Tề Khê vốn tưởng rằng mình và Cố Diễn xem như thay Trình Tuấn Lương giải quyết mối nguy này thôi, nhưng không nghĩ đến chỉ qua một ngày, cô và Cố Diễn đã nhận được điện thoại cầu cứu vì cùng đường bí lối của Trình Tuấn Lương.
"Cho dù có nói gì khách hàng cũng không chịu, nhất định bắt tôi phải nhanh chóng bồi thường cho cô ấy mười hai vạn, nếu không sẽ đi ngay đến đoàn luật sư khiếu nại tôi." Giọng điệu Trình Tuấn Lương lo lắng và bất lực, "Vốn tôi hẹn cô ấy đến quán cà phê trò chuyện, kết quả bây giờ cô ấy lại tìm vài người chặn tôi trong quán cà phê, bảo tôi phải ký tên đồng ý trong vòng ba ngày gửi tiền cho cô ấy, nếu không sẽ không thả tôi đi..."
Xảy ra chuyện khẩn cấp nên Tề Khê và Cố Diễn không rảnh để lo chuyện khác nữa, gần như đến ngay quán cà phê nơi Trần Tuấn Lương bị chặn, cuối cùng hai người họ cũng gặp được vị khách này.
Lại không ngờ đến, người kia thoạt nhìn trông cực kỳ trẻ tuổi nhưng tác phong lại khá điêu luyện, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến đây, còn dẫn theo vài người cao to lực lưỡng.
Tề Khê gọi cho đối phương ly trà sữa để giảm bớt bầu không khí căng thẳng, sau đó cười rồi nhìn về phía người kia, nói bằng giọng điệu vô cùng mềm mỏng: "Chúng tôi là bạn của Trình Tuấn Lương, có chuyện gì thì mọi người cứ ngồi xuống từ từ trao đổi. Chuyện của cô bọn tôi cũng biết, Trình Tuấn Lương vẫn đang gom góp tiền đấy."
Vừa nghe nói rằng Trình Tuấn Lương đang gom tiền, cảm xúc của đối phương cuối cùng cũng hơi dịu xuống. Cô ta phất tay để những người vạm vỡ đi cùng rời khỏi trước, còn mình thì lại ngồi xuống.
Trong lúc trò chuyện, Tề Khê cũng đã biết đại khái về thông tin vị khách hàng này của Trình Tuấn Lương. Đối phương tên là Lư Quyên, còn nhỏ hơn bọn Tề Khê hai tuổi, nhưng mười sáu tuổi nghỉ học xong đã ra ngoài làm việc. Nếu tính dựa trên số năm làm việc thì đã là một người từng trải, vậy nên điệu bộ cử chỉ cũng vô cùng lõi đời.
Mặc dù trình độ văn hóa không cao, nhưng cách đối nhân xử thế của Lư Quyên khá khôn khéo.
Rõ ràng nhóm Tề Khê mới là luật sư, nhưng trong lúc đàm phán trao đổi cùng Lư Quyên, khi đề cập đến tiền bạc, Lư Quyên quả thật dồn ép từng bước một tương đối mạnh mẽ, trưng ra khí thế một bước cũng không nhường.
Phan Chấn Đông nợ Lư Quyên mười hai vạn là bạn trai cũ của cô ta. Cả hai cùng làm việc ở quán karaoke, đều là dân tha hương, tuổi cũng xấp xỉ nhau nên có vô số tiếng nói chung, phải lòng nhau nhanh chóng rồi sống chung một nhà.
"Chuyện tình cảm của chúng tôi rất tốt, vốn dự định kết hôn trong năm nay. Giữa năm ngoái tôi có đưa anh ta về quê ra mắt ba mẹ, kết quả vì ba mẹ tôi muốn sính lễ mười vạn tệ, nhưng anh ta lại không thể lấy được một lúc nhiều tiền như vậy. Sau đợt về quê tôi xong, anh ta bảo là muốn tích góp sính lễ để cưới tôi, nên anh ta càng phải tiết kiệm tiền hơn nữa."
Lư Quyên hút một ngụm trà sữa, dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy có lý, dù sao tôi cũng có anh trai, ba mẹ tôi nhất định sẽ dùng số tiền sính lễ này để tìm vợ cho anh tôi, cũng sẽ không trợ cấp cho gia đình nhỏ của chúng tôi. Phan Chấn Đông không ghét bỏ nhà chúng tôi như vậy, vẫn bằng lòng kiên định sống cùng với tôi, khiến tôi cũng thấy rất cảm động."
Tề Khê có chút sáng tỏ: "Vì vậy sau này toàn bộ chi tiêu của hai người đều do cô bỏ ra?"
Quả nhiên, Lư Quyên gật gật đầu: "Đúng thế, về sau tiền thuê nhà, tiền điện nước, chi phí ăn uống hàng ngày đều là tôi ôm trọn. Nhưng thu nhập từ công việc ở quán karaoke không cao, nên anh ta dành dụm lâu nay mà cũng không tiết kiệm được đồng nào… Anh ta nói rằng mình có quen biết một ông chủ, vì để sớm cưới tôi nên quyết định xuống biển lập nghiệp, theo chân ông chủ kia làm ăn, nhưng thiếu một khoản tiền khởi nghiệp..."
Tề Khê nhíu mày: "Vậy nên cô đã cho anh ta vay?"
Lư Quyên gật đầu: "Số tiền tôi kiếm được mấy năm nay ngoại trừ tự mình ăn uống tiêu xài còn lại đều gửi về cho gia đình, cũng chẳng gửi tiết kiệm ở ngân hàng. Nhưng vì Phan Chấn Đông có thể gây dựng sự nghiệp thành công, vì để chúng tôi có thể sớm gom đủ tiền sính lễ để kết hôn lập gia đình nên tôi đã vay tiền trên mạng. Thật ra tôi chỉ vay năm vạn, nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, bây giờ đã biến thành mười hai vạn rồi."
Không có gì bất ngờ, chuyện gây dựng sự nghiệp của Phan Chấn Đông dường như đã thất bại.
Lư Quyên nói đến đây cũng có chút suy sụp: "Nào đâu ngờ rằng anh ta không những không kiếm được mà còn bị mất rất nhiều tiền, tất cả số tiền tiết kiệm ngày trước để kết hôn với tôi đều dồn cả vào trong đó. Hiện tại khoản tiền tôi vay đã quá hạn, mỗi ngày tôi đều bị người ta đòi nợ, điện thoại không dám bật nguồn, quản lý quán karaoke cũng bị quấy rối nên tôi đã mất việc luôn rồi. Phan Chấn Đông không lấy ra được xu nào để trả lại cho tôi, cũng không chịu đi tìm một công việc ổn định để từ từ trả nợ, vẫn còn tâm trí muốn tiếp tục cùng “ông chủ” kia lập nghiệp, muốn tôi vay tiền trên mạng thêm một lần nữa, bảo rằng lần này chắc chắn có thể thành công...”
Những lời nói này khiến Tề Khê nghe xong khá thổn thức. Cô không ngờ một Lư Quyên khôn khéo như vậy, nhưng khi gặp phải tình yêu lại dại khờ đến thế.
Nếu không có kinh nghiệm, tiêu chuẩn thì cao nhưng năng lực có hạn, chuyện gây dựng sự nghiệp như vậy sao có thể thành công.
Suy cho cùng, người tài có thể khởi nghiệp thành công đều rất hiếm có, những người có được công việc và thu nhập ổn định cũng đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng không ngờ rằng đến cả bây giờ, Lư Quyên nhắc đến Phan Chấn Đông vẫn còn cố gắng "tô hồng" cho đối phương: "Tuy rằng anh ta không có tiền nhưng đối xử với tôi thật sự rất tốt, thật sự là người đối tốt với tôi nhất trên đời mà tôi đã gặp, còn tốt hơn cả ba mẹ tôi."
Lư Quyên nói đến đây, vành mắt không nhịn được có hơi đỏ lên: "Mỗi ngày bên đòi nợ đều tới tìm tôi, tâm tình tôi đặc biệt không tốt nên cứ cãi nhau với anh ta suốt, kết quả là cãi đến mất hết tình cảm, cuối cùng anh ta đề nghị chia tay. Nhưng tiền nợ tôi anh ta đều nhận, đưa cho tôi một tờ giấy vay nợ mười hai vạn, đồng ý rằng sẽ chịu trách nhiệm về khoản vay qua mạng của tôi.”
Lư Quyên hít hít mũi: "Bây giờ tôi không nghĩ đến chuyện tình cảm hay không tình cảm gì nữa, tôi chỉ muốn nắm chắc số tiền này. Gần đây Phan Chấn Đông đi theo ông chủ khởi nghiệp kia quả thật có kiếm được chút tiền lời, vốn cầm giấy vay nợ này còn có thể đi đòi tiền, kết quả luật sư Trình Tuấn Lương lại làm mất giấy vay nợ của tôi!"
Quả nhiên, vừa tiến vào vấn đề chính thì Lư Quyên khôn khéo đã trở lại: "Hiện tại Phan Chấn Đông đã biết tôi không có giấy vay nợ, sống chết cũng không thừa nhận việc từng hỏi tôi vay tiền! Lúc trước anh ta chia tay với tôi rồi viết giấy vay nợ, thì khi đó vẫn còn tình cảm với tôi và sẵn sàng chịu trách nhiệm như một người đàn ông. Nhưng bây giờ chúng tôi chia tay đã được một thời gian, anh ta gây dựng sự nghiệp có khởi sắc nên lại càng cần thêm chi phí đầu tư, vì vậy khi nghe nói tôi mất giấy vay nợ thì anh ta nhất định tính toán quỵt nợ!”
Lư Quyên nói đến đây thì trừng mắt nhìn về phía Trình Tuấn Lương đang luống cuống chân tay: "Cho nên vốn có thể đòi lại được tiền, mà vì anh bất cẩn làm mất giấy vay nợ của tôi nên tôi không lấy lại được! Anh có biết mười hai vạn là con số phải mất bao nhiêu năm tôi mới có thể tích cóp được không? Anh có biết rằng tôi không có số tiền này, những công ty đòi nợ kia đã ép tôi thành cái dạng gì rồi không?"
Không thể không nói, cảm xúc của Lư Quyên khi dâng trào ra hay thu lại quả là tự nhiên, cô ta vừa mới chất vấn Trình Tuấn Lương xong, ngay sau đó nước mắt đã rơi xuống, cảm xúc cũng đột ngột thay đổi trở nên vô cùng khổ sở: "Luật sư Trình, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi, nhất định phải trả tiền cho tôi, ba mẹ tôi vẫn còn chưa biết chuyện này, không thì chắc chắn sẽ đánh chết tôi mất. Năm nay tôi không chỉ không cầm tiền về mà còn nợ nần, nói ra thật sự là không có mặt mũi, hơn nữa công ty đòi nợ yêu cầu tôi phải hoàn trả tiền trong vòng ba ngày, bây giờ ngày nào tôi cũng không ngủ được. Nếu anh không trả cho tôi số tiền này thì tôi sẽ không sống nổi nữa, chỉ có thể nghĩ đến con đường chết thôi..."
Trình Tuấn Lương chưa từng thấy qua tình hình này, cộng thêm vấn đề thật sự là do chính mình sơ suất gây ra, lúc này cũng vừa khó xử vừa áy náy đứng dậy nói: "Tôi… tôi cũng không có nhiều tiền như vậy, nếu không tôi trả góp cho cô nhé… Cô cho tôi một khoảng thời gian..."
Lư Quyên rõ ràng chính là chờ đợi câu nói này, cô ta lau nước mắt, nói ngay: "Cũng được! Nếu tôi có thể trả trước một ít tiền cho bên đòi nợ, thì người ta sẽ không ép buộc tôi nhanh như vậy đâu. Nhưng anh không thể trả hết cho tôi trong một lần, ngộ nhỡ anh trả lại tôi vài khoản đầu tiên rồi bỏ của chạy lấy người thì sao giờ? Nếu không hôm nay anh viết cho tôi tờ giấy, viết rõ ràng mười hai vạn này cuối cùng đến khi nào sẽ trả hết, sau đó anh cứ từ từ trả cho tôi. Mọi người cứ yên tâm, việc này tôi cũng coi như xong, cũng không nói cho sếp của anh, không tìm đến đoàn luật sư gì đó để báo cáo. Tất cả mọi người đều là người bình thường, khoan dung được chỗ nào thì cứ khoan dung."
Trình Tuấn Lương rõ ràng là đã bị thuyết phục, chỉ là khi anh ấy sắp sửa trả lời Lư Quyên thì Cố Diễn lại lên tiếng ngăn anh ấy lại_______
"Không cần vội vàng chuẩn bị trước giấy tờ, Trình Tuấn Lương cũng vừa mới đi làm nên không có nhiều tiền như vậy, cậu ấy tìm chúng tôi cũng là cùng nhau gom góp. Cậu ấy sẽ trả tiền cho cô theo giai đoạn ra sao, tiến độ như thế nào, chúng tôi còn phải bàn bạc một chút. Chờ chúng tôi xác định xong, mai sẽ hẹn cô đến đây gặp mặt."
Lư Quyên đánh giá Cố Diễn vài lần, có lẽ vẫn cảm thấy Trình Tuấn Lương trốn được thầy tu không chạy được chùa, lại nhìn thấy Trình Tuấn Lương vẻ mặt xấu hổ nên cũng không phản bác. Cô ta suy nghĩ qua một chút, vẫn đồng ý với phương án của Cố Diễn.
**
Lư Quyên vừa đi, biểu cảm của Trình Tuấn Lương suy sụp tức thì: "Mọi người biết ở đâu có thể làm được công việc phiên dịch các hợp đồng pháp lý tiếng Anh không? Giá rẻ tôi cũng nhận..."
"Cậu đừng vội suy nghĩ đến những điều này." Cố Diễn hơi nhíu mày, "Tôi chỉ có một vấn đề, nếu Lư Quyên và Phan Chấn Đông đã sớm chia tay, chuyện cậu làm mất giấy vay nợ gốc rõ ràng chỉ có cậu và cô ta biết thôi, tại sao Phan Chấn Đông lại biết được toàn bộ? Làm sao anh ta biết giấy vay nợ đã bị mất? Sao lại tin chắc rằng không có giấy, nên to gan sống chết cũng không chịu trả tiền?"
Cố Diễn mím môi: "Trừ phi là do Lư Quyên chủ động nói cho anh ta rằng giấy vay nợ đã bị đánh mất."
Đúng vậy!
Cuối cùng Tề Khê cũng biết cảm giác sai quá sai trên người Lư Quyên đến từ đâu.
Thoạt nhìn có vẻ như tất cả đều hợp lý, nhưng sự hợp lý trong mọi phản ứng của Lư Quyên lại khiến cho người ta cảm giác như được sắp xếp cẩn thận. Dường như cô ta đã thiết kế trước những phản hồi mà cô ta nên đưa ra trong mỗi tình cảnh, lúc thì giả vờ tàn nhẫn, lúc thì thừa nhận, lúc thì khóc than, lúc thì uy hϊếp. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là rất chặt chẽ.
Trình Tuấn Lương còn hơi mơ hồ, nhưng Tề Khê lại phản ứng, cô nhìn về phía Cố Diễn: "Thế nên cậu cảm thấy, chuyện Phan Chấn Đông không chịu trả tiền còn có điều mờ ám trong đó đúng không?"
Cố Diễn gật đầu: "Gây dựng sự nghiệp không dễ như vậy. Huống hồ căn cứ theo mô tả của Lư Quyên, Phan Chấn Đông tốt nghiệp trung học đã đi làm, cũng chưa từng học qua kỹ thuật gì, ở quán karaoke cũng chỉ là một quản lý nhân viên phục vụ nho nhỏ. Trong hoàn cảnh như thế này, trước tiên chưa nói đến có thể quen biết được ông chủ lớn cấp cao đặc biệt gì, chỉ riêng lý lịch này của anh ta, đi theo "ông chủ lớn" mình quen biết để khởi nghiệp, cũng rất khó để nói rằng sẽ nhanh chóng trở mình, ngừng thua lỗ mà còn có thể kiếm được tiền."
Cố Diễn nói đến đây, Tề Khê đã hiểu ra tất cả.
Nếu Phan Chấn Đông căn bản không có tiền, thì ngay cả khi Lư Quyên có giấy vay nợ gốc, lúc kiện cáo có thể thắng, xin cưỡng chế thi hành thì cũng không thi hành được gì.
Trong trường hợp này, ngay cả khi tờ giấy nợ bị mất rồi tìm lại được, sau đó dù Lư Quyên thắng kiện cũng không nhận được một xu, thay vào đó còn phải trả phí luật sư.
Nhưng nếu Lư Quyên nói là Phan Chấn Đông bây giờ có tiền trả lại cho cô ta, chỉ là mượn lý do không có giấy vay nợ, chết cũng không chịu trả tiền. Thế nên Lư Quyên không thể lấy được mười hai vạn của kẻ đầu sỏ, là do Trình Tuấn Lương đã làm mất giấy vay nợ. Mượn lý do này, là có thể nắm lấy Trình Tuấn Lương bắt anh ấy bồi thường tổn thất cho cô ta.
Nói cho cùng thì Trình Tuấn Lương cũng tốt nghiệp từ trường luật, vì trước đó là người trong cuộc nên có chút mơ hồ, bây giờ Cố Diễn chỉ điểm đến đây, anh ấy cũng đã hiểu.
Anh ấy bừng tỉnh, ngộ ra, nói: "Trong tình huống bình thường, giả sử Phan Chấn Đông thật sự có tiền trả cho Lư Quyên, thì Lư Quyên sẽ không nói bất cứ điều gì, cũng sẽ không lỡ miệng để Phan Chấn Đông biết được giấy vay nợ của cô ta đã bị mất."
"Đúng vậy." Tề Khê nghĩ lại vẫn còn hơi rùng mình, vừa rồi suýt nữa cô cũng đã tin lời Lư Quyên, "Không nghĩ tới cô ta trẻ hơn bọn mình, mà tính kế còn cao tay hơn cả bọn mình nữa."
Trình Tuấn Lương cũng mới hoàn toàn phản ứng, nhớ lại những manh mối đáng nghi ngờ trong quá khứ: "Khó trách lúc đầu tôi nói mất giấy vay nợ thì cô ta rất sốt ruột, nhưng mấy ngày sau lại không vội vàng nữa. Tôi liên lạc rồi tiếp tục giúp cô ta khởi kiện, mặc dù tôi có phương án dù không có giấy vay nợ vẫn có thể thắng kiện, cũng có chỉ điểm cô ta tiếp tục đi tìm Phan Chấn Đông để lấy chứng cứ, thậm chí có thể nói khiến cho Phan Chấn Đông ký lại giấy vay nợ, nhưng cô ta quả thật không hề tích cực, không phải nói là không liên lạc được với Phan Chấn Đông, mà là nói Phan Chấn Đông từ chối. Ban đầu tôi còn tưởng rằng sau khi chia tay thì cả hai rất khó để tiếp tục liên lạc với nhau, nên tôi đã hỏi xin cô ta thông tin liên lạc của Phan Chấn Đông, muốn tự mình đi tìm anh ta, kết quả Lư Quyên lại một mực từ chối, nhất định không cho tôi..."
Ba người nhìn nhau vài lần, cũng biết rằng chuyện này không dễ giải quyết.
Trong nghề luật sư, một khi khách hàng và luật sư đồng lòng thì là đôi bên cùng có lợi, nhưng nếu trong lòng khách hàng có tính toán, lại còn nắm được những khuyết điểm, sai lầm của luật sư thì sẽ rất phiền phức.
Tề Khê cũng mặt mày ủ rũ: "Chỉ sợ cho dù cậu muốn liên lạc với Phan Chấn Đông, con đường cậu đi tìm anh ta để lấy chứng cứ cũng không thể đi được, bởi vì rất có thể Phan Chấn Đông đã thông đồng với Lư Quyên rồi."
Dù sao thì Trình Tuấn Lương đã làm mất giấy vay nợ, chỉ cần Lư Quyên và Phan Chấn Đông cùng nhau tương kế tựu kế, thì đối với bọn họ đều là đôi bên cùng có lợi - Lư Quyên có thể lấy được tiền từ Trình Tuấn Lương, mà Phan Chấn Đông cũng không cần phải chịu trách nhiệm khoản nợ này nữa, hoàn toàn hoàn thành xong việc sang nợ và xóa nợ.
Vẻ mặt Trình Tuấn Lương suy sụp, nhưng Tề Khê lại nhanh trí nảy ra ý tưởng: "Lúc Lư Quyên giao bản gốc giấy vay nợ cho cậu có bất kỳ bằng chứng nào không? Cậu đã ký vào bản chính của biên bản bàn giao chưa? Lúc cô ta đưa tài liệu cho cậu thì có người thứ ba ở đó không? Văn phòng của các cậu có thiết bị giám sát nào có thể chứng minh cô ta đã đưa nó cho cậu không?"
Trình Tuấn Lương ngẩn người, lắc đầu: "Không có ký vào bản chính của biên bản bàn giao, là cô ta tự mình tìm đến tôi, ngày đó các luật sư còn lại trong công ty đều đi ra ngoài, chỉ có một mình tôi tiếp cô ta, khu vực làm việc của chúng tôi cũng không có máy quay giám sát gì cả."
Tề Khê suy nghĩ một chút: "Vậy cậu đã liên lạc với cô ta như thế nào sau khi làm mất giấy vay nợ? Cô ta có làm gì để thu thập chứng cứ như ghi âm này nọ không?"
"Việc này quá lớn, tôi cảm thấy rằng viết chữ trên WeChat thì không tôn trọng cô ta, điện thoại cũng không thể nói rõ ràng, vì vậy tôi đã tìm trực tiếp cô ta để xin lỗi và giải thích về chuyện này. Các cuộc trao đổi sau đó cũng là để bày tỏ lời xin lỗi và sự chân thành của tôi, tất cả đều được tiến hành trực tiếp. Tôi cũng tin chắc cô ta không có ghi âm gì này nọ cả, bởi vì ngay từ đầu hẹn với cô ta, cô ta cũng chẳng biết đó là chuyện gì, cơ bản không thể chuẩn bị trước cho việc ghi âm để thu thập bằng chứng hay gì đó đâu."
Trình Tuấn Lương nói xong lại đau khổ: "Haizzz, thật ra tôi vốn đang truy tìm những chứng cứ còn lại, cảm thấy rằng chỉ cần không bị Phan Chấn Đông biết rằng mình đã làm mất giấy vay nợ, lừa gạt anh ta một chút là hoàn toàn có thể thắng kiện. Rốt cuộc bây giờ lại thành ra như thế này, tôi chỉ sợ cuộc đời mình sẽ bị hủy hoại mất."
Hốc mắt Trình Tuấn Lương hơi đỏ lên, trong mắt thật sự là tuyệt vọng và bất lực: "Mười hai vạn, tôi không ăn không uống bao lâu mới có thể gom đủ mười hai vạn đây..."
Anh ấy cũng có quầng thâm đen dưới mắt, sắc mặt vô cùng tiều tụy ảm đạm, sợ rằng lần này đã không một ngày yên giấc.
Tề Khê ngẫm nghĩ: "Thật ra vẫn còn một cách."
Trình Tuấn Lương nhìn cô nhưng không ôm hy vọng, rõ ràng không quá coi trọng nó.
Tề Khê hít sâu một hơi: "Tuy cậu là người làm mất giấy vay nợ trước, lẽ ra có thể đền bù toàn bộ. Có điều bây giờ Lư Quyên không phối hợp trong việc thu thập bằng chứng mà lại quyết tâm lừa gạt cậu, cô ta bất nhân thì chúng ta cũng bất nghĩa."
Trình Tuấn Lương hơi mù mờ: "Ý cậu là gì?"
Cố Diễn mím môi: "Ý của cậu ấy là, Lư Quyên thật sự cho Phan Chấn Đông mượn tiền, nhưng về mặt pháp lý, chỉ cần chưa có đủ bằng chứng chứng minh thì sự thật này sẽ không được công nhận. Như vậy, cho dù quả thật cậu đã làm mất giấy vay nợ của Lư Quyên, nhưng Lư Quyên cũng không có bằng chứng chứng minh cô ta đã giao cho cậu giấy vay nợ gốc. Chỉ cần cô ta không thể chứng minh, thì về mặt pháp lý, sự thật này cũng sẽ không thể chấp nhận. Vì vậy cơ bản mà nói, từ góc độ luật và bằng chứng, cậu chưa nhận được giấy vay nợ gốc của Lư Quyên và cũng không hề làm mất nó."
Tề Khê thật sự nhìn Cố Diễn với cặp mắt khác xưa, dường như lần nào anh cũng có thể nhanh chóng lý giải được cách suy nghĩ của Tề Khê từ những chi tiết nhỏ nhặt.
"Đúng vậy, đúng như những gì Cố Diễn đã nói." Tề Khê chớp chớp mắt: "Đây cũng là chiến lược kiện tụng hoàn toàn bình thường. Tuy cậu cũng là luật sư tập sự, nhưng không hề có quy định rằng luật sư tập sự không được gặp các vấn đề pháp lý, không thể trở thành đương sự. Vì thế, đặt cậu ở cương vị khách hàng của tôi, bỏ qua thân phận bạn học của cậu, đứng hoàn toàn từ góc độ của một luật sư để suy xét. Trong trường hợp của cậu, tôi chắc chắn sẽ đưa ra đề nghị như vậy."
Một khi đã nghĩ như vậy thì vấn đề cũng được giải quyết trơn tru.
"Lư Quyên thua kiện, nhất định là do Phan Chấn Đông dựa vào việc không có giấy vay nợ gốc, không thừa nhận mối quan hệ vay mượn này. Như vậy một khi Lư Quyên kiện cậu, nói là cậu đã làm mất giấy vay nợ gốc, thì cậu hoàn toàn có thể dùng chiến lược ứng phó tương tự như Phan Chấn Đông, không thừa nhận đã nhận được giấy vay nợ gốc, vậy thì cũng không có chuyện cậu đã đánh mất nó, đương nhiên cậu không cần phải chịu trách nhiệm."
Tề Khê nói xong thì liếc nhìn Trình Tuấn Lương, bổ sung thêm: "Dù sao cũng không có bằng chứng chứng minh cậu đã nhận được giấy vay nợ. Cũng không có chứng cứ để chứng minh cậu đã làm mất giấy vay nợ."
Cô vừa nói, ánh mắt của Trình Tuấn Lương hoàn toàn sáng lên, cảm xúc của anh ấy lập tức trở nên cực kỳ kích động, trực tiếp cầm lấy tay Tề Khê, giọng điệu cảm kích nói: "Tề Khê, không hổ danh là cậu! Cậu thật lợi hại! Sao tôi lại không nghĩ ra cơ chứ!"
Đại khái là Tề Khê nói ra phương pháp giải quyết này trước, nên khi Cố Diễn nhìn thấy Trình Tuấn Lương và Tề Khê vui sướиɠ khoa tay múa chân thì vẻ mặt lạnh tanh, biểu cảm vô cùng u ám: "Trước khi sự việc còn chưa được giải quyết thì mọi người có thể đừng hưng phấn như vậy hay không."
Người đàn ông này còn vạch lá tìm sâu: "Lại còn nắm tay nhau vui vẻ như thế, người không biết còn tưởng là các cậu cưới nhau đến nơi rồi cũng nên. Đây có thật sự là chuyện tốt không?"
Vừa nói như thế, Trình Tuấn Lương thẹn thùng buông ngay tay Tề Khê ra, anh ấy ngượng ngùng gãi đầu: "Lần này ít nhiều cũng nhờ hai cậu nghĩ cách giúp tôi, bản thân tôi cũng là luật sư tập sự, biết rằng chuyện tiêu tốn thời gian và sức lực như vậy sẽ không thể trắng trợn chiếm dụng không của luật sư. Nên nếu hai cậu đồng ý, có thể cùng đại diện cho tôi trong vụ án này được không? Xem như tôi là khách hàng của các cậu, việc liên hệ và đối đầu tiếp với Lư Quyên sau này, tôi cũng có thể để cho các cậu xử lý.
Vẻ mặt Trình Tuấn Lương rất xấu hổ: "Tôi là người không có đầu óc gì, sợ rằng đối mặt với cô ta thì ăn nói vụng về, cũng sợ bản thân lại xảy ra sự cố.
Anh ấy sợ Tề Khê và Cố Diễn từ chối nên bổ sung ngay: "Tuy tôi biết rằng vụ án này rất nhỏ, phí luật sư cũng không nhiều, nhưng vẫn hy vọng hai cậu có thể giúp tôi."
Tề Khê suy nghĩ một chút, sau đó khao khát nhìn về phía Cố Diễn: "Chúng ta có thể nhận không?"
Cố Diễn nhíu mày: "Gần đây tôi có nghe chị tôi nói rằng sắp tới sẽ có một vụ kiện tranh chấp lao động tập thể, chỉ riêng tài liệu chứng cớ thôi mà đoán chừng phải đựng tới mấy cái vali, có thể sau này sẽ tương đối mệt mỏi, tôi đề nghị vẫn là..."
Tề Khê nhịn không được bĩu môi, mỗi lần cô bị cự tuyệt đều theo phản xạ như vậy, giống như một con cá nóc nhỏ phồng lên, sau đó cô nhìn về phía Cố Diễn một cách đáng thương: "Thật sự không thể nhận sao?"
Cố Diễn hơi sững sờ, sau đó ho khụ vài cái, anh vô cùng mất tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: "Tôi đâu có nói không nhận, tôi vừa định nói là, tôi đề nghị rằng sau khi nhận được thì nên giải quyết càng sớm càng tốt, xử lý trong thời gian ngắn, để không ảnh hưởng đến vụ tố tụng tập thể sau đó."
Thật tốt quá! Thì ra Cố Diễn cũng có suy nghĩ giống mình.
Nhưng mà cả hai đều là luật sư tập sự, không thể xử lý vụ án một mình, ngay cả khi vụ án là do chính họ tiếp nhận thì cũng cần phải có luật sư hướng dẫn đứng tên.
Trên đường trở về công ty luật, Tề Khê vô cùng đắc ý: "Luật sư Cố nhất định sẽ khen ngợi chúng ta chứ? Tuy rằng giá trị vụ việc thấp, nhưng chúng ta chỉ vừa mới thực tập mà cũng rất có tư duy mở rộng ngọn nguồn vụ án. Nói chung, chúng ta là kiểu "trẻ nhỏ dễ dạy", tương lai sẽ rất tươi sáng!"
Đáng tiếc, ngược lại với khao khát của Tề Khê, Cố Diễn thoạt nhìn không được lạc quan như vậy: "Cậu đừng hy vọng quá nhiều."
"Chẳng lẽ yêu cầu của luật sư Cố đặc biệt cao, rất hiếm khi khen ngợi người khác?"
Cố Diễn không trả lời lại, chỉ mím chặt môi, hơi cau mày.
Có điều thật ra Tề Khê cũng không quá để ý, cô cảm thấy mặc dù Cố Tuyết Hàm không khen ngợi bọn họ, nhưng ít nhất có thể tán thành sự nỗ lực của bọn họ.
**
Chỉ là Tề Khê có chết cũng không nghĩ tới, đợi đến khi cô và Cố Diễn báo cáo với Cố Tuyết Hàm về việc tiếp nhận vụ án của Trình Tuấn Lương, thì không những không nhận được lời khen nào, mà ngược lại vẻ mặt của Cố Tuyết Hàm còn trầm xuống, phê bình không chút nể tình____
"Hai người quả thật làm bậy!"
Giọng điệu của Cố Tuyết Hàm mang theo sự phẫn nộ khắc chế: "Là ai nghĩ ra ý kiến chết tiệt này?"
Sao mình lại đυ.ng phải họng súng thế?
Vừa rồi người báo cáo vụ án là Tề Khê, hiện giờ đối mặt với sự chất vấn của Cố Tuyết Hàm, tuy rằng trong lòng lo lắng sợ hãi, nhưng Tề Khê vẫn quyết định đứng ra thừa nhận.
Chỉ là bản thân còn chưa kịp mở miệng, cô đã nghe thấy Cố Diễn lên tiếng trước.
"Là em."
Cố Tuyết Hàm lộ ra sự bất mãn rõ ràng: "Em nghĩ sao vậy?"
"Về mặt pháp lý mà nói, hành vi các em muốn làm thật sự không có vấn đề, có thể trốn tránh tối đa trách nhiệm. Về chiến lược kiện tụng cũng hoàn toàn không có gì đáng ngại. Nhưng các em làm như vậy, thực sự không thẹn với lòng sao?"
Vẻ mặt Cố Tuyết Hàm trịnh trọng mà nghiêm túc: "Quả thật khách hàng của Trình Tuấn Lương không phải tốt đẹp hoàn toàn, thật sự rất có lòng riêng. Nhưng Trình Tuấn Lương là luật sư, làm luật sư, có những trách nhiệm mà luật sư phải thực hiện. Nếu không phải lúc trước cậu ấy đã làm mất giấy vay nợ gốc, Lư Quyên có thể nghĩ đến thủ đoạn hiện tại không? Nếu người gây chuyện là chính Trình Tuấn Lương, thì phản ứng đầu tiên vẫn nên là cố gắng bù đắp thiệt hại cho khách hàng càng nhiều càng tốt.”
“Chúng ta là luật sư, tuy rằng sẽ có những lúc phải cân nhắc vấn đề, thì vẫn nên cố gắng hết sức để suy xét cho khách hàng của mình. Nhưng những vấn đề pháp lý mà luật sư giải quyết, xét đến cùng vẫn là giải quyết các vấn đề liên quan giữa con người với nhau, dù là ly hôn cũng được hay tranh chấp xâm phạm quyền tác giả cũng được, chung quy lại đều là vấn đề về con người cả. Để xử lý đàng hoàng vụ án một cách ổn thỏa, thì mục đích hướng đến không nên vì khách hàng của mình mà chèn ép và dùng hết khả năng gây thiệt hại quyền lợi cho đương sự bên kia, mà phải cân bằng mọi thứ thật tốt."
“Đương nhiên, các em có thể lựa chọn sử dụng những mánh khóe mà các em đã nói để đối phó với Lư Quyên, nhưng Lư Quyên liệu có phục không? Sẽ không đâu, mười hai vạn có ý nghĩa gì đối với một người như cô ta? Người đi chân đất thì không bao giờ sợ xỏ giày* - cô ta sẽ không từ thủ đoạn nào để dây dưa với Trình Tuấn Lương hoặc luật sư xử lý vụ án là các em. Ngay cả khi khiếu nại ra Đoàn luật sư hoặc kiện ra tòa, vì không có chứng cứ chứng minh đã giao giấy vay nợ gốc nên ầm ĩ cũng không gây ra động tĩnh gì lớn, nhưng Lư Quyên sẽ có cách khiến cả ba người không thể làm việc và sinh hoạt như bình thường được. Cho dù là kéo biểu ngữ, gửi tin nhắn quấy rối hay bóc phốt trên mạng, thì các em cũng sẽ không muốn mở chiếc hộp Pandora** này ra đâu.”
*Nguyên văn: 光脚的不怕穿鞋: không có gì để mất. Câu dịch trích từ câu của Jack Ma: “Người đi chân đất thì không bao giờ sợ xỏ giày, muốn kiếm được tiền trước tiên phải coi nhẹ nó” **Theo thần thoại, Pandora đã mở chiếc hộp ma thuật do các vị thần ban cho cô và giải phóng tất cả những điều xấu xa trên thế giới - tham lam, đạo đức giả, phỉ báng, ghen tị, v.v., nhưng Pandora đã đóng chiếc hộp trước khi cô có thể giải phóng chúng. Vì vậy, "chiếc hộp Pandora" thường được dùng như một phép ẩn dụ để ám chỉ "nguồn gốc của tai họa". Cố Tuyết Hàm nhìn về phía Cố Diễn: "Làm luật sư có thể sẽ gặp rất nhiều loại khách hàng, nhưng cho dù khách hàng là người như thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể vì vậy mà biến thành người giống như Lư Quyên, không thể lấy ác báo ác. Những khách hàng xấu tính không phải là lý do khiến cho chúng ta cũng trở nên xấu xa."
Buổi nói chuyện khiến Tề Khê vừa lúng túng vừa cảm thấy hổ thẹn.
Quả thật, lúc ấy cô một lòng muốn giúp Trình Tuấn Lương trốn tránh trách nhiệm, chỉ mãi nghĩ đến việc làm sao thoát ra khỏi vòng pháp luật bằng cách dựa vào thao tác luật chuyên nghiệp, hoàn toàn không nghĩ tới phần còn lại.
"Người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, luật sư là phải bảo vệ quyền lợi của khách hàng. Nhưng luật sư cũng nên có cái nhìn toàn diện, rất nhiều khách hàng cũng không rõ yêu cầu của họ có phù hợp nhất với họ hay không. Giống như Trình Tuấn Lương, cậu ấy đặt mình vào trong đó, trước mắt chỉ có thể hạn hẹp nghĩ là đầu tiên phải làm sao thoát khỏi trách nhiệm bồi thường mười hai vạn kia. Nhưng nếu các em muốn đại diện cho cậu ấy, làm luật sư của Trình Tuấn Lương, thì các em không nên giống như cậu ấy mà phải nhìn vào bức tranh toàn cảnh: một khi Trình Tuấn Lương dựa vào lỗ hổng của luật pháp để trốn tránh trách nhiệm, Lư Quyên có thể phát điên hay không? Cảm xúc của Lư Quyên không thể không chế được, đi phát tán chuyện này ở khắp nơi, thì đối với tương lai của Trình Tuấn Lương liệu có tốt không?"
"Lư Quyên biết được hai em đã thúc đẩy Trình Tuấn Lương làm chuyện này, biết hai em là luật sư, thì một bên dây dưa với Trình Tuấn Lương, bên còn lại cũng sẽ cắn chết hai người các em đấy."
Giọng điệu của Cố Tuyết Hàm cực kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cố Diễn, em có động não không?"
......
Bởi vì Cố Diễn gánh chịu trách nhiệm, nên lửa giận của Cố Tuyết Hàm cũng chỉ tập trung trên người Cố Diễn. Chị ấy không những không buông tha cho em mình, ngược lại còn nghiêm khắc phê bình hơn.
Cố Diễn ở trường luôn là con cưng của nhà trường và các giảng viên, đây dường như là lần đầu tiên Tề Khê thấy anh bị người ta dạy dỗ đến như vậy.
Suy cho cùng, người thật sự đưa ra phương án này và muốn thực hiện nó là cô. Tuy rằng Cố Diễn cũng nghĩ đến việc này, nhưng thái độ của anh cũng chưa bao giờ ủng hộ hoặc khuyên bảo Trình Tuấn Lương làm như vậy.
Mặc dù không muốn bị dạy dỗ, không muốn để lại ấn tượng xấu cho sếp, nhưng cuối cùng Tề Khê vẫn tái mặt, định bụng đứng ra thừa nhận: "Luật sư Cố, thật ra phương án này là em..."
Chỉ là cô còn chưa nói xong, Cố Diễn đã cắt ngang lời cô: "Không liên quan đến cậu."
Cố Diễn nói xong lại bình tĩnh nhìn về phía Cố Tuyết Hàm: "Ai làm nấy chịu, là vấn đề của em."
Cố Tuyết Hàm rõ ràng đối với em ruột mình thì lại càng không nể mặt mũi, nhưng Cố Diễn mím môi không nói tiếng nào, cuối cùng cố gắng một mình chịu đựng tất cả những lời mắng mỏ.