Chuyển ngữ: Team sunshine
Tô Huỳnh cười nhạo một tiếng, đang định nói tiếp thì y tá trưởng lại quay đầu nhìn một vòng, vẫy tay về phía hai người, Tô Huỳnh vội cúi đầu, đồng nghiệp nữ lại vui mừng nhướng mày, kéo Tô Huỳnh đi lên.
Có lẽ là đồng nghiệp nữ vui mừng quá rõ, y tá trưởng trực tiếp gọi Tô Huỳnh: “Tiểu Tô, anh đây muốn đến khu VVIP.”
Lúc nãy vừa nhìn thấy Đàm Thương, Tô Huỳnh cũng không sợ gì, ở đại sảnh đông người, dưới tình huống này thì anh có thể làm gì chứ? Anh dám làm gì chứ? Nhưng lúc này đi vào thang máy thì cả người cô đều căng cứng.
VVIP có thang máy chuyên dụng, phải nhập mật mã mới có thể đi lên, lúc này bên trong thang máy chỉ có hai người cô và Đàm Thương, Đàm Thương đứng trước, cô đứng sau.
Trong tình huống này, chuyện gì anh cũng có thể làm, mà chuyện gì cũng dám làm.
Dáng người Đàm Thương cao ráo, nhìn từ sau lưng lại càng thấy cao, Tô Huỳnh cảm thấy choáng ngợp như bị dồn ép, đang địch lùi ra sau thì đột nhiên Đàm Thương đứng phía trước chợt xoay người.
Tô Huỳnh hoảng sợ, sống lưng thẳng cứng: “… Anh Đàm, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Đàm Thương nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên nói một câu: “Cô mặc đồng phục y tá cũng khá đẹp.”
Tô Huỳnh lập tức hoá đá, đầu óc cô quay cuồng, cảm thấy Đàm Thương, mẹ nó, thật khó hiểu, nhưng câu nói kia quanh quẩn trong tai cô, không hiểu sao cô lại không nhịn được mà đỏ mặt.
“Nhưng tại sao chồng cô lại nɠɵạı ŧìиɧ với người khác?”
Mặt còn chưa kịp đỏ thì Tô Huỳnh đã bị câu sau của Đàm Thương đày xuống địa ngục rồi, ngực cô phập phồng, đôi mắt trợn tròn, nhưng lại nghiến răng giận dữ không dám thể hiện.
Đàm Thương đúng thật là biếи ŧɦái, thấy Tô Huỳnh tức muốn chết mà dường như bản thân lại thấy thoải mái, quay đầu lại, khẽ vân vê châm thuốc.
Tô Huỳnh lập tức che mũi lại, trong lòng tức giận mắng một câu: “Hút thuốc trong thang máy là bất lực”, nhưng mắng xong lúc này mới phản ứng lại kịp, chẳng phải Đàm Thương vốn là bất lực sao?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Tô Huỳnh bình tĩnh hơn nhiều.
Một khi đàn ông ở dưới không dùng được, đại khái sẽ tạo thành rất nhiều bệnh tâm lý, kiểu như Đàm Thương là rất điển hình, biếи ŧɦái, thích giày vò người khác.
Thanh máy đã đến nơi, Tô Huỳnh đưa Đàm Thương đi đăng ký, sau đó chỉ tay: “Anh Đàm, bên kia chính là 1888.”
Cô hoàn thành nhiệm vụ liền muốn đi, hơn nữa cũng đã nhanh chóng đi đến trước thang máy, đột nhiên Đàm Thương lên tiếng: “Cô Tô, tám giờ tối nay tôi sẽ cho người đến đón cô.”
“Hôm nay tôi có việc!” Tô Huỳnh siết chặt nắm tay.
“Phải không.” Đàm Thương cười như không, đi mất.