Chuyển ngữ: Team Sunshine
Đầu óc Tô Huỳnh nhanh chóng xoay chuyển, cảm thấy Cao Hàng nói rất có lý. Không thể chỉ có một vài vệ sĩ, một khẩu súng không rõ thật giả và một người đàn ông có phần bí ẩn là có thể tạo thành xã hội đen được. Chỉ vì kinh nghiệm của cô trong lĩnh vực này quá ít nên lần nào cũng bị dọa, còn bị uy hϊếp nhiều lần vậy.
Đang định đi ra ngoài, cô bị Tô Anh kéo lại: “Vừa rồi chị hỏi em có nghe thấy không?”
Cô vừa dứt lời, mẹ Tô đã mở cửa bước vào.
Mẹ Tô thấy Cao Hàng trở lại thì rất vui, lập tức khó chịu khi thấy Tô Huỳnh. Mặc kệ Cao Hàng vẫn ở đó, bà trực tiếp khiển trách: “Tô Huỳnh, con làm cái trò gì vậy? Không tìm được người, điện thoại cũng tắt máy. Bác Viễn đối xử với con tốt như vậy, con còn muốn ly dị sao? Mẹ thấy đầu con đúng là có vấn đề rồi.”
Mẹ Tô tức giận, Tô Anh vừa nghe liền nhíu mày, vội nói: “Mẹ!” Mẹ Tô bị Tô Anh gọi, mới nhận ra vẻ mặt Cao Hàng có chút lúng túng. Bà vội nhẹ giọng lại, cười nói: “Huỳnh Huỳnh không hiểu chuyện, mẹ nói con bé vài
câu. Con vừa trở về, nói chuyện với Anh Anh đi.” Bà vừa nói vừa kéo Tô Huỳnh ra ngoài.
Đi thẳng ra ngoài hành lang bên ngoài, mẹ Tô nhìn qua phòng bệnh của Tô Anh rồi mới yên tâm tiếp tục dạy dỗ: “Con mau gọi điện cho Bác Viễn nhận sai đi.” “Con không gọi, con cũng không sai, con và Trương Bác Viễn nhất định phải ly dị.”
Mẹ Tô nghe vậy, càng như đổ thêm dầu vào lửa, bà chỉ thẳng mặt Tô Huỳnh mắng: “Ly dị ly dị, cưới kiểu gì mà ly dị? Con đi học trường chó gì, tốt nghiệp cũng không xong. Trương Bác Viễn người ta là học sinh giỏi, được ban lãnh đạo nhà trường đánh giá cao. Nếu nó vừa mắt con thì con phải cười trộm đấy! Con mà ly dị, một món hàng dùng rồi như con thì còn mong gì sau này có ai muốn con nữa chứ? Mẹ thấy Bác Viễn cũng quá biết điều quá tốt rồi, hai năm nay chiều hư con rồi.”
“Trương Bác Viễn anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, ngủ với đứa con gái khác. Con ly hôn thì là hàng đã dùng rồi, vậy anh ta là gì?”
Tô Huỳnh nói lời này, mẹ Tô tuy rằng sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, đầu tiên là lắc đầu, thậm chí còn nói: “Cho dù là nó nɠɵạı ŧìиɧ, vậy chắc chắn là do con có vấn đề.”
Lời vừa nói ra, không khí lập tức rơi vào im lặng chết chóc.
Tô Huỳnh lạnh cả người, khó tránh khỏi cười nhạt: “Đúng vậy, là vì Tô Huỳnh con không bằng chó má, nên mới khiến Trương Bác Viễn bác học thành thật đi nɠɵạı ŧìиɧ.”
Trong lòng cô cảm thấy lạnh lẽo, không nói được gì nữa, vừa định rời đi, quay đầu lại thì thấy có người đứng trước cửa phòng VIP phía đối diện. Người đó đang nắm chặt lan can, không biết ra ngoài từ lúc nào, nhìn vẻ mặt có vẻ đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện.
Đó là Đàm Thương.