Quang Anh đỗ xe trước sảnh của Tòa Nhà Vàng. Anh vừa từ sân bay trở về đã đến đây luôn, thần thái mang một vẻ mệt mỏi và buồn rầu. Trời đã tối hẳn, khung cảnh nơi đây thật hoành tràng nhưng cũng chẳng làm tinh thần của Quang Anh phấn chấn lên chút nào. Khi anh vừa bước lên sảnh thì chú Lưu đã đứng sãnh ở đó, chú đi tới khoác vai Quang anh như một người chiến hữu rồi nói nhỏ:
- Sao thế? Nghe nói cháu và Đường Thi có chuyện.
Quang Anh giật mình nhìn chú Lưu, sau đó thì bước chân anh cũng dừng lại theo.
- Cô ấy nói rồi ạ?
Chú Lưu làm mặt "tôi biết hết" với Quang Anh và nói:
- Chuyện lớn như vậy có giấu vào hậu môn chúng tôi cũng tìm ra mà biết với nhau.
Câu nói này thật mất vệ sinh!
Chia tay với chú Lưu "mất vệ sinh", Quang Anh lại đụng độ Mac ở cầu thang máy. Khi anh vừa bước vào thì Mac đã kéo anh ra và...
"Bốp"
Một cú đấm trời giáng khiến Quang Anh ngã sóng soài trên đất. Anh cảm thấy trăng sao đầy đầu rồi rụng dần xuống đất. Máu bắt đầu tanh nồng nơi khóe miệng. Cái khỉ gì thế này? Tự dưng nhìn thấy anh rồi lao vào đấm là sao? Coi anh là bao cát của anh ta chắc? Nếu có buồn bực chuyện gì thì cũng đi tìm người khác mà gây sự chứ! Bây giờ tâm trạng anh cũng chẳng hơn anh ta là bao, đã thế lại còn bị đánh một cách vô lí nữa. Thật là bực bội.
Thế là buồn càng thêm tức, Quang anh lồm cồm bò dậy rồi lừ mắt nhìn Mac. Vẻ mặt của Quang Anh bây giờ chỉ có hai từ mới có thể miêu tả nổi. Đó là "nguy hiểm"! Nhìn xong rồi, Quang anh chẳng nói chẳng rằng xông vào giáng một cú đấm còn mạnh hơn cú đấm của Mác vào mặt anh ta.
Mac bị bất ngờ nên cũng ngã sóng soài ra nhìn rất đẹp mắt. Cảnh này các đạo diễn phim trưởng mà có mặt ở đây chắc cũng chỉ biết vỗ tay rồi hô lên "tốt" với nhau mà thôi.
Quang Anh lau vết máu trên miệng rồi hếch mặt lên nói:
- Sao hả? Cảm giác khi bị đấm chẳng dễ chịu chút nào đúng không?
Mac lườm nguýt Quang Anh một hồi rồi cũng chấp nhận đứng dậy thay vì cứ nằm đấy ăn vạ. Máu nơi khóe miệng anh cũng rỉ ra như Quang anh vậy. Nhìn hai người giờ đây rất "men lì", nếu để đám con gái trông thấy chắc chắn họ sẽ còn thê thảm hơn bây giờ.
Mac không nói gì chỉ lẳng lặng lau máu rồi bỏ đi. Nhưng chưa đi được bao xa thì Quang Anh liền chạy theo rồi giữ tay anh lại rồi hỏi như tra khảo:
- Có phải anh nghĩ tôi là người làm tổn thương tiểu thư nhà anh không?
Mac có hơi liếc qua Quang Anh nhưng cũng chẳng nói gì.
Quang Anh nhà ta quyết không cho cách mạng của mình chết yểu. Anh tiếp tục hỏi:
- Tôi không biết Đông Bang hội các anh nghĩ cái gì nhưng tôi dám đảm bảo bằng cả mạng sống của mình, rằng tôi mới là người bị tổn thương. Cho nên hãy lôi Đường Thi xuống đây cho tôi.
Chính Quang Anh giờ đây cũng không ngờ là mình lại dám nói những lời mang tính chất đe dọa như thế này với một tên xã hội đen cao cấp như Mac. Có lẽ câu nói "khi yêu người ta trở lên liều lĩnh và ngu ngốc" là một chân lí không thể chối bỏ được.
Mac cũng không mấy quan tâm đến những lời nói nặc mùi thuốc súng kia, anh từ nãy đến giờ vẫn im lặng khiến cho ai kia tức điên lên được. Cũng phải thôi, với người khác anh luôn kiệm lời. Đã thế, tên cạnh anh còn là tình địch mà anh mãi mãi không thể thắng nổi.
Nhưng cuối cùng thì anh cũng chịu nói:
- Đừng làm khổ cô ấy nữa. Cô ấy dù có chết cũng sẽ không chịu có thai đâu.
- Tại sao?
Mac rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, anh vừa nhả khói vừa nói:
- Tốt nhất là anh tự tìm hiểu đi!
Nói rồi anh ta bỏ đi mất trước anh mắt chẳng hiểu gì của Quang anh. Cái quái gì thế này? Mang cho anh một biển tò mò rồi để anh lênh đênh trên đấy là sao? Hấp à? Tức chết đi được. Đúng là những người dính đến Đường Thi thì đầu óc cũng chẳng khác cô ấy là bao. Mà có khi lại còn hơn ấy chứ!
Quang Anh lại bắt đầu cuộc hành trình tìm vợ của mình. Anh có cảm giác như là mình đang đi vào hang sói vậy, chỗ nào cũng đầy rẫy những hiểm nguy khó lường. Cứ nhìn cái cách Mac vừa mới hứng chí lên làm cho anh một cú vào mặt như thế, thử hỏi anh không thấy nổi da gà da vịt làm sao được?
Cuối cùng Quang Anh cũng lên được tầng 18. Anh có gọi điện cho bố vợ rồi nhưng mãi không thấy bố nhấc máy. Có phải là ông cũng đang hiểu nhầm là anh làm tổn thương Đường Thi không? Nghĩ vậy, bước chân Quang Anh có hơi ngập ngừng. Nhỡ may bố vợ cũng cho anh một cú đấm rồi khuyến mại thêm một phát đạp thì sao?
Quang Anh quyết định là sẽ không nghĩ nữa. Công việc của anh bây giờ là đi tìm Đường Thi. Đang đi, bỗng nhiên nhìn thấy dáng Liêu Tuấn đằng xa, Quang Anh bất đắc dĩ đành phải chạy lại mà chào hỏi một câu:
- Con chào bố!
Liêu Tuấn gật đầu rồi nói:
- Vào đây!
"Vào đây"? Không phải chứ? Đời anh hết từ bây giờ hay sao? Quang Anh lệ đổ trong tim nhưng vẫn phải lon ton theo bố vợ vào trong văn phòng của ông. Khi vào đến nơi thì anh đã thấy thêm một đối tượng rất nguy hiểm khác nữa đó là An Hợp.
- Con chào dì!
An Hợp đưa tay ra hiệu:
- Con ngồi đi!
Quang Anh lấn cấn bước lại rồi đặt mông ngồi xuống. Thực ra anh cũng chẳng xoắn gì đâu nhưng bởi tình thế cấp bách. Anh đang nghi ngờ những người nơi đây đang có một âm mưu gì đó. Tại sao từ lúc vào đây đến bây giờ, anh cứ đi được hai bước lại gặp một người vậy? Họ đang giữ chân anh hay sao?
Dường như đoán được ra ngầm ý của Đông Bang hội. Quang Anh nói:
- Bố vợ! Nếu như bố muốn nói chuyện giữa hai chúng con thì con nghĩ là không có gì để nói đâu. Con không có lỗi gì cả. - Quang Anh một lần nữa liều chết xông pha.
Liêu Tuấn cũng hơi bất ngờ về thằng con rể của mình. Trước kia nó có thế đâu, nếu ông không mở lời thì có cậy miệng ra nó cũng chẳng dám hùng hổ. Thế mà bây giờ nó lại dám nói một cách hàm hồ như vậy. Ông đâu có đổ trách nhiệm cho nó, làm gì mà phải cuống cả kê lên cứ như kiểu cái bút ông đang cầm trong tay là dao không bằng ấy. Sợ ông đánh nó à?
- Bình tĩnh lại nào con rể - Liêu Tuấn giờ đây phải ngậm bồ hòn làm ngọt - Ta gọi con vào đây là muốn nói, nếu như con thuyết phục được Đường Thi có thai thì ta sẽ rất biết ơn con. Hơn thế nữa, ta còn có thể đưa công ti điện anh của con lên một tầm cao mới cho dù trước đó ta biết là nó đã cao rồi.
Quang Anh cơ hồ không hiểu, những ý nghĩ về một âm mưu nào đó của Đông Bang hội đã bị câu nói của Liêu Tuấn thổi bay hoàn toàn. Khiến cho thế phòng thủ trong Quang Anh bị phá vỡ.
An Hợp ngồi cạnh Quang Anh cũng chêm vào:
- Phải! Nếu như con có thể giúp chúng ta thì chúng ta sẽ không để con chịu thiệt đâu.
- Mọi người có nghĩ là chúng ta đang lấy đứa trẻ tương lai của con và Đường Thi ra làm giao dịch không?
An Hợp và Liêu Tuấn đầu lắc như lục lạc:
- Không!
Quang Anh nhếch môi cười nhạt rồi nói:
- Vậy thì còn xin lỗi. Cho dù cô ấy chịu có thai với con hay không thì con cũng vẫn yêu. Con không muốn phải bắt ép cô ấy.
- Ồ!!
Hai con người này như vỡ ra được điều gì đó. Rồi Liêu Tuấn đứng dậy và đi đến chỗ Quang Anh. Ông vỗ vai anh một cách chân thành:
- Được! Con rể rất tốt. Ta gả Đường Thi cho con là một sự lựa chọn đúng đắn. Nhưng...
Nói đến đây Liêu Tuấn bỗng nhiên dừng lại.
Quang Anh hận một nỗi là câu chửi thề trong đầu không thể bắn ra khỏi miệng. Sao mà mấy cái người này cứ thích lôi anh ra làm trò cười vậy? Cứ đến đoạn gay cấn là cho dừng lại khiến anh tụt hết cả cảm xúc. Tuy nhiên Quang Anh cũng chỉ nén nhịn:
- Bố, có chuyện gì bố cứ nói thẳng ra.
Liêu Tuấn làm vẻ mặt bất lực và quay sang An Hợp nói:
- Em nói tiếp đi. Anh thấy đau lòng quá!
An Hợp thở dài:
- Quang anh, con có biết vì sao Đường Thi không chịu có thai với con không?
- Vì sao hả dì?
- Bởi vì...nó muốn giữ eo đấy! Con biết là nó sợ béo như thế nào mà, cả đời này thứ duy nhất làm nó phải chùn bước đó chính là tăng cân.
Vì chuyện này sao? Vì chuyện này mà cô ấy có thể vô tư kí vào tờ đơn li hôn kia sao? Thật không thể chịu nổi. Nếu như là vì chuyện này thì có đánh chết anh cũng không bao giờ kí vào cái đơn chết tiệt đó. Rồi đến khi ra tòa, người ra hỏi lí do chẳng lẽ lại bảo anh bắt vợ mình có thai, rồi vợ mình không chịu. Không chịu vì sao? Không chịu vì cái số đo cân nặng của cô quá khổ à? Thật là lố bịch.
Quang Anh thở hắt một tiếng khó chịu rồi ngồi dậy nói lớn:
- Vậy thì bây giờ con phải đi gặp cô ấy. Nếu vì chuyện này mà bắt con li hôn thì con không đồng ý. Con tuyệt đối không đồng ý.
Nói rồi Quang Anh chạy đi trong tiếng gọi thất thanh của bố vợ.
An Hợp chạy ra nhìn ngó một hồi rồi đi vào hight five với Liêu Tuấn. Bà ngồi xuống và đủng đỉnh nói:
- Chúng ta làm tốt đấy chứ?
Liêu Tuấn cũng gật gù:
- Kể ra thì Quang Anh là một thằng con rẻ rất tốt. Nếu không phải vì anh thiên vị Đường Thi nhà ta thì anh đã phản đối chuyện này rồi.
- Không biết giờ này máy bay cất cánh chưa?
- Có lẽ là rồi. Mà bây giờ thằng con rể ngốc của ta có chạy đuổi theo thì cũng không kịp nữa đâu.
Quang Anh chạy vội đến phòng Đường Thi. Trong lòng anh giờ đây là một mớ hỗn độn khó sắp xếp. Cái gì mà giữ eo chứ? Anh không cần cái dáng của cô. Anh đã lớn rồi, chính xác là từ khi sống với cô thì anh đã lớn rồi. Suy nghĩ của anh đã chín đến nỗi không thể chín hơn được nữa. Cái anh cần bây giờ là một gia đình. Phải, chỉ cần một gia đình có cô, có anh và những đứa trẻ bụ bẫm là anh chấp nhận. Vậy tại sao cô vẫn không hiểu anh? Hay là tại cô yêu anh chưa sâu sắc? Cũng được, anh đồng ý sự chưa sâu sắc của cô. Chỉ cần cô yêu anh thôi, anh không quan tâm nó nhiều hay ít. Chỉ cần cô yêu anh là đủ rồi.
Đến trước cửa phòng Đường Thi, cánh cửa màu trắng đóng im lìm như chưa bao giờ mở. Quang Anh ngần ngừ hồi lâu rồi gõ cửa.
Cộc cộc.
Âm thanh thô dại vang lên rồi lại rơi xuống hết lần này đến lần khác. Tại sao lâu như vậy mà Đường Thi vẫn chưa ra mở cửa? Quang Anh đang nghĩ đến chuyện sẽ đạp cửa xông vào nhưng nghĩ đi nghĩ đến lại thôi. Có lẽ giờ đây cô ấy không muốn gặp mặt anh, nếu anh cứ cố chấp thì e là sẽ làm tình hình căng thẳng thêm. Thôi thì chịu mất thời gian một chút cũng không sao, đứng ngoài này khuyên giải cô ấy thì chắc cô ấy vẫn nghe thấy.
Thế là đồng chí Quang Anh quyết định dùng sở trường văn hay chữ tốt của mình ra, cho dù trước kia khi tán gái anh cũng chưa dùng bao giờ. Nhưng ở trong hoàn cảnh như anh thì sến túa cũng không thành vấn đề nữa rồi. Ngược lại còn rất hữu ích.
- Đường Thi! Anh biết em đang ở trong đó. Mở cửa cho anh đi!
Im lặng.
- Anh chỉ muốn nói một điều thôi...Rằng anh yêu em! Trước kia anh rất ít khi nói, nhưng nếu bây giờ em cần thì em bắt anh nói một nghìn lần anh cũng chấp nhận. Chỉ xin em hãy nghe và nhìn anh đi.
Im lặng.
- Dù em béo hay gầy thì anh vẫn yêu em và...vẫn sợ em cơ mà. Có con thì sao chứ? Gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc hơn. Tấm ảnh cưới treo giữa phòng khách sẽ được thay bằng tấm ảnh gia đình với...mấy người nhỉ? Càng nhiều càng tốt đúng không? Em hãy thử nghĩ đi. Rất đẹp!
Im lặng.
- Đường Thi, cho dù em có phản đối cái ước nguyện của anh thì em cũng đừng bắt anh phải li hôn với em. Anh không muốn, thực sự là anh không muốn. Anh yêu em, đến bây giờ thì anh mới biết mình yêu em nhiều như vậy. Em có hiểu được không? Hãy ra mà nghe nhịp tim anh đi, nếu như nó còn đập bình thường thì em muốn hành hạ anh thế nào cũng được.
Im lặng.
Quang Anh mệt quá thở hổn hển. Chính anh cũng không ngờ rằng Đường Thi lại sắt đá đến như vậy. Cái cảm giác cô ấy yêu anh một ít đã hoàn toàn tan biến mà thay vào đó là: Cô ấy không yêu anh một chút nào cả. Nói sùi cả bọt mép ra mà cũng không thèm trả lời một tiếng, nói sến đến nỗi chính mình cũng buồn nôn mà không thèm lao ra đạp cho anh một phát.
Hay là cô ấy không có trong phòng? Anh hiểu Đường Thi mà. Cô ấy không thể thấy anh sắp đột quỵ vì nói trước cửa phòng mà không trả lời lại tiếng nào. Chí ít thì cũng phải gầm lên chửi bới hoặc lao ra túm tóc rồi tạt tai anh chứ. Sao lại im lặng như vậy?
Không chờ thêm một câu hỏi nào từ phía thần kinh trung ương nữa. Quang Anh liền tự mở cửa lao vào như cảnh sát. Và...thật là bất ngờ là căn phòng này rất thoáng. Thoáng đến nỗi chẳng có ai. Hóa ra mấy cái lời vừa nãy anh nói là để cho cánh cửa nghe à? Nói nó có hiểu gì không? Ôi! Anh chẳng quan tâm đâu vì...anh phải đi tìm Đường Thi đã.
Trong khi đi lao đi hỏi mọi người Đường Thi đang ở đâu thì Quang Anh nhìn thấy một tớ giấy được dán ở cảnh cửa. Anh liền gỡ xuống và đọc:
"Em biết là thế nào rồi anh cũng tới! Khi anh đọc được những dòng này thì có lẽ máy bay đã cất cánh rồi. Em xin lỗi! Nhưng có lẽ ở bên em anh sẽ chẳng thể hạnh phúc nổi đâu. Đừng tìm em nhé? Có lẽ Sam Thái cũng rất tốt đấy. Chuyện li hôn, bố em sẽ làm thủ tục. Một phía cũng được, anh không cần lo đâu. Chào anh".
Cứ đọc được một con chữ là Quang anh lại nắm chặt tờ giấy trong tay thêm một nấc. Cuối cùng khi đọc xong nó thì tờ giấy cũng nát tươm rồi.
Quang Anh vừa nhìn ra phía cửa sổ vừa tức giận hét lên:
- Cút đi. Em đi được thì cứ đi luôn. Tôi không cần em trở về nữa.