Chương 5

❋ 05. Lại thắng

Khai giảng Lâm Khuynh Đình gặp lại Hứa Ý, lúc phát giác sắc mặt cô thúi hoắc theo bản năng mà cho rằng cô lại cãi nhau với Giang Dịch, hỏi hai câu mới biết được giữa thanh mai trúc mã bọn họ có một Đồng Ngu Kỳ chen ngang ——

Đồng Ngu Kỳ từ nhỏ đã thích lôi kéo Giang Dịch chơi cùng, kỳ nghỉ hè năm học lớp 3 kia cô ta không chỉ cướp đi con thú bông kia mà còn cướp mất phần lớn thời gian của Giang Dịch.

Đồng Ngu Kỳ khi còn nhỏ cao béo như trâu, trưởng thành lại thay đổi thành bộ dáng khác.

Vẫn cao gầy, nhưng cô ta chỉ cao mà béo. Giờ phút này Đồng Ngu Kỳ gầy yếu như cây trúc, hơi có chút tư thái Lâm Đại Ngọc.

Buổi sáng ba người cùng nhau nhau đi học, Hứa Ý thấy cổ tay cô ta trắng nõn nhỏ hẹp, phảng phất nhẹ nhàng chạm một cái là có thể vặn gãy.

Lâm Khuynh Đình cảm thấy Hứa Ý khoa trương, đột nhiên thấy ngoài cửa sổ lớp học có một bóng nữ sinh cao gầy đi ngang qua.

Hứa Ý nhìn chằm chằm nữ sinh kia, nâng cằm nói “Là cậu ta.”

Lâm Khuynh Đình nhìn ngoài cửa sổ thân ảnh Đồng Ngu Kỳ thướt tha lả lướt lại nhu nhược, trong lòng bất giác nổi lên lòng trìu mến thương tiếc, hoàn toàn đã quên bản thân là bạn khuê mật của Hứa Ý.

Hứa Ý vỗ vỗ cô nàng kêu cô phục hồi tinh thần lại.

Lâm Khuynh Đình phản ứng lại, có chút do dự mà khuyên Hứa Ý: “Nếu không……thôi đi? Thanh mai không thể so với trời sinh một đôi.”

Hứa Ý xù lông: “Dựa vào cái gì!”

“Cậu ta lớn lên thật là đẹp mắt…… Không phải nói cậu không đẹp, chính là không cùng một loại hình với cậu, cậu ta chính là loại ‘ nhìn thấy mà thương ’, còn cậu là…… nhìn một cái liền biết người thích làm ầm ĩ.”

“Tớ không làm ầm ĩ thì sao có thể có một vị trí trong lòng Giang Dịch được.” Hứa Ý vẻ mặt bực bội.

Nghĩ nghĩ một hồi, cô móc di động từ trong túi ra gửi tin nhắn giọng nói cho Giang Dịch: “Ngày hôm qua em nằm mơ thấy bị người xấu theo dõi, tan học anh có thể đưa em về nhà không?” Còn xen lẫn vài tiếng nghẹn ngào, rất giống như là khóc.

Lâm Khuynh Đình thấy toàn bộ quá trình, vỗ tay “Đồng Ngu Kỳ không có thủ đoạn như cậu, phần thắng rất có khả năng thuộc về cậu.”

Vài giây sau, Giang Dịch trả lời cô: “Sao sáng nay không nghe em nói?”

“Quên mất.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ kể sơ lược, lời nói dối chồng chất lời nói dối.

“Được.”

*

Lớp Hứa Ý cùng lớp Giang Dịch cách khá xa, một ở đầu hành lang một ở cuối hành lang.

Buổi chiều tan học, Giang Dịch đúng giờ tới cửa lớp cô.

Hứa Ý vốn đang hi hi ha ha cười giỡn với Lâm Khuynh Đình, khoảnh khác nhìn thấy anh tới liền thay đổi biểu tình.

Giang Dịch đứng trước cửa sổ, cách cửa sổ nhìn bọn họ.

Hứa Ý đại khái có thể thấy rõ biểu tình bình tĩnh trước sau như một của anh, còn có thể thấy rõ ánh chiều tà dừng trên tóc anh phản xạ ra ánh sáng ôn nhu.

Trong nháy mắt như vậy, Hứa Ý đột nhiên cảm giác như Giang Dịch cũng đang dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn cô, tựa như ánh chiều tà.

Ngây ngẩn một hồi, đột nhiên trong lòng Hứa Ý quay cuồng cảm xúc không nói nên lời.

Cô đeo ba lô lên liền chạy tới bên cạnh anh, cười nhẹ đυ.ng cánh tay anh: “Đi thôi.”

Giang Dịch nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Hai người sóng vai đi tới, Giang Dịch hỏi cô mơ thấy ác mộng gì.

Hứa Ý nghĩ nghĩ, nhấp môi, “Mơ thấy một người xấu.”

“Sau đó thì sao?” Giang Dịch hỏi.

“Người xấu theo dõi em, muốn cướp đi tất cả đồ vật bên cạnh em.” Hứa Ý thấp giọng nói.

Giang Dịch trầm mặc trong chốc lát, “Mộng đều là giả.” Nói xong bước chân hơi dừng, dùng một loại thanh âm phá lệ bình tĩnh nói: “Là của em chính là của em, ai cũng không thể cướp đi được.”

Hứa Ý không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy liền nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng mang theo tươi cười: “Được.”

Mới vừa đi ra khu dạy học, hai người ở sân thể dục đυ.ng phải Đồng Ngu Kỳ.

Hôm nay là ngày đầu tiên Đồng Ngu Kỳ đi học, giờ phút này cũng đã cùng một bạn học nữ thân mật kéo cánh tay nhau.

Nhìn thấy Giang Dịch cùng Hứa Ý, cô ta bước nhanh đi tới, “Hai người về cùng sao?”

“Anh ấy đưa tôi về.” Hứa Ý cười nói.

Hứa Ý có thể thấy rõ khóe miệng tươi cười của Đồng Ngu Kỳ trong nháy mắt cương cứng, nhưng trong nháy mắt Đồng Ngu Kỳ lại khôi phục bình thường, quay đầu nhìn Giang Dịch, “Mẹ tớ muốn mời cậu tới nhà ăn cơm, cũng nói qua với dì Đường rồi……” Dứt lời cô ta liền dùng ánh mắt do dự nhìn Hứa Ý.

Hứa Ý nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, cũng nghiêng đầu nhìn Giang Dịch, chờ anh trả lời.

“Mẹ tôi không có nói với tôi. Lần sau đi, giúp tôi chào dì Lưu một tiếng.” Mặt anh vẫn vô biểu tình, làm người ta đoán không ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.

Đồng Ngu Kỳ giấu không được biểu tình mất mát, kéo kéo khóe miệng, nói không có việc gì.

“Chúng tôi đi trước đây.” Hứa Ý kéo quai ba lô Giang Dịch.

“Tạm biệt.”

Vương Mông vẫn luôn đứng ở một bên lúc này mới đi đến bên cạnh Đồng Ngu Kỳ, một bộ dáng ngạc nhiên “Cậu quen hai người họ à?”

Đồng Ngu Kỳ là học sinh mới chuyển trường tới lớp bọn họ, an tĩnh lại xinh đẹp. Vương Mông biết cô từ tỉnh bên cạnh chuyển tới, không nghĩ tới cô quen Giang Dịch cùng Hứa Ý.

“Người lớn quen nhau.” Trong tầm mắt Đồng Ngu Kỳ hai người càng lúc càng xa ——

Hứa Ý trong chốc lát đi nhanh hơn Giang Dịch, trong chốc lát lại cố ý quay đầu lại đứng chờ anh, trong chốc lát đẩy đẩy bả vai Giang Dịch bảo anh đi nhanh chút, trong chốc lát lại lôi kéo ba lô anh không cho anh đi, dọc theo đường đi đều làm ầm ĩ.

“Nhưng mà trông rất thân?” Vương Mông đột nhiên tiến đến bên tai cô ta, thấp giọng hỏi: “Hai người bọn họ là một đôi sao?”

Đồng Ngu Kỳ nghe câu này liền lui nửa bước, nhìn vẻ mặt ‘ăn dưa’ của Vương Mông, phản bác nói: “Sao có thể được?”

“Không phải? Dính nhau như vậy còn không phải một đôi sao? Là đang đợi tốt nghiệp cấp 3 hả?” Vương Mông tiếp tục hỏi.

“Sao cậu lại nói như vậy?”

“Nghe nói họ là thanh mai trúc mã, từ lớp 10 chính là làm chuyện gì đều cùng nhau làm, mọi người còn tưởng rằng là loại quan hệ định hôn từ bé đâu.”

Ý cười trong mắt Đồng Ngu Kỳ chậm rãi biến mất, nhỏ giọng hỏi một câu: “Không phải Hứa Ý vẫn luôn quấn lấy Giang Dịch sao? Từ nhỏ cứ như vậy, Giang Dịch không nỡ cự tuyệt mà thôi.”

Vương Mông nhíu mày nhớ lại, đột nhiên như thể phát hiện ra chuyện trọng đại gì, nói: “Hình như là như vậy!”

*

Hứa Ý vẫn luôn biết hiện tại cô đang cùng Đồng Ngu Kỳ trong tối ngoài sáng mà phân cao thấp.

Ngày đó cô dành được Giang Dịch rồi cho rằng chính mình toàn thắng, nhưng mà ngày giữa trưa hôm sau ở nhà ăn cô liền nhìn thấy Giang Dịch cùng Đồng Ngu Kỳ mặt đối mặt ngồi ăn cơm.

Lâm Khuynh Đình giật mình đến nói không ra lời, quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Ý, phát hiện hai mắt cô như đang bốc lửa.

Lâm Khuynh Đình nhỏ giọng hỏi một câu: “Cậu thua rồi sao?”

“Tuyệt đối không thể.” Hứa Ý sục sôi ý chí chiến đấu, cô quay đầu nói với Lâm Khuynh Đình: “Tớ làm bộ chân đau, lát nữa cậu đỡ tớ để tớ diễn. Đừng nói chuyện, đỡ tớ là được, hiểu không?”

Lâm Khuynh Đình nghe cô nói đến sửng sốt sửng sốt, chỉ biết dại ra gật đầu.

Ngay lúc Hứa Ý “khập khiễng ” “trong lúc vô tình” đi ngang qua Giang Dịch, quả nhiên bị Giang Dịch gọi lại.

Lâm Khuynh Đình cảm thấy sau lưng đều đổ đầy mồ hôi, cô ấy quay đầu nhìn thoáng qua Giang Dịch, thấy anh vội vàng lau miệng đứng dậy đi tới chỗ các cô.

“Cậu ấy tới.” Lâm Khuynh Đình có chút hốt hoảng.

Hứa Ý thấp giọng nói: “Cậu đừng nói gì đó.”

Giang Dịch đi đến bên cạnh Lâm Khuynh Đình, không dấu vết mà đỡ Hứa Ý dựa lên người mình, thanh âm vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng mà giọng điệu lại có chút sốt ruột, “Làm sao vậy?”

“Trật chân.” Hứa Ý nhe răng trợn mắt nói.

“Chân trật còn tới nhà ăn? Nhiều người như vậy bị đυ.ng phải thì làm sao bây giờ.” Giang Dịch đỡ cô đi tới bên cạnh.

Hứa Ý làm bộ ủy khuất, “Đã đói bụng.”

……

Lâm Khuynh Đình đứng bên cạnh nhìn hai người, trong chốc lát quay đầu nhìn Đồng Ngu Kỳ ngồi trước bàn vẻ mặt khó coi, một chút liền biết Hứa Ý lại thắng rồi.

Sau đó cô ấy ý thức được, Hứa Ý luôn thắng cũng không phải bởi vì Hứa Ý thủ đoạn cao minh, mà là bởi vì trái tim Giang Dịch vốn dĩ đã ở chỗ cô rồi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~