Chuyển ngữ: Team sunshine
Tô Huỳnh bỏ lại hai người đi tắm trước.
Cô bật đèn đóng cửa lại, chưa kịp cởϊ qυầи áo thì thấy gương mặt mình trong gương, ở ngay chính giữa hai hàng lông mày có một dấu tròn mờ mờ, vừa nhớ ra là do lúc nãy ở trong xe Đàm Thương đã dí súng vào mà ra.
Người đàn ông bị liệt dương này, cây gậy phía dưới cũng không có chút lực nào mà ngược lại sức lực trên tay thì rất lớn, lại có thể khiến da cô hằn ra vết, đến bây giờ mà dấu vết vẫn chưa nhạt đi.
Sửa soạn bản thân qua loa xong, Tô Huỳnh mệt mỏi về phòng, lúc đi vào phòng khoé mắt chợt thấy khe cửa phòng cho khách đối diện vẫn còn ánh sáng.
Cô nhìn chằm chằm ánh đèn vàng ấm áp qua khe hở, nghĩ đến Lăng Linh ở bên trong cũng trẻ tuổi thật, mới mười bảy mười tám tuổi, non mềm có thể vắt ra cả nước, nhưng bản thân Tô Huỳnh cũng còn rất trẻ, qua mấy tháng nữa cũng chỉ mới hai mươi sáu mà thôi, nếu như cô cố gắng học hành chút thì có khi bây giờ vẫn còn chưa tốt nghiệp nữa là.
Đúng, hai mươi sáu cũng chưa xem là đã già, cuộc đời vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu.
Tô Huỳnh dời tầm mắt đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trương Bác Viễn đang ngồi quậy nước trong chậu, thấy cô đi vào liền gọi: “Vợ à mau tới đây ngâm chân.”
Anh ta vẫn giống như trước đây, dịu dàng quan tâm, công việc của Tô Huỳnh bận suốt từ sáng đến tối gần như chân không chạm nổi đất, buổi tối anh ta thường hay chuẩn bị nước ấm để Tô Huỳnh ngâm chân thư giãn.
Trước đây mỗi khi như vậy, Tô Huỳnh vừa cảm động vừa cảm thấy ngọt ngào, nhưng bây giờ trong lòng lại phức tạp không nói nên lời.
Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, lạnh nhạt nói: “Mệt quá rồi.”
Quả thật quá mệt rồi, một bên thì rối rắm có nên ly hôn hay không, một bên thì suy nghĩ người đàn ông liệt dương kia có còn tới tìm cô nữa hay không.
Nếu như mấy ngày vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng thì tốt biết mấy.
Đang miên man suy nghĩ thì Trương Bác Viễn đã đi đến sau lưng cô, hai tay anh ta khẽ xoa bóp vai cô, sau vài lần rồi mới hỏi: “Huỳnh Huỳnh, có phải bởi vì anh mua nội y cho Lăng Linh nên em giận không? Em đừng hiểu lầm, là cô ấy nói muốn mua một bộ nội y cho bản thân xem như quà trưởng thành, anh đứng ở trước cửa tiệm không hề đi vào, cô ấy tự mua xong rồi đi ra.”
Cho nên mới nói muốn phát hiện người bên gối có nɠɵạı ŧìиɧ hay không, thật sự rất dễ.
Thói quen của Trương Bác Viễn là dùng điện thoại trả tiền, mỗi khi ra ngoài đều không đem theo tiền mặt, anh ta không đi vào, Lăng Linh trên người không có đồng nào thì làm sao mà tính tiền đây? Trương Bác Viễn nói mật mã điện thoại cho cô ta rồi tự cô ta cầm lấy đi vào tính tiền? Với quan hệ vốn nên giữ một khoảng cách và lịch sự của bọn họ thì hành động này chẳng phải là không thể nói nổi sao?