Chuyển ngữ: Team sunshine
Tay của Tưởng Khuynh còn chưa kịp chạm vào nơi kín đáo dưới đũng quần thì đã bị Đàm Thương hung hăng hất ra, sắc mặt anh có hơi hoảng hốt, hơn nữa còn mang theo vẻ tức giận quẫn bách: “Cô làm gì vậy!” Nhưng dường như anh chỉ dám thể hiện thái độ gay gắt đó với người ngoài, đến khi tầm mắt nhìn về phía anh trai thì lại vội vàng đè nén lửa giận trong lòng, gương mặt trắng bóc ửng đỏ, ngại ngùng khước từ: “Anh, em không cần đâu, cô gái hôm nay em đưa tới cũng tốt lắm, em rất thích cô ấy.”
Tô Huỳnh hờ hững nghe qua câu trước, đợi đến lúc nghe thấy câu cuối cùng thì suýt nữa nôn ọe tại chỗ.
Anh cả của Đàm Thương bật cười, nửa châm chọc nửa xem thường: “A Thương, nếu cậu đã về rồi thì sau này cũng nên giúp ba để ý chuyện làm ăn, tiền bạc và đàn bà trong bất cứ tình huống nào cũng chỉ để chơi đùa thôi, nếu ngay cả điều này mà cậu cũng không làm được thì sao có thể trông chờ ba yên tâm giao việc làm ăn cho cậu được chứ?”
Đàm Thương đang cố hết sức kìm nén cảm xúc của mình, còn nét mặt Tô Huỳnh ngồi bên cạnh lại ẩn chứa vẻ khấp khởi hớn hở.
Coi như là cô nhận ra rồi, Đàm Thương chỉ dám hống hách ngang ngược trước mặt người khác, một khi đối diện với anh trai mình thì cũng hèn nhát như bao người, bị dọa đến mức rắm cũng không dám đánh một cái, có lẽ anh trai của anh vẫn chưa biết Đàm Thương là một tên yếu sinh lý đâu nhỉ? Cũng phải, làm gì có người đàn ông nào muốn để người khác biết mình bị bất lực chứ?
Cãi nhau đi, cãi to lên nào, tốt nhất là đánh nhau luôn cũng được, giống như lúc ở biệt thự tối qua ấy, rút súng ra liều mạng với nhau, có như vậy thì cô mới có thể nhân cơ hội chạy thoát, nhìn Đàm Thương yếu đuối đến thế này chắc cũng không đánh thắng được anh trai của anh đâu, sau này sẽ càng không còn tâm tư đến tìm cô nữa.
Cho dù anh tìm cô có mục đích gì thì chung quy lần này cũng sẽ không phải chuyện tốt, vả lại làm gì có người bình thường nào muốn dính líu đến xã hội đen chứ?
Nhưng Tô Huỳnh càng hưng phấn thì Đàm Thương càng sợ hãi, vâng vâng dạ dạ miễn cưỡng mỉm cười, cúi đầu chịu thua: “Anh, anh nói phải, mấy năm nay em sống ở nước ngoài, quả thực sau khi trở về phải học hỏi rất nhiều...”
Tiết trời đầu tháng Sáu không phải quá nóng nhưng trán Đàm Thương đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tô Huỳnh nhìn thấy, tất nhiên anh trai của Đàm Thương cũng nhìn thấy, thoáng chốc sự mỉa mai trên mặt anh ta lúc đầu đã biến mất, haha cười lớn tiếng nói: “A Thương, anh nhớ lúc nhỏ cậu to gan lắm mà, sao bây giờ người càng lớn thì gan lại càng bé đi vậy? Thôi được rồi, không trêu cậu nữa.” Anh ta nói rồi vẫy tay về đám đàn bà, người phụ nữ tóc dài đang hăng say dưới chân liền dừng lại, cần thận chỉnh trang lại quần áo cho anh ta, Tưởng Khuynh cũng lắc hông quay lại chỗ ngồi.