương Quang, bên ngoài vẫn còn một đội quân xếp dài thật dài.

Trời tuy rằng rất lạnh, nhưng là ánh nắng hôm nay khá tốt, Kỷ Trình hít sâu một hơi, dưới ánh mặt trời thoáng thả lỏng, vui thích mà sờ sờ sách, lỗ tai hồng hồng trên thân còn y bộ đồng phục của quán cơm bước đi.

Cuối hàng, Ngu Tự Quần vừa vặn trông thấy Kỷ Trình lỗ tai hồng hồng vô cùng cao hứng rời đi:......

"Quần ca, anh xác định chúng ta sẽ xếp hạng ở chỗ này?" Mạnh Qua đưa mắt nhìn thùng rác bên cạnh, lôi kéo khẩu trang trên mặt.

"Tới trễ chỉ có thể xếp hàng chỗ này, Lục Quân Tiên nói không có cửa sau đâu."

Mạnh Qua:......

------

《 tiểu kịch trường 》

Lục Quân Tiên: Buổi ký tên lúc trước cùng bây giờ tôi có gì khác nhau sao? Cậu run cái gì?

Kỷ Trình: buổi ký tên trước, anh là Lục lão sư, tôi khẩn trương, buổi ký tên vừa rồi, anh là nam thần của tôi, tôi phát run.

🐳Góc của biên tập🐳

• Mệt xỉu luôn a ~

• Nếu không vấn đề gì thì 2 ngày / 1 chương nhé mọi người.

#25-02-2019.

EDIT BY © Jan"decem.