Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Việc làm cho Tề Khê bất ngờ chính là ngày hôm sau, người phụ trách bên công ty điện ảnh thực sự có mặt đúng giờ ở công ty luật, cũng không dám lại ăn nói hùng hổ. Lần này bên đó dẫn theo một người luật sư, bày tỏ thái độ muốn thương lượng.

Nhắc đến việc đàm phán, Cố Tuyết Hàm vô cùng giỏi. Trước đây chị ấy đã bàn qua với Trần Tương về vấn đề mấu chốt của Trần Tương và Ngải Tường, đại khái sẽ mạnh dạn đề xuất với bên công ty điện ảnh những phương án bồi thường vi phạm hợp đồng khả thi, vì biểu đạt thái độ xin lỗi do chủ động hủy hợp đồng, Trần Tương đồng ý bồi thường thêm một khoản ngoài khoản đã thỏa thuận trong hợp đồng, xem như khoản bồi thường để xoa dịu bên phía công ty.

Một khi bắt đầu, hạng mục phim điện ảnh hợp tác sẽ kéo theo số vốn đầu tư rất lớn. Nếu dự án bắt đầu đẩy mạnh quảng bá nguyên tác sẽ gặp rất nhiều trở ngại, chờ đến khi vàng thực bạc trắng bắt đầu rót vào, lại xảy ra tranh chấp sợ sẽ càng bị động. Vì vậy lúc này đại diện công ty điện ảnh chẳng đặng đừng mà phải đồng ý phương án bồi thường có lợi nhất cho phía mình.

Chỉ là lúc gần rời khỏi, anh ta vẫn không nhịn được chút ai oán: "May mắn là tôi vừa mới mua bản quyền, còn chưa chính thức thúc đẩy đầu tư, nếu tiến độ mà nhanh quá, tổn thất này, tôi không thể gánh vác nổi."

"Có điều Ngải Tường đi không xa được, tầm nhìn thiển cận quá. Vốn hạng mục sách mới này của anh ta, tôi đã tìm một đội chế tác rất tốt. Tuy giá trị bản quyền không phải là cao nhất nhưng lúc ấy anh ta còn chưa nổi tiếng, giá mà tôi đưa ra so với lúc đấy mà nói đã là rất có thành ý. Hơn nữa, tôi dù nói chuyện quê rích quê rang nhưng cũng đã lăn lộn hai mươi mấy năm trong giới phim ảnh. Hạng mục của tôi cả chế tác và diễn viên đều tuyệt đối không tệ, kịch bản cũng đã định tìm một nhà biên kịch lớn có tiếng, vốn cũng sắp hẹn ký hợp đồng. Anh ta bây giờ lại trở mặt, được rồi, tùy anh ta vậy."

Đối phương cười khẩy: "Trên đời này không có bức tường nào kín gió cả. Công ty trong nước bây giờ có thể ra giá hai nghìn vạn, tôi cũng biết là nhà ai. Chỉ có thể nói, chính là xuất thân chân đất, từ ông chủ bất động sản mà muốn lấn sân sang điện ảnh, đội nhóm ngay cả thực hiện một hạng mục hoàn chỉnh cũng không có. Tôi xem xem ông ta mang dự án này phá ra thành cái dạng gì. Sức hấp dẫn của hai nghìn vạn thực sự rất lớn, nhưng vì tiền mà làm ăn không có tâm dẫn đến vi phạm thỏa thuận, chỉ có thể nói sớm muộn gì cũng sẽ bị sập bẫy thôi."

Lúc hai bên đạt được thỏa thuận dĩ nhiên là nói với nhau lời hay ý đẹp. Đến lúc giải tán, tự nhiên lời khó nghe, nguyền rủa gì cũng có thể phun ra."

Với việc này, Trần Tương cũng không quá để tâm. Tuy rằng vi phạm hợp đồng, nhưng cô ấy vừa nhìn cũng biết là người được giáo dục đàng hoàng, thái độ vô cùng hòa nhã. Có mấy lần lời nói của đối phương gần như công kích cá nhân, cô ấy cũng chỉ nhịn và không ngừng xin lỗi.

Tề Khê cảm thấy nếu thái độ của cô ấy không như thế, bên phía công ty điện ảnh hẳn sẽ không đồng ý chấm dứt hợp đồng nhanh như vậy.

Đối với thỏa thuận lần này, dĩ nhiên Trần Tương vô cùng hài lòng, cũng liên tục nói cảm ơn với Cố Tuyết Hàm: "Hợp đồng ủy quyền chồng tôi ký hẳn là có thể gửi đến công ty luật sau hôm nay. Lưu phương thức liên hệ của luật sư Tiểu Tề lại, kế tiếp tôi sẽ nhanh chóng bảo chồng tôi chuyển phí luật sư, lần này thực sự cảm ơn cô."

Vụ việc đầu tiên, giải quyết thuận lợi hơn so với mình nghĩ, Tề Khê cũng nhẹ nhàng thở ra.

Mà không bao lâu, cô quả thực nhận được chuyển phát nhanh hợp đồng ủy quyền mà Ngải Tường đã ký tên.

Chỉ là...

Tề Khê tùy tiện liếc nhìn một cái, sau đó phát hiện ra nơi gửi chuyển phát nhanh là trong cùng thành phố.

Không phải Trần Tương nói Ngải Tường đi công tác ở nơi khác sao?

Nhưng đây rõ ràng...

Có thể là đã về chăng?

Tề Khê nhanh chóng căn cứ theo quy trình của công ty xin đóng dấu xong xuôi hợp đồng ủy quyền, lúc này mới liên hệ Trần Tương để gửi lại một trong hai bản đã ký.

Tề Khê hỏi dò: "Chị Trần, gửi cho chị hay là gửi cho anh nhà?"

Trần Tương ở đầu dây bên kia cười đến là dịu dàng: "Em gửi đến chỗ chị là được, anh ấy vẫn còn đi công tác bên ngoài bàn chuyện hợp tác."

...

Tề Khê cúp điện thoại, vẫn cảm thấy trong lòng rối rắm.

Cô nghe qua lời của Triệu Y Nhiên, Trần Tương vốn là giảng viên đại học, xem như có một công việc ổn định nở mày nở mặt. Trước khi Ngải Tường thành danh, cũng là công việc này chèo chống cuộc sống của hai người họ. Sau khi Ngải Tường nổi tiếng, có số lượng phỏng vấn lớn, hợp tác hoặc mấy công việc lặt vặt, vì vậy nên Trần Tương xin nghỉ việc, dùng thân phận trợ lý để giúp anh ta giải quyết những việc vụn vặt này. Chính là bình thường chỉnh sửa bản thảo, sửa lỗi chính tả, lỗi câu, cùng với việc thay mặt mời luật sư đàm phán chuyện hủy hợp đồng, vân vân...

Có điều... tiền của Ngải Tường, nhìn qua hình như cũng không giao cho Trần Tương. Bởi vì nếu không chỉ là công việc giấy tờ, nếu như ngay cả quyền hành tài chính cũng giao cho Trần Tương, phí luật sư cũng không cần chờ Ngải Tường "đi công tác" về mới chi trả được.

Vụ việc dù đã xong, nhưng Tề Khê ít nhiều cũng có chút tò mò.

Thời gian nghỉ trưa, cô tìm đọc ngay tư liệu về Ngải Tường trên mạng.

Ngải Tường dĩ nhiên là bút danh. Ý nghĩa của bút danh cũng có quan hệ với vợ, là từ đồng âm với "Yêu Tương" mà ra.

Tề Khê đào đến Weibo của Ngải Tường, phát hiện nội dung trên Weibo của anh ta, ngoại trừ tuyên truyền cho tác phẩm của mình, thì đều có liên quan đến vợ, chính là kiên trì mỗi ngày nhắn gửi cho vợ một câu tâm tình, và thường xuyên thể hiện tình cảm với vợ.

Bởi vì "Gặp Tiên" gần đây "hot", Triệu Y Nhiên cảm thấy như được gặm nhấm một tình yêu thần tiên.

Dáng vẻ của Ngải Tường thật ra cũng không đẹp, thậm chí có thể nói là xấu. Cân nặng cũng vì ở nhà sáng tác lâu dài mà hoàn toàn không quản lý, làn da ngăm đen, còn có mắt tam giác (1), nhưng cách ăn nói quả thực được xem là hài hước. Mà lòng trung thành của anh ta đối với tình cảm và với vợ không chỉ giúp anh ta giành được một lượng lớn fan hâm mộ nữ như Triệu Y Nhiên, mà còn có đông đảo người hâm mộ nam ủng hộ, từ trên người anh ta mà cảm nhận được đỉnh cao của cuộc sống_____ Chỉ cần anh có một tâm hồn thú vị, là có thể trở nên đẹp đẽ.

Đây vốn là chuyện nhìn thấy cái đẹp bề ngoài muôn thuở, chỉ là Tề Khê càng xem những đoạn phỏng vấn của Ngải Tường, càng phát sinh cảm giác không bình thường_______

"Đúng, tôi đối với bà xã gần như là ngoan ngoãn phục tùng, tôi sẽ dẫn cô ấy đến nhà hàng hàng đầu trên tầng thượng của tháp xoay, chuẩn bị 999 đóa hồng, còn có cả rượu đỏ vận chuyển đường hàng không từ Pháp..."

"Tôi hy vọng cô ấy không cần phải đi làm, bởi vì thu nhập của tôi hiện này hoàn toàn có thể nuôi được cô ấy."

"Thật ra tôi lúc ấy đúng là nhận công việc bảo vệ khu phố nhà cô ấy, sau đó đối với cô ấy là vừa gặp đã yêu. Lúc ấy vì theo đuổi cô ấy, thật là hao tổn tâm tư, mỗi ngày viết thư tình, ngày nào cũng ngồi xổm trước cổng nhà cô ấy. Dáng vẻ cô ấy xinh đẹp, cũng có rất nhiều người theo đuổi, đều là xe sang này nọ. Tôi mỗi ngày đều mượn cớ, không cho người ta đi vào khu phố... Cô ấy ban đầu không nhận điện thoại của tôi, vẫn từ chối tôi, còn cảnh cáo tôi, nói sẽ báo cảnh sát, nhưng cuối cùng dù sao cũng theo tôi."

Trên đoạn phim, người điều khiển chương trình cười trêu Ngải Tường là "Ông vua giấm", dưới bình luận cũng cười ha hả hàng loạt, nhưng Tề Khê lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Hành vi này của Ngải Tường không phải là tên đàn ông quấy rối đáng khinh sao? Vì sao bởi vì cuối cùng thành công lại được tẩy trắng thành tình yêu chứ? Hơn nữa, hành vi khoe vợ này của anh ta, so với việc nói là khen vợ, rốt cuộc cũng là nói về mình, khen cũng là khen bản thân_____ Chính mình lợi hại, mặc dù trình độ văn hóa không cao, vẫn có thể theo đuổi được người vợ bạch phú mỹ khủng, bản thân bây giờ kiếm được nhiều tiền, vậy nên cho vợ rất nhiều thứ thoạt nhìn lãng mạn xa xỉ...

Nhưng, Trần Tương thực sự cần điều này sao?

Tề Khê cảm thấy được, theo khí chất của Trần Tương mà nói, cô ấy cũng không phải là dạng quan tâm nhiều đến vật chất hoặc là loại người thích cuộc sống khoác lác xa xỉ. Ngược lại, vẻ mỏi mệt nhàn nhạt giữa đôi chân mày của cô ấy lại không thể che giấu nổi, dáng vẻ tất tả đi đón con của cô ấy còn quẩn quanh trong lòng Tề Khê.

Cũng là lúc này, bên chỗ ngồi bỗng có âm thanh kéo suy nghĩ của Tề Khê trở về.

Là Cố Diễn đã trở lại.

Buổi sáng Cố Diễn đi đến Tòa lập án, vì vậy không tham gia vào buổi đàm phán chấm dứt hợp đồng của Trần Tương và Ngải Tường.

Trước hết Tề Khê cập nhật tiến độ việc hủy hợp đồng thành công với Cố Diễn, sau đó lại cảm ơn: "Cố Diễn, cũng là cậu có cách, bên kia cuối cùng vẫn là đến đúng mười giờ rưỡi."

"Ừ."

Tiếc là Cố Diễn không có phản ứng gì quá lớn, anh ngồi thẳng xuống mở máy tính ra, bộ dạng chuẩn bị vùi đầu vào làm việc.

Có điều Tề Khê lại phát hiện chuyện gì đó khác thường.

Cố Diễn từ trước đến nay vẫn mặc quần áo màu lạnh, hôm nay lại mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn!

Đại bộ phần đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng phấn cũng không ưa nhìn, nhưng vì làm da trắng trẻo của Cố Diễn, thật sự có thể hoàn toàn chinh phục được màu sắc này.

Nói thẳng ra, anh mặc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt này, lại vô cùng đẹp.

Vốn Tề Khê cũng không tưởng tượng ra dáng vẻ anh mặc màu hồng nhạt, nhưng bây giờ vừa thấy, lời nịnh nọt của mình trước đây vậy mà lại đúng.

“Màu hồng nhạt thật sự hợp với cậu đó Cố Diễn!"

"Cậu nhàm chán không có gì để nói? Có thể tập trung vào mấy chuyện chuyên môn không?”

Dù thốt ra lời như vậy, Tề Khê vẫn nhạy bén phát hiện ra dù âm thanh vẫn lạnh như băng, nhưng sắc mặt Cố Diễn rõ ràng rạng rỡ lên một chút.

"Bách khoa toàn thư Cố Diễn" hoàn toàn không lừa gạt mình. Cố Diễn quả nhiên thích màu hồng phấn! Cũng thích được người khác đồng tình, khích lệ!

Lời mình nói trước đây, xem ra cũng không phải không có chút hiệu quả nào! Dù sao, nếu lời khen của mình Cố Diễn nghe không vào, cậu ấy sao có thể dũng cảm sống thật với bản thân, lần đầu tiên trong đời mặc loại áo sơ mi hồng nhạt thế này đi làm?

Có thể thấy sự cổ vũ, thấu hiểu và bao dung của mình đã cho Cố Diễn một sự khích lệ lớn lao.

Nội tâm Tề Khê ngập tràn cảm xúc mãnh liệt về việc tiếp tục cố gắng. Có công mài sắt, dù Cố Diễn có lạnh lùng hà khắc đến đầu, mỗi ngày mình đều cố gắng làm tốt thế này, còn sợ cuối cùng không thể chung sống hòa bình với cậu ấy sao?

Cố Diễn bao lần đứng thứ nhất nhưng nhà vô địch luôn cô đơn cỡ nào. Nếu bên cạnh có một người năng lực không thua kém, có thể đồng tình với những sở thích kỳ quái của cậu ấy, chẳng phải có thể nhanh chóng trở nên thấu hiểu và trân trọng nhau?

Có lẽ đã thật sự nhắm chuẩn ngay sở thích của anh, thời điểm lấy sầu riêng ra, Tề Khê cảm thấy được nội tâm Cố Diễn chấn động kịch liệt. Bởi vì ánh mắt anh kinh ngạc và phức tạp nhìn về phía quả sầu riêng, im lặng thật lâu, mới giống như tìm lại được giọng nói và lý trí.

______

"Cậu mua cái này có ý gì?"

Để kéo quan hệ trở thành bạn thân, bước đầu tiên phải trở thành người cùng sở thích. Phàm là hai người có sở thích gần nhau, luôn có thể nhanh chóng hòa nhập.

Tuy Tề Khê cũng không thích sầu riêng, thậm chí có hơi sợ hương vị này, nhưng cô vẫn trong tầm mắt của Cố Diễn, bình tĩnh nói: "Bởi vì quả mình thích nhất là sầu riêng, tuy nhiều người không thích hương vị của nó, nhưng mình còn nhịn không được muốn đem nó trao cho cả thế giới! Mình tin rằng, nhất định có thể tìm được người cũng thích sầu riêng giống như mình!"

Cố Diễn không trả lời thẳng, chỉ nhìn Tề Khê: "Cậu thực sự thích sầu riêng? Con ngươi đen láy của anh nhìn cô chăm chăm: "Sao hồi đại học chưa bao giờ thấy cậu ăn qua?"

Tuy cô chưa từng nếm qua sầu riêng hồi đại học, nhưng theo lời Cố Diễn nói, giống như thực sự hiểu rõ nhất cử nhất động của mình vậy.

Tề Khê cười gượng: "Đại học ở ký túc xá mà. Cậu xem, bây giờ sầu riêng còn chưa khui, lại gần có thể ngửi được mùi. Nếu thực sự khui ra, còn không phải hun mùi cho cả đám trong ký túc xá sao? Hơn nữa ăn loại đồ này chính là muốn tìm người có sở thích giống mình cùng ăn, mới có không khí. Các cô ấy không thích, cho dù không ngại mùi, mình ăn một mình cũng cô đơn quá."

Rào trước đón sau đàng hoàng, chỉ còn thiếu một chiêu cuối.

Tề Khê lơ đãng nhìn về phía Cố Diễn: "Nếu cậu thích, về sau chúng ta có thể cùng ăn sầu riêng đó! Vừa lúc một người ăn cũng không hết! Mình bình thường tìm không được người cùng sở thích nên cũng không có cơ hội ăn. Cho nên Cố Diễn, cậu có thích sầu riêng không?"

Cố Diễn nhìn quả sầu riêng to đùng trên bàn, có thể là ngạc nhiên sung sướиɠ đến nói không nên lời. Cả người anh thoạt nhìn bình tĩnh, sửng sốt trong chốc lát, mới lần nữa nhìn Tề Khê, giống như nghẹn ngào nhả ra hai chữ: "Cũng được."

Tề Khê không ngờ, Cố diễn còn thẹn thùng đến vậy, mình đã nói đến đấy, cậu chàng vẫn cứ rụt rè như thế, đối diện với một quả sầu riêng Musang King loại đặc biệt, to đùng như thế, nhưng vẫn có thể không loạn mà nói "cũng được", mà còn nói ra vẻ miễn cưỡng như vậy, giả bộ cũng thật ra vẻ!

Nếu không phải sớm có "Bách khoa toàn thư Cố Diễn" trong tay, đúng là Tề Khê cũng không chắc chắn có thể xuyên qua lời nói dối lòng của Cố diễn, thực sự nghĩ cậu ấy rất gượng gạo.

Cố Diễn nhìn lom lom quả sầu riêng, biểu cảm rất khó hình dung, cũng không biết suy nghĩ điều gì, sau một lúc lâu, anh mới xoay đầu nhìn Tề Khê: "Cho nên quả sầu riêng này là muốn tôi ăn cùng với cậu?"

"Không không! Không cần! Mình mua hai quả! Còn một quả gửi về nhà mình rồi! Cái này cậu cứ mang thẳng về nhà thôi! Chúng ta mạnh ai nấy về nhà ăn!"

Làm gì chứ, chỉ là lúc ngày ngửi được hương vị sầu riêng tản mát, Tề Khê đã hận không thể nín thở, còn nói gì đến khui ra ăn, cô hoàn toàn không thể giải thích được sự yêu thích của Cố Diễn đối với loại quả này.

Cố Diễn nhìn Tề Khê: "Không phải cậu vừa nói ăn một mình lại cảm thấy cô đơn?"

"Không không! Bây giờ mình tìm được người cùng chung sở thích rồi, trong lòng đã không còn vắng vẻ! Dù không ăn cùng nơi, nhưng trong lòng mình biết cùng chung trong một thành phố có một người cũng yêu thích sầu riêng cũng đang giống như mình, dùng tâm tình hệt nhau mà thưởng thức sự tuyệt vời của sầu riêng, là mình đã cảm thấy trọn vẹn!"

Cố Diễn mím môi nhìn quả sầu riêng, sau đó không nói.

Chỉ là mặc dù quả sầu riêng ấy cậu có thể một mình hưởng trọn, nhưng trông Cố Diễn cũng không được vui cho lắm. Chẳng lẽ... chẳng lẽ mình mua hơi nhỏ?

Tề Khê vội cứu vớt, nói: "Lần sau cậu đi siêu thị với mình, chúng ta lại mua quả lớn hơn nữa. Hôm nay giữa trưa mình đi có một mình, chỉ có thể mua quả bé như thế."

Nhất định là trách Tề Khê mua nhỏ, Cố Diễn hoàn toàn không lý đến Tề Khê.

Chỉ là điện thoại nội bộ của Cố Tuyết Hàm nhanh chóng đánh vỡ sự yên lặng giữa hai người_______

"Có một bản hợp đồng hợp tác, ngày mai ký kết, bên kia yêu cầu hợp đồng song ngữ, cho nên tối nay hai đứa phải dịch ra tiếng Anh. Có hơi gấp. Đợi gửi mail cho hai đứa, hai đứa phân công nhau, có thể tăng ca một chút."

Vì mới bắt đầu công việc luật sư tập sự, Tề Khê vẫn còn bị chìm trong trạng thái phấn khởi, năng lượng ngập tràn không có chỗ phát huy. Lúc này nhận việc, cảm xúc mãnh liệt của cô thực sự bắn ra bốn phía_____ Môn tiếng anh Pháp lý cô học tương đối tốt, đối với việc dịch thuật hợp đồng quả là tự tin tràn đầy.

Thời điểm này, không phải là cơ hội tốt để nịnh nọt Cố Diễn sao?

Lúc này Tề Khê nhìn về phía Cố Diễn, vẻ mặt chân thành nói: "Cố Diễn, tối nay cậu cứ tan tầm như bình thường về nhà nghỉ ngơi đi. Dịch hợp đồng không cần cậu, giao mình mình là được! Cậu đem sầu riêng về nhà hưởng thụ thoải mái đi!"

Tề Khê vừa nói xong, email của Cố Tuyết Hàm cũng được gửi tới.

Trên mặt Tề Khê còn mang theo ý cười quan tâm đối với Cố Diễn, sau đó cô thuận tay mở tập đính kèm theo email, nhìn thấy_______

Một bản hợp đồng năm mươi trang.

Ý cười sót lại trên mặt Tề Khê cũng theo bản hợp đồng mà lịm dần, từ từ cứng ngắc.

Bản hợp đồng năm mươi trang này còn không phải những điều khoản theo khuôn mẫu như thông thường. Đây là một bản hợp đồng mua bán số lượng lớn thiết bị quang học. Bởi vì đề cập đến loại thiết bị và tính năng, phần lớn đều dùng những thuật ngữ vô cùng chuyên môn. Phần "Định nghĩa" mà Tề Khê xem bằng tiếng Trung cũng không hiểu đã dài đến hai trang...

Tề Khê nhìn Cố Diễn cười gượng: "Cố Diễn... nếu không..."

Cố Diễn cũng thấy email, lúc này điềm tĩnh nhìn Tề Khê: "Không phải cậu vừa bảo tôi cứ tan việc trước? Nếu vậy tôi đi trước."

"..." Tề Khê ngại đổi ý thẳng, chỉ có thể trong cái khó ló cái khôn mà tìm cớ, "Mình thấy quả sầu riêng này của cậu cũng lớn quá, mình cậu ăn hết dễ bị nóng. Mình nghĩ... thấy, quả thật sầu riêng phải ăn cùng nhau mới có không khí, hay là cậu ở lại chúng ta cùng nhau ăn?"

Tề Khê không cho Cố Diễn cơ hội từ chối, nói tiếp: "Có điều bây giờ mọi người còn chưa tan làm, bây giờ ăn thì mùi quá. Hay là cậu sẵn tiện nán lại dịch hợp đồng với mình, chờ tối đồng nghiệp về hết, chúng ta tìm cái phòng họp mà ăn sầu riêng với nhau."

Đây cũng chỉ là Tề Khê nói liều, cô cũng không quá ôm hy vọng Cố Diễn sẽ ở lại, nhưng ngoài mong đợi của cô, Cố Diễn đặt túi máy tính xuống, lần nữa ngồi vào bàn làm việc: "Được."

Anh cũng không nhìn lại Tề Khê, nhưng vẫn ho khẽ, như để giải thích: "Ừm, ba mẹ tôi không thích ăn sầu riêng, ăn trong nhà mùi quá, tối nay ăn trong phòng họp thì có thể. Ăn xong rồi thông gió một chút."

Sau đó Cố Diễn mở máy tính ra, mở lại tệp đính kèm, "Tôi dịch hai mươi lăm trang đầu, cậu dịch hai mươi lăm trang cuối."

Anh nói đến đây, thuận tiện liếc mắt nhìn Tề Khê: "Dù sao cũng phải đợi đồng nghiệp đi hết, vừa hay cũng không có gì làm, ở lại thì tiện tay dịch vậy, như vậy cậu cũng xong sớm một chút, có thể đi khui sầu riêng sớm." Anh dừng lại, bổ sung: "Vừa lúc tôi cũng không biết khui."

Này cũng trùng hợp thật!

Hơn nữa... dù nghe mỗi người dịch hai mươi lăm trang cũng rất công bằng, nhưng phần "Định nghĩa" và những thuật ngữ chuyên môn trong hợp đồng chủ yếu tập trung ở phần hai mươi lăm trang mà Cố Diễn phụ trách. Phần hai mươi lăm trang cuối, hầu như đều là những điều khoản thông thường như quyền và nghĩa vụ của hai bên, trách nhiệm khi vi phạm hợp đồng, thỏa thuận bảo mật và các điều khoản pháp lý thông thường khác.

Không thể phủ nhận hiệu suất làm việc của Cố Diễn thực sự rất mạnh. Tuy thời điểm làm đối thủ thì khá là đáng sợ nhưng một khi đã trở thành bạn tác chiến, anh quả thực là một sự tồn tại có thể làm cho người ta an tâm dựa dẫm____

"Tôi lướt qua rồi, phần dịch điều khoản sau của cậu cũng có sử dụng đến phần thuật ngữ chuyên môn. Sẵn tiện phần hai mươi lăm trang của tôi có dịch đến, vì tính thống nhất của bản dịch hợp đồng, phần thuật ngữ chuyên ngành của cậu có thể để trống. Chờ tôi dịch xong phần của tôi bên này, tôi sẽ bổ sung. Sau đó chúng ta kiểm tra chéo phần phiên dịch của người kia, thuận tiện chỉnh sửa một chút."

Tề Khê hầu như ra động tác "Ok" cực nhanh: "Không thành vấn đề."

Một khi hai người tiến vào trạng thái làm việc, thật sự là nhập tâm hoàn toàn.

Tuy đây là lần đầu tiên phối hợp làm việc với Cố Diễn nhưng lại ăn ý bất ngờ, bởi vì trình độ tiếng Anh chuyên ngành của hai người ngang nhau, giao tiếp hoàn toàn không có trở ngại, hiệu quả và tốc độ cũng tương tự.

Trước đây Tề Khê thực sự ghét phương pháp học nhóm, càng thích làm độc lập hơn. Bởi vì thành viên nhóm thường không đuổi kịp tốc độ hoặc suy nghĩ của cô, nhưng lần này làm việc chung với Cố Diễn lại là lần đầu tiên mang đến cho cô trải nghiệm có bạn hợp tác thật tốt_____ Hai người phối hợp cùng nhau, dịch xong hợp đồng rất nhanh chóng.

Lúc này đã gần chín giờ tối, công ty đã hầu như không còn đồng nghiệp khác.

Này...

Tuy Tề Khê hoàn toàn không muốn, nhưng cô cũng biết đã đến lúc khui sầu riêng cho Cố Diễn..

Sầu riêng hôi như vậy... Tề Khê cũng không thích ăn...

Nhưng... tự mình nói mình cũng thích sầu riêng, hơn nữa còn là dịch xong hai người cùng chia sẻ...

Tề Khê chỉ có thể giả bộ tươi cười vui vẻ sung sướиɠ, sống chết ôm quả sầu riêng to đùng đi đến phòng họp: "Đi, Cố Diễn, đã đến thời điểm hưởng thụ cuộc sống rồi! Thời gian ăn sầu riêng vui vẻ đến rồi!"

Có lẽ là Cố Diễn đã quá tập trung vào dịch thuật, phiên dịch từ ngữ chuyên ngành có phần làm anh mệt mỏi, cũng không phản ứng lại ngay lập tức. Chờ thấy rõ quả sầu riêng trên tay Tề Khê, người thoạt nhìn còn có vẻ thảng thốt.

Nhưng dù hoảng hốt, Cố Diễn vẫn đi theo Tề Khê vào phòng họp.

Tề Khê dùng sức ba bò chín trâu mà khui quả sầu riêng bằng con dao gọt hoa quả. Gần như vừa mở ra, hương vị khó lòng hình dung đã lan tràn trong phòng họp. Tề Khê gần như dựa vào ý chí lớn lao mới có thể duy trì được biểu cảm không hề sợ hãi, thậm chí còn kiên cường nở nụ cười với Cố Diễn, ý đồ thể hiện sự cùng chung sở thích để lôi kéo quan hệ_______

"Cố Diễn, ngửi được hương vị quen thuộc này, tâm tình của mình tốt lên ngay lập tức. Thật sự, thật sự không hiểu sao lại có người không thích sầu riêng. Thật tình là ăn hết sức ngon. Có điều sau này vẫn có cậu san sẻ thú vui ăn sầu riêng với mình, về sau chúng ta xem như người cùng sở thích!"

Nhưng dường như một quả sầu riêng vẫn không đủ để mua chuộc một Cố Diễn lạnh lùng. Cậu chàng đối diện với món sầu riêng yêu thích nhất, biểu cảm vẫn không chút thay đổi. Nhưng lông mày hơi nhíu lại vẫn tiết lộ người mặt không chút biến sắc kia tâm tình đang dao động. Anh như thể đang cật lực kiềm nén gì đó.

Còn phải nói sao? Này nhất định là nỗ lực kiềm chế sự yêu thích và thỏa mãn khi đối mặt với hương vị tuyệt vời!

CỐ Diễn thật sự là một người không muốn đối mặt với lòng và ham muốn chân chính của bản thân! Giả tạo!

Ai xem xem, đối diện với một quả sầu riêng to như vậy, chín muồi như vậy, sao còn phải giữ nét mặt lạnh băng không đổi sắc thế kia, không phải vì để móm cho Tề Khê một đạo lý_____ Cậu ấy sẽ không dễ dàng bị mua chuộc bằng một quả sầu riêng mà tha thứ cho mình sao?

Nhưng cũng không sao.

Tề Khê tức nghẹn, tự tin mà nghĩ, một quả sầu riêng không được thì hai. Hai cũng không xong thì ba...

Chỉ cần cô kiên trì, tuần nào cũng dùng sầu riêng để tấn công, còn sợ rốt cuộc Cố Diễn không bộc lộ ra tình cảm thân thành của bản thân đối với sầu riêng sao?"

Cô vừa nghĩ vừa lấy ra một múi sầu riêng to nhất, đặt trên cái đĩa dùng một lần, đưa cho Cố Diễn: Đến đây! Múi to nhất cho cậu!"

Có lẽ vì mình quá chủ động, Cố Diễn cầm múi sầu riêng, trên gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt dường như càng sâu xa phức tạp, cẩn thận nhìn một chút, dường như còn có hơi...

Có hơi muốn chết?

Cho nên vì không thể đánh người mặt cười, đối với thế tấn công bằng sầu riêng của mình lúc này, dù trong lòng không muốn tha thứ cho mình, nhưng Cố Diễn khoan dung, cũng sẽ cảm thấy có phần không nỡ?

Hận thù đối với Tề Khê lúc này xếp ngang hàng với sở thích sầu riêng tương đồng với Tề Khê, làm cho Cố Diễn mâu thuẫn đến chết mất?

Thoạt nhìn đã thấy từng bước đi đúng hướng rồi.

Vì để hòa nhập vào đội nhóm, Tề Khê cảm thấy, tất cả sự hy sinh của mình giờ phút này, đều đáng giá.

Cô nghĩ vậy, cũng lấy một múi miếng sầu riêng to, vào lúc vẻ mặt Cố Diễn phức tạp, nín thở, giả bộ cực kỳ sung sướиɠ, há to mồm mà ăn sầu riêng.

Trong nháy mắt đó, nước mắt Tề Khê cũng muốn tuôn ra.

Cố Diễn ngẩn người, anh còn chưa ăn, chỉ là nhìn Tề Khê: "Sao cậu lại muốn khóc? Không ăn được?"

Hai mắt Tề Khê ầng ậc nước: "Ăn ngon quá! Sao lại không ăn được? Quá ngon! Quả thật là của ngon trên đời! Nghĩ đến chuyện lần này còn có người ăn cùng mình, mình suýt phấn khích mà khóc mất!

Cứu cứu tôi với... mùi vị này cũng quá sức rồi... Sao mà ăn vào miệng còn sực nức mùi hơn ngửi chứ, miệng mình về nhà đánh răng có đủ không...

Nhưng trong tầm mắt Cố Diễn, sợ bị anh nhìn ra sở hở, Tề Khê nhiệt tình thể hiện tình cảm mãnh liệt đối với sầu riêng: "Ăn vào khiến người ta lại muốn nữa! Căn bản là không thể nào ngừng!

Nếu biết tự chặt tay mình, sao lại có thể mua một quả sầu riêng to như thế? Lần sau nhất định mua quả be bé thôi...

Trời không phụ lòng người, màn biểu diễn của bản thân cuối cùng cũng làm cho Cố Diễn hạ thấp cảnh giác, hoàn toàn tin tưởng mình cũng thích sầu riêng như anh. Lúc này cậu chàng mới cúi đầu nhìn, nhìn đến múi sầu riêng trong tay, sau đó dường như củng cố tâm lý kỹ càng, bộc lộ bước đầu tiên trong việc tha thứ cho Tề Khê______

Anh ăn một miếng sầu riêng Tề Khê mua.

Được! Bước đầu tiên con đường chiến đấu vạn dặm!

Tề Khê kìm nén mùi vị khó nuốt xuống trong miệng, hận không thể vỗ tay tán thưởng Cố Diễn.

Rất nhanh, bằng vẻ mặt phức tạp khó lường, Cố Diễn lại ăn đến miếng thứ hai, thứ ba...

Chẳng qua, có lẽ là cậu chàng rất thích sầu riêng, lại lâu không ăn qua, Tề Khê lần đầu tiên nhìn thấy Cố Diễn ăn thứ gì đó nhanh đến vậy, nhanh đến có thể so như hổ như sói. Phải biết là anh là người vẫn luôn ăn uống chậm rãi nhã nhặn mà phần đông phụ nữ xem là người đàn ông lịch lãm.

Xem ra sầu riêng mình mua chất lượng không tồi, hoàn toàn hợp với khẩu vị của Cố Diễn! Nhìn thấy cậu ấy ăn nhiều và nhanh như vậy, như thể nhai còn không kịp đã vội nuốt ngon lành.

Chuyện này làm cho Tề Khê-hy-sinh-thật-lớn cũng cảm thấy an ủi, cô tiếp tục cười gượng gạo cùng Cố Diễn ăn sầu riêng.

Chờ đến khi phần lớn sầu riêng đã bị tiêu diệt, Tề Khê cảm thấy vị giác và khứu giác của mình đang đi dần đến chỗ chết.

Cố Diễn cũng ăn không ít. Nhưng thoạt nhìn anh cũng không phải vì được ăn sầu riêng mà tinh thần phấn chấn cả trăm lần, ngược lại trông như đang chịu khổ hình giày vò, khá là mỏi mệt.

Có lẽ là vì chuyện dịch thuật trước đấy quá vất vả!

Hai mươi lăm trang phiên dịch thuật ngữ chuyên môn hôm nay, may mà có Cố Diễn.

Cô nhìn Cố Diễn: "Sầu riêng ngon không?"

Cố Diễn như thể dừng một lúc, mới nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm còn hơi hốt hoảng, sau đó mới thả ra hai chữ______

"Cũng được."

Nghĩ một đằng nói một nẻo!

Tề Khê nghĩ, cảm thấy sau này nên mua nhiều sầu riêng một chút để khao Cố Diễn!

Tề Khê cảm thấy tự mình chịu nhục chịu khổ vài lần, sẽ rất nhanh chóng trở thành bạn của Cố Diễn.

- ----------------
« Chương TrướcChương Tiếp »