- Cậu bé này sẽ gặp phải một ngôi sao rất rất xui.
Bà mẹ bế đứa con còn ngậm trong mồm chiếc ** cao su nói vẻ lo lắng:
- Là thế nào hả thấy?
Không gian âm u mịt mì khói hương nơi đây thật khiến người ta có cảm giác bất an. Bà thầy bói với cái mụn ruồi trâu to bằng đầu đũa ngay gần miệng vẫn nói ra những lời dự đoán mà bà cho là người trời đang truyền đạt lại:
- Thế này nhé? Chị cũng biết đấy, dạo này mấy vị ở trên có hơi thèm hoa quả mà tôi thì...- Bà ta thở dài một cái rõ ghét - tôi là một thần bói có lương tâm, xem bói mà rất ít khi lấy thù lao, nhưng bây giờ quả thực là mấy vị ấy rất thèm ăn hoa quả....
Chưa nói hết câu thì người phụ nữ đã hiểu ngay ra ý của bà thầy bói lắm chuyện. Bà vội vàng đặt đứa con xuống, rút trong ví ra mấy tờ nhìn rất bắt mắt.
- Đây. Chỗ này đủ chứ ạ?
Bà thấy bói nhìn thấy tiền như nhìn thấy quý nhân thì liền chộp lấy rồi đặt nhanh vào chiếc khay gần đó khấn khấn vài câu và quay ra mỉm cười đểu giả:
- Thế này nhé? Sẽ chẳng bao lâu nữa, con trai chị sẽ gặp phải một người... nói thế nào nhỉ? tôi chỉ biết cảnh báo cho chị là hãy chú ý chút về người này. Nó sẽ mang lại điều không may cho con chị.
- Vậy phải làm sao ạ?
- Để thằng bé tự quyết định đi. Nó biết cách khắc phục đấy. Tôi đã nhìn ra ngôi sao chiếu mệnh của nó rồi. Sao lại khác người thế này cơ chứ?
Bà mẹ tròn to đôi mắt vẻ ngạc nhiên:
- Khác thế nào ạ?
- Khác à? Rồi chị sẽ biết ngay thôi.
*****************************
Buổi lễ khai giảng được tổ chức hàng năm khiến bao nhiêu đứa trẻ mới bước chân vào trường như Quang Anh thật sự thích thú. Vẻ đáng yêu của cậu đi đến đâu cũng khiến người ta ngước nhìn. Một vài thầy cô giáo thỉnh thoảng chạy đến nựng cậu nói:
- Ui cha! Ở đâu ra một thiên thần dễ thương thế này nhỉ? Sau này trường ta sẽ dạy thiên thần này đúng không?
Quang Anh liền dùng ngay vẻ đáng yêu của mình để lấy lòng các thấy cô giáo. Ai bảo trẻ con không biết gì? Thời đại bây giờ khác xưa nhiều rồi. Trẻ con còn "quái" hơn cả người lớn chúng ta rất nhiều. (Tác giả là người từng trải). Thực ra năm nay cậu đã học lớp 2 rồi. Chỉ là mới chuyển đến đây thôi.
- Này cậu!
Quang Anh quay ra phía tiếng gọi. Một cô bé xinh xắn hết chê với chiếc mũ nhỏ xinh trên đầu. Mái tóc được thả phủ trước ngực cô bé. Bộ váy trắng sữa làm cô bé thật sự hài hoà trong ánh nắng thu vàng rộm. Quang Anh nhìn cô bé thì khẽ nheo mắt. Cậu thích thú trước hình ảnh này. Không phải là cô bé này bị "trúng tiếng sét đáng yêu" của cậu đó chứ?
- Gì thế? - Quang Anh nói vẻ thơ ngây. Đúng là lạm dụng quá mức vẻ đáng yêu của mình mà.
Cô bé không thèm để ý gì đến vẻ đáng yêu mà đối phương đang cố gây dựng. Cô chỉ biết là nó đang giẫm lên chiếc khăn của cô. Đáng ghét, ở đâu xuất hiện một đứa mặt búng ra sữa mà dám làm nhơ chiếc khăn của cô thế này.
- Khăn của tôi.
Quang Anh nhìn theo ngón trỏ đang chỉ xuống dưới chân cậu. Chiếc khăn màu trắng bị cậu bé giẫm cho bê bết, bẩn thỉu. Rồi cậu lại đưa mắt nhìn cô bé đối diện đầy vẻ tiếc nuối:
- Xin lỗi nhé!
- Nhặt lên.
Gì chứ? Tưởng mình là công chúa chắc? Quang Anh xì một cái rõ to rồi dõng dạc nói như tuyên bố:
- Tôi không phải người hầu của Cậu.
Cô gái chẳng đoái hoài gì đến vẻ tức giận của Quang anh mà tiếp tục nói:
- Sẽ rất vinh hạnh cho cậu nếu được làm người hầu của tôi đấy. Lễ phép chút đi. Chiếc khăn này tôi không cần nữa. Đến giờ khai giảng rồi.
Quang Anh ngớ người một góc. Con nhỏ đáng ghét, ở đâu chui ra thế không biết? bọn con gái ở nhà trẻ còn dễ thương hơn.
Quang Anh bước vào hàng ngũ. tiếng trống diễu hành đã vang lên.
Khi Đi qua khán đài của các vị đại biểu. Với một khoảng cách như thế này thật làm Đường Thi thấy khó chịu. Đã thế đi trước mặt cô còn là thằng bé đáng ghét kia nữa chứ? Hắn không phải quá hâm mộ cô mà làm thế này đó chứ? Thôi xin hồn.
Nhưng đang đi đến chính giữa khán đài thì Đường Thi cảm thấy vướng vướng ở chân. Còn chưa kịp cúi xuống nhìn xem thì...
Oạch!!
Xoẹt!
Quang Anh cảm thấy hơi hơi mát ở phía dưới. Cậu cũng công nhận là cậu chưa mặc xịp. Nhưng cũng không đến nỗi bị gió lùa như thế này chứ? Rồi cậu nghe thấy tiếng cười rộ lên của đám học sinh...
Ôi cuộc đời ơi. Quần Quang Anh bị tụt đến tận đầu gối. Bao nhiêu cái cần xem thì nó cũng lộ hết ra nhìn rất huy hoàng. Và người mang trọng trách nắm lấy quần cậu lúc này không ai khác chính là...Con nhỏ đáng ghét ấy.
Đường Thi biết ngay là dây giày có vấn đề mà. Chiếc mông trắng ơn ởn trước mặt cô bé khiến cô không cầm được lòng mà "oẹ" lên vài tiếng. Hay lắm, ở đâu ra cái quần buồn cười như vậy? Cậu ta không biết mặc quần phăng thay vì quần chun sao? 7 tuổi còn gì nữa. Thật là mất mặt. Đường Thi cô vẫn còn trong sáng tại sao lạo bắt cô nhìn những cái này khi mới bước vào tuổi 4 chứ? Là thế này, vì quá háo hức đi học nên hôm nay Đường thi đã lén lút vào trường dự lễ khai giảng. ai ngờ lại như thế này chứ? 2 năm nữa cô tuyệt đối sẽ không đi khai giảng.
Năm Quang Anh lên lớp 9. Cậu đã là một học sinh lớp 9 rồi đấy, chỉ thiếu mối cái biển đeo trước cổ "em là học sinh lớp 9" nữa thôi. Nhưng bao nhiêu năm qua cậu vẫn còn nhớ như in cái cảnh tượng đó. Thật là mất mặt quá đi. Những ngày sau đó cậu không thể sống nổi trong môi trường đó, bọn con trai thì cười khúc khích mỗi khi nhìn thấy cậu, đám con gái thì nhìn cậu như một thằng biếи ŧɦái. Còn đứa con gái kia thì mất tăm mất dạng không thấy đâu. Thời đại hoàng kim của một cậu bé dễ thương tưởng chừng kết thúc cho đến những năm cấp 2. Bạn bè mới, cuộc sống mới. Tuổi dậy thì mang lại cho Quang Anh biết bao điều mới lạ, ngoại hình biến đổi hẳn. Không còn là một vẻ đáng yêu nữa mà thay dần vào đó là một vẻ đẹp trai đến... vô đối. Mọi điều tuyệt vời như chắp cánh cho cậu. Cho đến một hôm
- Liên đội trưởng đến kìa.
Đám nữ sinh gần như gào rú khi Quang Anh xuất hiện. Cậu tất nhiên là sẽ hài lòng về điều này. Duy chỉ có đứa con gái với ánh mắt bất cần đời và ăn mặc kiểu cách sành điệu... không kém gì cậu là hờ hững với vẻ đẹp trai này.
Đường Thi nhìn cái người được bọn bạn tôn kình gọi là "liên đội trưởng" một cách cuồng nhiệt kia. Nhìn hắn cô cảm thấy có gặp qua ở đâu rồi và...cuối cùng thì cô cũng nhớ ra. Bao nhiêu năm qua hắn vẫn sống sót sau ngày ấy. Quả là bám trụ kiên cường:
- Chào!
Đường Thi đưa tay lên chào kiểu quân đội rồi bước đến chỗ "Liên đội trưởng" đang đứng. Cô ghé sát vào người hắn ta nói đểu giả:
- Chàng trai mặc quần chun.
Quang Anh giật thót mình vội vội vàng vàng bịt lại cái loa đang liến thoắng. Thì ra là cô ta, chả trách cậu laị thấy quen như vậy. Cậu lôi cô vào một góc rồi đe doạ:
- Tốt nhất là ngậm cái miệng vào.
Đường Thi nheo mắt lại nói đểu giả:
- Nếu không thì sao hả liên đội trưởng?
- Tôi làm cho cô không còn đường sống.
Đường Thi giằng người mình ra khỏi Quang Anh. Cô chỉnh lại tư thế rồi quần áo. Xong xuôi thì cô vội vàng hét lên:
- Trời ơi! Liên đội trưởng, sao anh có thể đáng ghét như vậy?
Mọi người bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía hai con người này. Quang Anh không hiểu cô ta sẽ làm trò quái gì tiếp theo, cậu chỉ biết nhìn cô ta dò xét rồi nói lại:
- Cô bị điên à? Hét cái gì?
Đường Thi giả vờ tội nghiệp. Bước đến cạnh đám bạn rồi chớp chớp đôi mắt to của mình rồi nói vẻ ấm ức:
- Anh ấy bảo tớ nếu không cho anh ấy...không cho anh ấy hôn thì anh ấy không cho tớ đường sống.
Quang Anh tí thì té ngửa ra đằng sau khi câu nói này kết thúc. Thật là trơ trẽn, Cậu đã nói thế bao giờ? Cậu ngay cả muốn nhìn còn chẳng muốn nhìn mặt con nhỏ đó chứ đừng nói là hôn nó. Thật là " ngậm máu phun người". Nhưng mọi người có ai hiểu cho cậu đâu, họ bắt đầu nhìn cậu với một ánh mắt phức tạp mà trong đó chủ yếu là... kinh tởm. Hay lắm, một lần nữa những ánh mắt "thân thương" này lại được trở về bên cậu.
Đường Thi trong lòng cười thầm. Cô vuốt nhẹ đuôi tóc như để ăn mừng chiến thắng rồi khẽ liếc mắt nhìn về phái Quang Anh. Nhìn mặt hắn cắt không còn gitọt máu. Không hiểu sao cô rất thích trêu người mà Quang Anh đang nằm trong tầm ngắm của cô, sẽ thật tuyệt nếu hắn hộc máu mà chết y như bố cô đánh cái tên giẫm lên chân cô vào bệnh viện. Haha, càng nghĩ càng đáng để cười.
Cô bạn bên cạnh thấy Đường thi nói như vậy thì vội đứng lên chỉ thẳng tay vào mặt Quang Anh nói:
- Anh là đồ trơ trẽn. Đường Thi đúng là hoa khôi thật nhưng anh không được lạm dụng chức quyền như thế?
Một câu thôi. "Gϊếŧ". Đó là những gì Quang Anh muốn vào lúc này. Mấy đứa con gái lắm chuyện. Tưởng cậu bị bại não hay sao mà đi thích con mang tên "thơ nhà Đường" này chứ? Thật không thể chịu nổi. Quang Anh mấp máy môi nhưng lời nói không thể ra nổi thành câu. Điều ấy càng làm thêm vị cho mấy ánh mắt sắc lẹm như dao đang đổ về phía cậu. Quả là "thơm ngon", cậu cảm thấy như thế. Cậu thề là hôm nay cậu sẽ đại nghĩa diệt thân đập chết mấy con dế mà cậu chăm nom để trả mối thù hằn hôm nay. (Nó có liên quan gì không?)
Rồi cuối cùng thì Quang Anh cũng chịu quay người bỏ đi trong cảnh tượng huy hoàng là những ánh mắt hằn học. Trong thâm tâm cậu đang in hằn hai chữ lịch sử: "Sát thát".
Và cuối cùng.... Đường Thi đắc cử Liên đội trưởng vào kì 2. Cục diện thay đổi hoàn toàn. Cứ hàng tuần, người phải ở lại lao động khu nhà vệ sinh không ai khác chính là... Vâng! Bạn Quang Anh, Liên đội trưởng vừa mất chức của chúng ta. Đúng là câu "lên voi xuống chó" cần phải trao cho bạn Quang Anh này thôi.
Những tháng ngày sau đó tưởng chừng đã kéo rèm, che giấu mọi ánh nắng của Quang Anh. Cho đến khi cậu thoát khỏi ngôi trường đó. Và thật may mắn là cậu đã không gặp lại Đường Thi trong những năm cuối đời học sinh.
****************
- Tổng giám đốc!
Tiếng thư kí vang bên tai khiến Quang Anh giật mình. Anh vừa nhớ lại những năm tháng học sinh và không khỏi rùng mình. Trong tay anh là bản hồ sơ của : Trần Đường thi. Nhìn cái tên này anh lạnh toát mồ hôi. Sao tự dưng thấy bất an vậy? Đang nghĩ xem có nên cho cô ta vào công ti không?
- Cho cô ta vào đi.
Thư kí đi ra ngoài và một lúc sau cánh cửa được mở ra.
Đường thi bước vào. Phòng của Tổng giám đốc thật rộng lớn. Nó lớn hơn văn phòng của bố cô nhiều. Nhưng tất nhiên là những người như bố cô có thể thừa tiền xây những căn phòng lớn hơn thế này gấp ba lần. Rồi cô kéo ghế ngồi đối diện với vị tổng giám đốc. Anh ta không nhìn cô. Trong tay anh ta vẫn cầm bản hồ sơ của cô. Có vẻ như là rất ấn tượng đây.
- Chào ngài tổng giám đốc.
Cuối cùng thì Quang Anh cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Đường Thi. Chết tiệt! Sao bao nhiêu năm qua cô ta lại xinh đẹp đến kiều diễm thế này chứ? Suýt chút nữa là anh không nhận ra cô ta rồi.
Đường Thi cũng bất giác giật mình. Là anh ta. Sao lại gặp nhau vậy? Đúng là trái đất quay tròn. Đường thi quan sát Quang Anh. Mẹ kiếp! Anh ta đẹp trai dã man tàn bạo thế này thì làm sao cô chịu nổi. Còn đẹp hơn cả Mac vệ sĩ của cô nữa. Được rồi! Cô thừa nhận là mình có hơi bị "say" một tí. Chỉnh lại tư thế thôi.
- Thơ nhà... à nhầm! Đường Thi. Theo như hồ sơ của cô thì cô yêu cầu một công việc nhẹ nhàng và có lương tạm ổn?
Sh*t! Cô ta tưởng mình là bà hoàng chắc? Làm gì có công việc nào nhẹ nhàng mà lương cao? Đúng là trơ trẽn, lại còn dám yêu cầu anh nữa chứ. Tốt nhất là nếu cô ta chịu giặt đồ lót cho anh thì anh còn có thể xem xét lại.
Đường Thi mỉm cười e thẹn mà không cần để ý xem người đối diện cần một "túi nôn" cỡ XXL và yêu cầu nó không bị thủng.
- Hi hi, vâng ạ!
Quang Anh cố giữ cho mình thật bình tĩnh rồi nói:
- Tôi cũng nghĩ cô muốn như vậy nên đã bố trí một công việc hết sức nhẹ nhàng cho cô.
Đặc biệt, nếu lúc nào quá độ có thể xả tuỳ ý mà không cần phải chạy đường dài.
Mắt Đường thi vội vàng sáng rực lên, công việc gì mà hay vậy chứ?
- Tốt như vậy sao?
- Phải.
Rồi Quang Anh gọi thư kí vào dặn dò:
- Dẫn cô Đường Thi đây xuống cho bác Thanh giao việc.
Cô thư kí trẻ nhìn Quang Anh khó hiểu rồi lại nhìn Đường thi. Nhìn là biết đây là một tiểu thư rồi, sao có thể làm công việc của người dọn vệ sinh wc chứ?
- Giám đốc...việc này...
Quang Anh biết Cô ta dịnh nói gì vội chặn họng lại. Anh sao có thể để cô thư kí xinh đẹp của mình làm hỏng kế hoạch được:
- Là do cô Đường Thi đề nghị.
Đường thi vẫn ngây ngô không biết gì về "công việc nhẹ nhàng" của mình. Cô vui mừng đứng dậy khoác tay thư kí ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa nói:
- Phải! LÀ tôi đề nghị đấy. Đi xem công việc của tôi nào.
Quang Anh không quên nói với theo:
- Chúc cô lao động vui vẻ nhé?
Và rồi anh nói thêm vế sau, nói rất nhỏ:
- Và chúc cô làm tiểu thư nơi bệ xí thành công.