Trương Hòa vô cùng ghét hai người bọn họ đấu võ mồm không dứt, đưa chai nước khoáng qua. Chung Bút hỏi: "Uống rồi?"
Sắc mặt Trương Hòa có chút không tốt: "Chỉ uống một ngụm nhỏ… Cuối cùng cậu có uống hay không?" Tuy rằng cô không thích dính vi khuẩn của người khác, nhưng nếu là Trương Hòa, vậy thì lại là chuyện khác, yêu ai yêu cả đường đi lối về mà.
Viên Lam giơ máy ảnh lên chụp lung tung, thấy trong đống cỏ ven đường có một pho tượng điêu khắc đá tàn tạ, liền đưa máy ảnh cho Trương Hòa, sôi nổi chạy tới, ngồi ở phía trên: "Trương Hòa, Trương Hòa, chụp cho tôi một tấm." Chụp xong một tấm lại một tấm, ôm xong tảng đá lại ôm cây. Trương Hòa cũng tốt tính tình, nói gì làm nấy.
Chung Bút nhìn không nổi nữa, kéo tay áo Trương Hòa: "Tôi cũng muốn chụp, tôi cũng muốn chụp." Trương Hòa đang giơ máy ảnh lên điều chỉnh ánh sáng, có chút không kiên nhẫn nói: "Đợi lát nữa, lát nữa chụp cho cậu." Chung Bút không thuận theo, túm lấy cánh tay của anh: "Không được, không được, bây giờ tôi muốn chụp." Nếu thục nữ không có sức cạnh tranh, cô quyết định vô lại đến cùng.
Ngụy Kiến Bình thấy thế vội nói: "Tôi chụp cho cậu." Trong lòng Chung Bút thầm hận anh ta ngắt lời, tức giận nói: "Tôi không cần cậu chụp, Trương Hòa chụp mới đẹp mắt, ánh sáng vừa vặn, tôi nhất định phải để cậu ấy chụp."
Ánh mắt của Trương Hòa nhìn thẳng vào ống kính, bị cô làm phiền không chịu được, đưa tay đẩy cô một cái: "Đi đi, đứng sang một bên, đừng cản ánh sáng."
Nào biết Chung Bút vốn kiễng mũi chân đứng ở trên bậc thang, lắc lư thân thể theo nhịp của âm nhạc, Trương Hòa tiện tay đẩy như vậy, cô không đứng vững, theo lực đạo đổ về phía sau.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cô đã ầm một tiếng ngã xuống đất. Trương Hòa hoảng sợ, vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ lấy cô hỏi: "Chung Bút, Chung Bút, cậu sao vậy?" Giọng nói gấp đến độ biến giọng, vẻ mặt lo âu, sợ tới mức mặt trắng bệch.
Chung Bút hừ hừ nửa ngày nói không ra lời, cô cũng không bị thương ở chỗ nào, chỉ là mông ngã thành hai cánh, có chút chật vật.
Thấy tất cả mọi người vây quanh mình, Trương Hòa lại là dáng vẻ không thể tự sát để tạ tội, cô vừa định nói không có việc gì thì ngậm miệng lại, nuốt chữ vào trong bụng, cố ý cau mày, luôn miệng hít vào, vẻ mặt đau đớn: "Chân tôi đau."
Trương Hòa thấy cô không xảy ra chuyện gì lớn, lau mồ hôi: "Chắc là trẹo rồi." Đỡ cô dậy, Chung Bút vì giả bộ càng giống, một chân đứng thẳng, tư thế kia rất giống gà vàng què chân, một cảnh tượng độc đáo.
Cô ngã như vậy làm cho hứng thú đi chơi của mọi người cũng không còn, Ngụy Kiến Bình lên tiếng: "Chúng ta trở về đi." Chung Bút vẻ mặt cay đắng: "Chân của tôi..." Trương Hòa nhìn cô một cái, sau đó ném máy ảnh cho Viên Lam, đưa lưng về phía Chung Bút, nửa ngồi xổm xuống: "Tôi cõng cậu."
Chung Bút vô cùng hưng phấn bò lên sau lưng Trương Hòa, hai tay gắt gao quấn lấy cổ anh, hơn nữa còn nhích qua nhích lại gần xương quai xanh của anh, trắng trợn ăn đậu hủ. Làn da của anh vừa trơn vừa láng, lạnh như băng, xúc cảm rất tốt, khiến cho lòng cô ngứa ngáy khó nhịn.
Trương Hòa nâng đùi cô lên, câu đầu tiên mở miệng chính là: "Sao cậu lại nặng như vậy!"
Điều này càng làm cho Chung Bút thêm kiên định quyết tâm thề sống thề chết giảm béo.
Trương Hòa không phải là người đàn ông cơ bắp, thế núi lại dốc đứng, đi vô cùng mệt, mồ hôi rơi như mưa. Nhưng khi Ngụy Kiến Bình nhìn không được, yêu cầu cõng Chung Bút, anh vẫn từ chối: "Không sao, đây là họa do tôi gây ra." Viên Lam đi theo một bên nói: "Chung Bút, cậu chính là một tai họa." Trương Hòa nghe thế rất không vui.
Chung Bút một bên chột dạ một bên đắc ý, từ đầu tới cuối không nói lời nào, một mực giả chết.
Bốn người bỏ lại mấy thành viên trong hội, trở về sớm hơn.
Xe taxi một đường chạy đến dưới lầu ký túc xá nữ, lúc này Chung Bút chột dạ vô cùng, áy náy cúi đầu, ôm cánh tay của Trương Hòa: "Ký túc xá nữ không cho nam sinh lên, cậu trở về đi. Hôm nay cám ơn cậu, đều là lỗi của tôi." Đương nhiên đều là lỗi của cô!
Trương Hòa lau mồ hôi ở trên mặt, thở hổn hển: "Không phải, tôi không nên đẩy cậu, cậu ở tầng mấy?" Chung Bút nói tầng bốn. Anh nhíu mày, quay đầu nói với nhân viên quản lý ký túc xá: "Dì ơi, chân bạn học của con bị trẹo rồi, con có thể đưa cậu ấy lên không?" Chung Bút đứng ở một bên không lên tiếng.
Tay của Trương Hòa lướt qua ngực Chung Bút, nửa ôm cô leo lầu: "Chân còn đau không? Không sao, đi chậm một chút." Chung Bút cảm giác cánh tay của anh xoa qua ngực mình, đỏ mặt, liếc trộm anh, anh cũng không có gì khác thường.
Vẻ mặt của Trương Hòa căng thẳng, miệng không ngừng nói: "Được, chậm một chút, chậm một chút..." E sợ lại làm tổn thương đến cô.
Lề mà lề mề cuối cùng cũng leo lên được đến lầu bốn, trong lòng Chung Bút cực kỳ bất an, cô gái hư hỏng như cô, sớm muộn gì cũng bị trời đánh! Cô chặn trước cửa ký túc xá không cho anh vào, quay đầu nói: "Cậu đi đi, tôi không sao."
Anh lo lắng hỏi: "Cậu chắc chứ?" Chung Bút nặng nề gật đầu: "Chắc chắn." Mau đi đi, nếu không đi, cô chắc chắn sẽ bị vạch trần.
Trương Hòa thấy dáng vẻ không muốn nhiều lời của cô, vốn định dặn dò một phen, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, tôi đi đây, có việc thì gọi điện thoại cho tôi." Dứt lời vội vàng rời đi.
Chung Bút nhìn bóng dáng của anh biến mất ở ngã rẽ cầu thang, vội vàng mở cửa đi vào, lấy qυầи ɭóŧ, áσ ɭóŧ, áo khoác, rải rác khắp nơi trên giường, trên ghế, trên mặt đất nhét hết vào trong chậu rửa mặt, xách theo thùng nước vui vẻ đi giặt quần áo.
Bạn cùng phòng trở về thấy trên hành lang phơi đầy quần áo, lại thấy Chung Bút ngồi trước máy tính nhàn nhã uống cà phê, kinh hãi hỏi: "Tất cả đều là cậu giặt?" Chung Bút gật đầu, lau miệng giả vờ tao nhã: "Đúng vậy, hơn nữa là giặt tay, máy giặt giặt không sạch sẽ."
Bạn cùng phòng tấm tắc lấy làm lạ, chẳng mấy khi thấy Chung Bút trở nên chịu khó như vậy, chẳng lẽ trời đổ mưa đỏ rồi: "Đầu năm nay có nhiều chuyện lạ thật, lật thuyền trong giếng nước, trên sông nổi lửa..." Cô Hừ một tiếng, tiêu điều một mình đi xuống lầu đến căn tin ăn cơm.
Ngày hôm sau, Trương Hòa mang theo một túi hoa quả lớn đến an ủi cô, kết quả thấy cô một tay một cây kem, liếʍ xong cây này lại liếʍ cây kia, vẻ mặt hưởng thụ. Chung Bút từ quầy bán đồ vặt đi ra nhìn thấy anh, đầu lập tức ngừng hoạt động, xong đời, xong đời rồi, lần này hình tượng hoàn toàn không còn, sao anh lại đến ký túc xá nữ sinh bên này?
Trương Hòa đánh giá cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt nghi hoặc, chân lành nhanh như vậy? Lấy chỉ số thông minh cao của anh nếu biết là bị đùa giỡn, anh có thể đi nhảy hồ Vị Danh. Nhưng anh không nói gì, chỉ hỏi: "Chân khỏe rồi?" Chung Bút chột dạ gật đầu: "Tốt rồi. Chắc là hôm qua bị chuột rút, trở về là khỏe rồi..." Rất có xu thế càng tô càng đen, cũng không biết anh có tin không?
"À." Trương Hòa đưa hoa quả cho cô, không nói gì, xoay người rời đi.
Chung Bút vô cùng thất bại nhìn bóng lưng anh rời đi.
Đáng đời cô lắm!