Chương 12

Edit: Hyeon.

Fb: I"m here. For you.

Hà Thiệu Nguyên cùng Lê Thầm làm trò trước mặt Kỷ Trình, nhỏ giọng trao đổi, mà Kỷ Trình, ngoại trừ cảm thấy Lê Thầm có chỗ quen mắt, căn bản không quen biết hai người này, cậu vẫn duy trì động tác một chân bước khỏi phòng bếp, đứng chết lặng ở nơi đó.

Cảnh tượng vi diệu này, trông cứ như hai ông chú già toan lẻn vào nhà bắt cóc con nít vậy.

"Chào cậu, bọn tôi là cậu mợ của Quân Tiên."

Hà Thiệu Nguyên cười cười, lập tức đi qua, thăm dò nhìn vào hướng phòng bếp thì thấy, đồ dùng, nguyên liệu nấu ăn tất cả đều đã không sai biệt lắm được chuẩn bị thỏa đáng, vừa lòng gật gật đầu.

"Cậu làm xong hết rồi sao, tiểu tử này không tồi nha."

Kỷ Trình:......

Cậu lại đưa mắt nhìn hai người đàn ông này, còn chưa khôi phục tinh thần từ hai chữ "cậu, mợ" đâu......

Từ sau khi quen biết Lục Quân Tiên, đây là lần thứ hai Kỷ Trình của chúng ta mở ra cánh cửa mới của thế giới, cánh cửa lớn của thế giới thật xuất sắc, cậu cứ thế đứng lặng ngắt trước cửa cẩn thận xem.

Bất quá tốt xấu gì cũng là người thân của Lục Quân Tiên, Kỷ Trình không thể đối xử lạnh nhạt với họ được, cậu khe khẽ gật đầu.

Tiểu tử nhìn qua bộ dáng không mấy nhiệt tình, Hà Thiệu Nguyên đi vào trong phòng bếp, đứng ở phía sau Kỷ Trình, quay đầu đối Lê Thầm bên ngoài phòng bếp nhướng mày.

Lê Thầm minh bạch ý tứ của hắn, có chút bất đắc dĩ, bước lên đằng trước đối Kỷ Trình ôn nhu cười cười.

"Chào cậu, tôi là Lê Thầm, cậu cứ coi tôi là mợ của Quân Tiên đi, cậu là?"

Mợ......

Kỷ Trình nhìn y, nghe y tự giới thiệu, trong lòng đã hiểu, khó trách cảm thấy quen mắt, thì ra không phải nhận nhầm người.

Đây là Lê Thầm ảnh đế hai thế hệ của giới giải trí, từ khi y dấn thân vào giới nghệ sĩ đã bắt đầu cẩn trọng diễn kịch, không tai tiếng, thanh danh cao, tính tình dịu dàng tốt bụng, rất được công chúng ưu ái, ngay cả anti-fan cũng chẳng được mấy mống.

Nhưng mà, rõ ràng y ở giới giải trí xuôi chèo mát mái, năm đó Lê Thầm lại tuyên bố giải nghệ, y nói muốn được chiêm nghiệm cuộc sống, ngày ấy y 41 tuổi, khiến trái tim của không biết bao nhiêu người vỡ nát.

Sau này, trên Weibo của Lê Thầm thật sự chỉ có ảnh chụp cùng thiên nhiên......

Kỷ Trình đương nhiên không có xem phim điện ảnh trên TV, đối Lê Thầm về vườn này thật ra cũng chẳng có cảm giác gì, bất quá tại nhà Lục Quân Tiên gặp được y, vẫn là có chút ngoài ý muốn.

Chính là nhìn thấy người nổi tiếng bằng xương bằng thịt -- trong truyền thuyết.

"Chào ngài, tôi tên Kỷ Trình, là độc giả trung thành của Lục lão sư ." Tiếp nối màn giới thiệu của Lê Thầm, Kỷ Trình nhàn nhạt đáp lời.

Chỉ là độc giả trung thành mà thôi?

Đãi ngộ dành cho độc giả tốt vậy ư, vào lúc thần tượng đi vắng, liền được phép một mình ở trong nhà người ta sao?

Thật là hư cấu.

Cậu mợ liếc mắt đưa tình, tâm linh tương thông.

"Quân Tiên chắc sẽ về nhà sớm thôi, cậu muốn nấu cơm à? Bọn tôi đến giúp một tay nhé."

Hà Thiệu Nguyên cười nói, từ tủ chén tìm ra hai cái tạp dề mới, một bên nói, một bên đeo vào cho mình và cùng Lê Thầm, cũng không phản đối Kỷ Trình làm việc.

Đương nhiên, đây là nhà của Lục Quân Tiên, người ta là cậu mợ của anh, Kỷ Trình cũng không có quyền ngăn cản, khẽ gật nhẹ đầu, bình tĩnh cất bước vào trong bếp tiếp tục xắt rau.

Kỷ Trình thì cắt thái rau củ, Lê Thầm thì chế biến đồ ăn, Hà Thiệu Nguyên nhấc chảo dầu xào rau, phân công hài hoà.

"Tiểu Kỷ bao lớn rồi?" Người cậu vừa xào, vừa làm bộ nói chuyện phiếm.

"Hết năm nay được 23 ." Kỷ Trình nhàn nhạt mà trả lời.

"Ồ, nhỏ hơn Quân Tiên nhà chúng tôi năm tuổi, tốt lắm, dạo này cậu vẫn luôn ở đây sao?"

"Vâng, ngày mai cháu cùng Lục lão sư tới đoàn phim." Kỷ Trình không cảm xúc đáp.

"Ra vậy, cậu chính là diễn viên mới tuyển mà Quân Tiên đã nói ư?"

"Vâng." Kỷ Trình lạnh nhạt nói

"Cậu đã từng học qua diễn xuất chưa?"

"Chưa từng." Kỷ Trình nhẹ đáp.

"Á à ~ khó trách Quân Tiên muốn bồi cậu đến đoàn phim. Bất quá không quan hệ, nếu Quân Tiên đã chọn cậu, thuyết minh ở phương diện diễn xuất khẳng định có ưu điểm, cố gắng mà học hỏi, học xong nhất định sẽ thành tài."

"Vâng." Kỷ Trình vô cảm trả lời.

Đồ ăn ở trong nồi vang lên lách cách, rất nhanh, món xào đã ra lò, Lê Thầm cầm mâm tới, Hà Thiệu Nguyên nhấc nồi bày biện ra bàn.

Kỷ Trình nâng mắt nhìn bọn họ, cảm thấy lỗ tai cuối cùng cũng được thanh tĩnh, yên lặng đem đồ ăn đã cắt thái xong đi rửa, cậu cầm lấy mấy củ tỏi, lựa một chỗ xa xa, ngồi xổm xuống cạnh thùng rác mà lột.

Cậu của Lục lão sư, nói nhiều quá đi mất.

Mà cậu, không muốn nói chuyện.

Cậu mợ cũng không để ý tới tên nhóc này nữa, tiếp tục phối hợp nấu ăn.

"Em có cảm thấy bọn nhỏ có chút giống chúng ta thời trẻ hay không?" Ông cậu lại tiếp tục nói chuyện phiếm.

Lê Thầm cười khẽ, thay hắn đem tay áo đang muốn tuột xuống xắn lên, "Giống chỗ nào?"

"Có cái từ gì để gọi ấy nhờ?" Hà Thiệu Nguyên đang khua nồi chợt dừng tay, quay đầu đối Lê Thầm cười cười, "Niên hạ, phải không nào? Quân Tiên đã học được tinh túy của cậu nó."

Lê Thầm thả nguyên liệu vào nồi, bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn hắn, "Thôi đi anh. Ngày trước nào là khổ nhục kế, mỹ nhân kế, 36 kế liên hoàn oanh tạc, đem em lừa tới tay? Quân Tiên có thể giống anh được sao?"

"Này nhé! Chuyện tình cảm khó nói trước, sao em có thể bảo anh lừa tới tay!" Hà Thiệu Nguyên tấm tắc lắc đầu, vui sướиɠ mà khuấy đảo thức ăn.

Kỷ Trình ngồi xổm trong góc lột vỏ tỏi xong rồi, nhưng vẫn không muốn trở lại bên cạnh bọn họ:......

Đúng lúc này, Lục Quân Tiên rốt cuộc cũng đã về tới nhà.

Nghe thấy âm thanh náo nhiệt trong phòng bếp, trực tiếp đi xuống, vừa vào liền thấy được cảnh tượng Kỷ Trình ngồi thu mình một góc bên cạnh thùng rác, vô cùng đáng thương, cùng với người cậu đang hí hửng nấu nướng trêu cười cùng chú Lê......

Nhìn thế nào, cũng đều cảm thấy bọn họ một nhà khi dễ người ngoài nha......

"Cậu, chú Lê, mọi người đến sớm thật đấy." Lục Quân Tiên tươi cười bước vô, mò lại gần xem hai người nấu ăn.

Kỷ Trình trông thấy Lục Quân Tiên trở về, cuối cùng cũng cảm thấy ngôi biệt thự này có điểm tựa vững chắc rồi, cậu đứng dậy cầm tỏi đi rửa.

Hà Thiệu Nguyên nhìn đến cháu ngoại trai trở về, một bên đem đồ ăn bày ra bàn, một bên đối anh làm mặt quỷ.

"Đổi phi công trẻ sao? Rất được nha."

Lục Quân Tiên:......

"Gì mà phi công trẻ ạ?" Lục Quân Tiên vẻ mặt mờ mịt

Hà Thiệu Nguyên bĩu môi, chỉ chỉ hồ nước lạnh Kỷ Trình bên kia, nhỏ giọng hỏi: "Đó không phải bạn trai mới à?"

Kỷ Trình đã nghe thấy:......

Hai tay đang rửa tỏi bỗng dưng bắt đầu run rẩy, cứ như một chân bị bắt lôi vào thế giới đằng kia vậy.

Lục Quân Tiên cảm thấy ông cậu nhà mình e là đã mang đến cho thẳng nam Kỷ Trình bạo kích gì rồi, khiến người ta bị dọa thành như vậy, bất đắc dĩ mà đỡ trán.

"Không phải đâu, mọi người hiểu nhầm rồi."

Nói đoạn, Lục Quân Tiên đem Kỷ Trình kéo lại đây, chính thức giới thiệu cho hai vị.

"Đây là Kỷ Trình, độc giả của con, chuyện Triệu Bằng lần trước, là do cậu ấy đã cứu con đấy, anh bạn nhỏ này cùng chúng ta không giống nhau đâu, cậu đừng huyên thuyên nữa."

"Ố...... Nguyên lai là như thế này, do cậu hiểu lầm, thật xin lỗi."

Nói đến chuyện Kỷ Trình đã cứu Lục Quân Tiên, mọi sự cứ vậy mà được hanh thông, ân nhân cứu mạng, đương nhiên cùng độc giả bình thường không giống nhau rồi.

Hà Thiệu Nguyên gật gật đầu, tuy rằng ánh mắt nhìn Kỷ Trình vẫn như cũ có chút vi diệu.

Giới thiệu Kỷ Trình xong, Lục Quân Tiên lại cấp Kỷ Trình giới thiệu vợ chồng cậu mợ nhà mình.

"Đây là cậu tôi, cậu ấy và mẹ tôi là long phượng thai, còn vị này là chú Lê, bạn đời của cậu tôi."

Kỷ Trình nghe Lục Quân Tiên giới thiệu, ngoan ngoãn gật đầu lại lần nữa cùng bọn họ chào hỏi.

Hà Thiệu Nguyên mắt sắc phát hiện, kể từ hồi cháu ngoại trai mình tới, cái tên tiểu tử lạnh nhạt này, lập tức trở nên mềm mại hơn rất nhiều, không khỏi tấm tắc.

"Vừa về đến nhà, các con mau ra đằng trước nghỉ ngơi chút đi, chỉ là vài món ăn mà thôi, cậu con và chú Lê sẽ xong ngay ấy mà."

Lục Quân Tiên đưa mắt nhìn bầu không khí trong bếp, lại nhìn nhìn Kỷ Trình, chẳng biết lúc anh chưa về người cậu đức hạnh ở nhà đã đả kích đến cậu ấy như thế nào, nhu cầu mang người đi trấn an là cấp bách, liền gật đầu, lôi kéo Kỷ Trình ra ngoài.

Ngồi vào phòng khách trên sô pha, Lục Quân Tiên lấy ra tờ hợp đồng đã mang về, nói: "Chúng ta ký kết hợp đồng trước nhé?"

Kỷ Trình đáp ứng, nhìn cũng chưa nhìn đã cầm bút lê trực tiếp ký tên, cậu đối với Lục Quân Tiên vạn phần tín nhiệm.

Lục Quân Tiên đem hợp đồng thu lại, cười bảo: "Thật là ngại quá, hẳn là cậu không thể thích ứng với loại quan hệ này, cậu tôi chưa nói gì làm cậu sợ đi?"

Thật là bị câu "Bạn trai" kia doạ cho sợ rồi, nhưng mà cậu không phải là không thể thích ứng với loại quan hệ này. Kỷ Trình không phải không biết đến đồng tính luyến ái, chỉ là xung quanh ít gặp mà thôi, cậu đối với loại quan hệ này không có thành kiến gì cả, hoặc là nói, cậu ấy căn bản chưa từng tiếp xúc với loại chuyện yêu đương này, nam nữ, nam nam, nữ nữ, với cậu mà nói vốn chẳng khác nhau bao nhiêu.

Nhưng Lục Quân Tiên luôn vì loại sự tình này mà nói xin lỗi với cậu, khiến Kỷ Trình thấy trong lòng không được thoải mái cho lắm, đặc biệt là vừa rồi lúc ở phòng bếp, Lục Quân Tiên còn nói cậu cùng bọn họ không giống nhau.

Vì cái gì mà không giống nhau chứ? Cậu không muốn cùng Lục Quân Tiên khác nhau.

"Không đâu, em rất thích." Kỷ Trình quyết định tỏ thái độ của bản thân.

Lục Quân Tiên:......

"Hả? Thích gì cơ?"

Kỷ Trình:......

Hình như vừa nói sai cái gì thì phải...... hình như cách biểu đạt không được đúng cho lắm......

"Em nói là, loại này quan hệ cũng tốt mà, cả hai đều rất tốt." lỗ tai Kỷ Trình ửng lên, xấu hổ giải thích.

Lục Quân Tiên hiểu rõ gật đầu, cười cười, thiếu chút nữa anh cho rằng Kỷ Trình nói thích cậu mình cơ đấy......

Trên bàn trà phòng khách, đặt sách hôm nay Kỷ Trình mang đến, Lục Quân Tiên đoán chắc là Kỷ Trình đã ngồi đọc sách cả buổi trong phòng khách, anh cầm sách lên lật vài trang, bên trong cũng có ghi chú rất nhiều nữa.

Lục Quân Tiên khép sách lại, cười nói: "Tôi đi lấy giấy bọc sách cho cậu nhé?"

"Được." Kỷ Trình lên tiếng, đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha, chờ được người bao sách cho.

Lục Quân Tiên lên lầu lấy giấy bọc sách, ánh mắt Kỷ Trình một đường theo anh lên lầu.

Đợi đến khi Lục Quân Tiên xuống dưới, cậu lại lập tức dời đi tầm mắt, lỗ tai phiếm hồng làm bộ như bản thân đang nhìn sách không có nhìn anh.

Nhưng mà, hết thảy một màn này, đều bị các cậu ở trong bếp bắt trọn từng khoảnh khắc.

Lục Quân Tiên cầm giấy bao sách, trở lại phòng khách, bàn trà quá thấp, anh không ngồi sô pha nữa mà ngồi thẳng xuống thảm.

Mao Mao thấy chủ nhân ngồi dưới đất, vui sướиɠ mà chạy tới, ngoe nguẩy lăn lộn bên người cầu vuốt ve. Sau khi được sờ sờ mấy cái, Mao Mao ở trên đất nằm ườn, đầu gác trên đùi chủ nhân, biểu thị hài lòng.

Kỷ Trình nhìn Lục Quân Tiên cúi đầu, rũ mắt, nghiêm túc mà cắt giấy, cũng từ trên sô pha trượt xuống dưới, ngồi xổm cạnh bàn trà mà xem.

"Cậu muốn học không? Đơn giản lắm." Lục Quân Tiên một bên cắt một bên cười hỏi.

"Học." Kỷ Trình đáp lời, ngoan ngoãn nghiêm túc quan sát.

Cậu mợ trong bếp một trên một dưới ôm cạnh cửa duỗi cổ ra ngoài coi, đôi mắt híp lại.

"Gì mà không giống nhau chứ? Tiểu tử kia như vậy, thế mà dám bảo cùng bọn mình không giống nhau sao?" Hà Thiệu Nguyên nhỏ giọng hỏi.

Lê Thầm sờ sờ đầu hắn, phụ họa nói: "Cậu nhóc nhìn Quân Tiên nhà mình, hai mắt đều sáng lên."

------

《 Tiểu kịch trường 》

Lục Quân Tiên: Chúng ta không giống nhau.

Kỷ Trình: Cửa lớn thế giới mới rộng mở, mình phải trộm ghé vào xem một chút.

#06/12/21.