Chuyển ngữ: Team Sunshine
Tô Huỳnh chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy.
Cô từ nhỏ đã không bằng Tô Anh, quả thật đã phải nghe qua vô số lời mắng mỏ và sỉ nhục từ cha Tô mẹ Tô. Vốn tưởng lòng tự trọng đã chai mòn, sớm không đau không ngứa, nhưng khoảnh khắc quay đầu thấy Đàm Thương, Tô Huỳnh chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào. “Huỳnh Huỳnh, con nghe mẹ nói, mẹ không có ý đó…”
Mẹ Tô sau lưng kéo tay Tô Huỳnh, Tô Huỳnh hất bà ra, gương mặt đỏ bừng, bỏ chạy.
Phòng tân hôn của Tô Huỳnh và Trương Bác Viễn là tiền cọc đặt trước của hai gia đình, nhưng nhà họ Tô chỉ đặt một trăm nghìn, còn lại hai trăm nghìn là tiền mà cha mẹ Trương đã dành dụm cả đời. Từ khi học đại học, Trương Bác Viễn đã bắt đầu viết văn kiếm tiền nhuận bút, tiền cọc là bốn trăm nghìn. Sau khi kết hôn, hai người cùng nhau trả nợ. Căn nhà tuy không lớn nhưng cũng đủ cho một cặp vợ chồng trẻ ở. Về sau có con, cha mẹ Trương thỉnh thoảng đến thăm cũng không sao.
Nếu như ly hôn, nhà phải chia mỗi người một nửa, dù Trương Bác Viễn là người sai, Tô Huỳnh cũng không thể nhẫn tâm lấy hết, đương nhiên cũng không thể hào phóng cho Trương Bác Viễn hết.
Hôm nay thứ bảy, Trương Bác Viễn được nghỉ, Tô Huỳnh cũng được nghỉ. Cô mở cửa đi vào, thấy Trương Bác Viễn đang bưng một nồi ra khỏi bếp, nhưng không chỉ có anh ta trong nhà mà còn có cả cha Trương mẹ Trương ngồi ở bàn ăn. Mấy người thấy Tô Huỳnh trở lại, đều vô cùng vui mừng. Người trước thì nhẹ nhõm, người sau thì vui vẻ do đã lâu không gặp.
Trong chốc lát Tô Huỳnh không biết làm gì, ngay sau đó lại thấy lúng túng, cô rút tay ra khỏi túi xách, vội bước lên, ngập ngừng gọi: “Ba, mẹ.” Cha Trương mẹ Trương sống ở nông thôn, là điển hình cho người trung thực nói ít làm nhiều, cả đời chỉ biết làm ruộng. Sau khi con trai lập gia đình, cha Trương mẹ Trương không cần khổ cực như vậy nữa, cho người khác thuê ruộng, nhưng hai người cũng không ở yên, lại làm mấy việc bình thường như trồng rau, cho gà ăn, dăm bữa nửa tháng lại chất đầy giỏ rau quả tươi, gà gϊếŧ thịt mang đến cho đôi vợ chồng trẻ.
“Huỳnh Huỳnh về rồi, Bác Viễn vừa làm bữa sáng, con vào ăn đi.” Mẹ Trương cực thích Tô Huỳnh, bà bước tới kéo tay cô, giọng đau lòng: “Mẹ nghe người ta nói làm ca đêm ở bệnh viện là mệt nhất, ăn cơm ngủ một giấc thật ngon, chút mẹ làm cho con cháo gà hầm để bồi bổ sức khỏe.”
Ba Trương không nói nhiều, cũng không biết nói chuyện nên chỉ bảo Tô Huỳnh ăn nhiều lên.