❋ phiên ngoại một. Em là thuốc độc cũng là thuốc giải ( h)Editor: Lemon Giang Dịch thi đại học thành tích vô cùng tốt, thuận lợi vào Đại học A anh vẫn luôn mong ước.
Hứa Ý vui thay anh, kỳ nghỉ hè Giang Dịch thi địa học kia hai người trải qua vô cùng vui vẻ.
Nhưng qua một kỳ nghỉ hè, ngay thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt hai người đã phải vì việc học mà tới đất khách.
Bọn họ thường xuyên nhân ngày nghỉ tới thành phố đối phương.
Có đôi khi là Giang Dịch tới tìm Hứa Ý, có đôi khi là Hứa Ý đi tìm Giang Dịch, sau khi gặp nhau lại không cam lòng chỉ có mấy tiếng liền rời khỏi, luôn là muốn qua một đêm mới bằng lòng trở về.
Khách sạn là lựa chọn duy nhất.
Ngốc cùng một chỗ liền nhịn không được để ôm ôm, hôn hôn, sau đó là càng ngày càng......
Nhưng hai người đều biết giới hạn, rất nhiều lần đều chỉ cọ cọ qua, trước nay không có làm tới bước cuối cùng.
Đối với chuyện đó, chỉ có thể nói hai người đều có nhu cầu.
Dục niệm có đôi khi sẽ bị đối phương vô tình gợi lên, sau đó chính là củi lửa gặp nhau.
Nhưng bởi vì hai người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, không làm đến bước cuối cùng kia, cuối cùng chỉ có thể dùng một ít biện pháp khác giải quyết, tỷ như giờ phút này --
Hứa Ý quần áo xộc xệch, lộ ra một mảnh da thịt trước ngực, nội y lộ ra khó khăn lắm mới che lại hai quả anh đào no đủ.
Cô nằm trên sô pha chơi di động, tóc xõa ra dừng bên gò má, ngũ quan bị che đến mơ hồ, đôi môi đỏ mộng ướŧ áŧ lại tươi đẹp.
Giang Dịch tắm xong đi ra liền nhìn thấy dáng vẻ này của cô, vô ý thức mà nuốt nước miếng yết hầu lăn lăn, anh ngồi xuống cạnh cô, cầm khăn lông lau tóc.
Hứa Ý thấy anh ra tới liền cất di động, ngồi dậy chui đầu chui hõm vai anh.
Tuy anh dùng sữa tắm trong khách sạn, không thể so với mùi hương anh thường dùng, nhưng vẫn rất dễ ngửi. Cô hít hít mũi, nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh anh.
Lực chú ý của Giang Dịch cũng không ở động tác của cô, xúc giác toàn thân đều tụ tập ở chỗ ngực anh, vị trí bị cô dùng ngực dán lên kia.
Chỗ xương quai xanh lại bị cô liếʍ đến thấm ướt, hô hấp Giang Dịch chậm rãi tăng thêm.
Anh duỗi tay nhéo mặt cô, làm cô đối mặt với mình, sau khi thấy rõ đôi mắt ngây thơ lại ướŧ áŧ của cô, trái tim Giang Dịch đột nhiên có chút né tránh.
Anh lấy khăn lông trùm lên đầu cô, che khuất đôi mắt có thể câu mất hồn phách người khác, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt xinh xắn.
Nhìn môi hồng nhuận bị hàm răng cắn, anh khàn khàn nói: "Đừng cắn."
Cô nghe lời buông lỏng hàm răng, sau đó tựa như đang chờ đợi, an tĩnh không hề động đậy.
Giang Dịch thở hổn hển thò lại gần hôn cô.
Có chút dùng sức, có chút nảy sinh ác độc, mang theo một chút thô bạo, làm cô hừ hừ hai tiếng, tựa hồ là đau.
Anh giảm lực hôn, ngược lại ôn nhu chậm chạp hôn cắn hút môi cô.
Cơ thể Hứa Ý mền như bông, giống như không có xương dựa vào anh, anh nắm lấy bả vai lộ ra của cô, lòng bàn tay đều nóng lên, da thịt dán sát tựa hồ muốn dung hợp vào nhau.
Cô bị hôn đến choáng váng, giống như đang đi trên mây, thị giác bị che khuất, khứu giác cùng xúc giác càng thêm nhạy bén --
Hô hấp Giang Dịch nóng quá, mang theo một chút hương thơm.
Bàn tay anh cũng rất nóng, lần theo da thịt cô từng chút đi xuống.
Lúc nội y bị anh cởi bỏ, cô như bị dọa sợ cả người đều co rúm lại một chút.
Còn không kịp thở, trước ngực liền bị anh nắm lấy, cô hít vào một hơi, nhỏ giọng nghẹn ngào gọi: "Giang Dịch......"
Môi Giang Dịch chuyển qua bên tai cô, cánh môi ướt nóng cắn vành tai non nớt, "Ừm."
"Đừng......" Cô nói nhỏ.
Anh lại không nghe cô, tay dùng sức xoa xoa nắn nắn, tựa như đang chơi một món đồ chơi.
"Đừng làm như vậy mà......" Cô ủy khuất cắn môi, trước mắt vẫn tối một mảnh, chỉ nghe được tiếng thở dốc nặng nề của anh.
Anh không nói chuyện, thậm chí càng thêm quá đáng vén vạt áo cô lên, làm thân thể trần trụi trắng nõn lộ ra trước mắt anh.
Hứa Ý ngay lúc này lại may mắn mắt cô bị che khuất--
Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt Giang Dịch, cô sẽ không chịu nổi Giang Dịch có một chút không hài lòng cùng thất vọng.
Nhưng cô tất nhiên cũng không nhìn thấy trong mắt Giang Dịch cơ hồ là lộ ra du͙© vọиɠ cùng tham lam.
Cô theo bản năng che lại thân thể, cổ tay lại bị anh nhẹ nhàng kéo ra, anh nhéo tay cô, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn, sau đó dán bên tai cô nói: "Thật xinh đẹp, so với anh đẹp hơn nhiều."
Hứa Ý đỏ mặt, lung tung vuốt mặt anh, sau đó đem mặt dán trên vai anh, chỉ phát ra tiếng thở dốc nặng nề.
Tay Giang Dịch vuốt ve ngực cô, có nhẹ có nặng, vừa niết vừa xoa, vân vê nụ hoa không biết mệt mỏi mà thưởng thức, hô hấp Hứa Ý ngày càng gấp gáp, cuối cùng chỉ có thể cắn môi không cho bản thân phát ra những thanh âm ái muội kia.
Nhưng Giang Dịch không chịu buông tha cho cô, anh đỡ cô, làm cô ngồi thẳng, sau đó cúi đầu......
Tóc cọ qua xương quai xanh cô, rồi lại dán trước ngực, vừa rồi đang cùng cô hôn môi môi đột nhiên dời trận địa, ngậm lấy ngực cô dùng sức hút, như là muốn hút ra gì đó.
Cô vừa khóc vừa kêu, vuốt tóc anh bảo anh đừng làm như vậy.
Giang Dịch lại ôm lấy eo cô không chịu động, đầu lưỡi ướt nóng cực kỳ linh hoạt, quanh ngực bị anh liếʍ ướt, nụ hoa trước ngực cũng bị anh ngậm trong miệng không buông, trong miệng ăn một cái, tay cũng không quên xoa nắn bên còn lại.
Hứa Ý chỉ cảm thấy trái tim mình đều bị anh nắm giữ, kêu mệt mỏi khóc mệt mỏi liền không còn sức lực, ghé trên sô pha mặc anh đùa nghịch.
Giang Dịch ăn bên trái xong lại tới bên phải, hai bên đều yêu thích không buông tay.
Hứa Ý vừa xấu hổ vừa gấp, trong lòng lại ẩn ẩn sinh ra kɧoáı ©ảʍ, ngón chân cuộn tròn, chân cũng không biết nên đặt ở đâu.
Qua hồi lâu, Giang Dịch mới buông tha ngực cô.
Cẩn thận hôn môi cô, hỏi cô thoải mái không.
Cô kéo khăn lông trên đầu xuống cắn anh, cả giận: "Là anh thoải mái mới đúng! Sao còn dám hỏi em?"
Giang Dịch cười một tiếng, "Anh không tin em không thoải mái."
"Em không thoải mái đó." Hứa Ý mạnh miệng.
Chiêu tiếp theo của Giang Dịch liền làm cô liên tục xin tha --
Bàn tay anh chui vào giữa hai chân cô.
"Đừng!" Cô tức muốn hộc máu cào cào cổ tay anh.
Giang Dịch không động, chỉ là cười nhìn cô, trên môi vẫn dính nước bọt trong suốt.
Hứa Ý thẹn thùng không dám nhìn anh.
Anh sờ mặt cô "Chúng ta đều rất thoải mái, đúng không em?"
"Ờm ờm ừm ừm." Hứa Ý lung tung trả lời, không chịu nói tới chuyện này.
Giang Dịch kéo quần áo cô xuống, ôm cô đến trên giường nằm, nội y nằm trên sô pha cũng không có ai quan tâm.
Anh nằm xuống cạnh cô, tắt đèn, ôm lấy eo cô hôn hôn mặt cô, "Ngủ đi em."
Qua hơn mười phút, đang lúc sợi dây căng chặt trong đầu Hứa Ý từ từ buông lỏng, tay Giang Dịch lại bắt đầu lộn xộn.
Hứa Ý cũng không biết nên có phản ứng gì, giữ chặt tay anh, nhưng mà sức không thắng nổi sức anh, cũng không hoàn toàn muốn từ chối anh.
Anh vừa sờ ngực cô vừa thở dốc, sau khi hừ hừ vài tiếng thì từ trên giường đứng dậy, chuẩn bị đi nhà vệ sinh.
Tai Hứa Ý nóng như bị đốt cháy, xoay người nhìn anh--
Dưới hạ thân cực kỳ bắt mắt.
Cô kéo chăn, hỏi anh đi đâu.
Anh nói: "Nhà vệ sinh."
"Có muốn...em giúp anh." Lúc nói ra lời này Hứa Ý cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra, quá trình chờ đợi cũng vô cùng dày vò, lúc Giang Dịch gật đầu, cô hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Nhưng đã nói thì phải làm.
Giang Dịch không bật đèn, anh nằm bên cạnh cô, Hứa Ý rụt rè vươn tay xuống dưới hạ thân anh.
Cách quần chạm đến thứ kia nháy mắt liền có chút khϊếp sợ, trước ánh mắt sáng ngời của anh cô lại không đành lòng làm anh thất vọng, tiếp tục động tác, ngón tay nắm lấy lưng quần cùng qυầи ɭóŧ, cùng nhau cởi xuống.
Cô cảm giác vô cùng rõ ràng thứ kia nhảy ra ngoài.
Sau một hồi xây dựng tâm lý cô mới bình tĩnh một chút, Giang Dịch cũng không thúc giục, cô run rẩy theo làn da anh đi xuống sờ đến "cậu nhóc".
Cô chưa bao giờ sờ qua vật nào như vậy, chỉ dám nhẹ nắm lấy "cậu nhóc", không có chút kỹ xảo gì, chỉ nghe Giang Dịch trên đỉnh đầu cô ra lệnh --
"Nắm chặt một chút."
"Trên dưới động......"
"Sờ sờ qυყ đầυ......"
"Nhanh chút nữa......"
"Nhanh thêm nữa......"
"Có nước này......" Cô kinh ngạc nói.
"Bình thường, em nhanh hơn một chút...... Hứa Ý...... giúp anh." Anh cơ hồ là cắn răng nói ra những lời này.
Hứa Ý chỉ cảm thấy gánh nặng trên người vô cùng nặng, muốn làm anh thoải mái làm anh phóng thích, cô cũng không rảnh lo cổ tay mỏi nhừ, tiếp tục nhanh tốc độ hơn, trên trán đều ra lớp mồ hôi mỏng.
Lúc anh bắn cô bị dọa sợ.
Trong lòng bàn tay nhão nhão dính dính, cổ tay cũng vậy, không có một chỗ khô ráo.
"Cậu nhóc" dưới tay cô nhẹ nhàng run rẩy sau đó ỉu xìu xuống, cô nghe anh phát ra tiếng than thỏa mãn......
Hứa Ý nằm trong ngực anh cũng tràn đầy thỏa mãn.
Hóa ra cảm giác lấy lòng đối phương lại là như vậy.
Cô cảm thấy bản thân thật sự rất yêu Giang Dịch, vậy mà lại cam tâm tình nguyện giúp anh làm ra loại chuyện như vậy.
Sau đó, chuyện như vậy biến thành chuyện thường ngày, Hứa Ý rất khó từ chối Giang Dịch, rất khó không trầm mê khuôn mặt thanh lãnh của anh từng chút từng chút bị du͙© vọиɠ ăn mòn.
Du͙© vọиɠ của anh là cô.
Giang Dịch nói, cô là thuốc độc cũng là thuốc giải.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~