1
Tôi xuyên vào một quyển truyện siêu ngọt.
Nam chính Tiêu Vũ Thịnh rất tuân thủ nam đức, ngoại trừ đối xử với nữ chính Nhan Ngọc như một con người ra, trong mắt hắn không có ai khác.
Sau khi phải lòng Nhan Ngọc, tất cả những trở ngại ngăn cản họ ở bên nhau đều bị hắn coi là cái gai trong lòng.
Một trong những người dễ thấy nhất chính là vị hôn thê của hắn ta - tôi, thanh mai trúc mã thời thơ ấu của hắn.
Tên tôi là Chung Hi Đồng, tôi đã đảm nhận những KPI xấu xa của cuốn tiểu thuyết này.
Dựa vào việc bản thân là con gái duy nhất của tập đoàn Chung thị, tôi đã tạo ra đủ loại trở ngại cho Nhan Ngọc.
Tiêu Vũ Thịnh càng ngày càng chán ghét Chung Hi Đồng, liên tục muốn giải trừ hôn ước giữa hai người.
Nhưng vì cả bố và mẹ đều yêu quý Chung Hi Đồng, vẫn muốn giữ mối hôn nhân của đôi trẻ.
Ngay khi tôi xuyên vào lần này, tôi cảm thấy rằng có điều gì đó không ổn với tôi.
Người khác xuyên sách, tôi cũng xuyên, nhưng con mẹ nó vì sao tôi lại đang chìm dưới biển vậy?.
Nếu tôi không biết rằng tôi ở đây để làm nhiệm vụ, thì tôi đã nghĩ rằng vừa mới tới đã tèo rồi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hệ thống đã nhập cốt truyện này vào não tôi.
Đây là trên tàu du lịch, tôi và Nhan Ngọc cãi nhau trên boong tàu, hai người bọn họ tranh chấp với nhau.
Cô ta là người đã đẩy tôi xuống.
Tôi biết đó chỉ là một mánh khóe mà hắn ta đã sử dụng để dọa tôi.
Quả nhiên, khoảnh khắc sau đó, một người đàn ông mặc áo phao nhảy xuống biển và đưa tôi lên thuyền.
2
Tôi rùng mình vì lạnh trên boong tàu và nhìn Tiêu Vũ Thịnh đang đứng trước mặt tôi.
Hắn đang ôm Nhan Ngọc đang đỏ mắt, ánh mắt cảnh cáo quét qua tôi.
"Đã biết sợ chưa"
Tiêu Vũ Thịnh lạnh lùng nói.
Thấy tôi không nói gì, hắn ta khịt mũi, quay sang một bên và nhìn ra phía sau.
"Chỉ cần cô gả cho hắn ta, sau này tôi sẽ không làm khó cô nữa".
Phía sau hắn, trong bóng tối, có một vệ sĩ chân dài.
Nghe vậy, vệ sĩ cũng sửng sốt.
Tôi nhớ rằng trong cốt truyện, để làm nhục Chung Hi Đồng, Tiêu Vũ Thịnh đã yêu cầu Chung Hi Đồng kết hôn với vệ sĩ riêng của mình.
Và quyết định của Chung Hi Đồng trong cốt truyện đương nhiên là từ chối, sau đó tiếp tục dây dưa.
Nhưng dù sao thì tôi cũng không thực sự là một nhân vật trong truyện, khi nghe câu này, tôi đơ cả người.
Hắn nói cái gì?
Vệ sĩ đẹp trai Giang Quan bên cạnh??
Khi đọc tiểu thuyết, tôi đã thèm muốn Giang Quan từ lâu.
Tác giả háo sắc luôn tập trung miêu tả cơ bắp của Giang Quan mạnh mẽ như thế nào, khiến tôi rất muốn được chạm vào nó.
Thấy tôi không nói gì, Tiêu Vũ Thịnh dường như nghĩ rằng tôi đang sợ.
"Thế nào?”.
Bề ngoài, tôi đang choáng váng, nhưng trên thực tế, tôi đang hỏi hệ thống nhiệm vụ của tôi khi xuyên đến đây là gì.
Cho đến khi tôi nghe thấy nó trả lời khẳng định: [Chỉ cần ký chủ sống sót qua chương chết chóc ban đầu an toàn, kí chủ có quyền tự chọn ở lại.]
Ý thức của tôi nhanh chóng trở lại, Giang Quan đã bước ra khỏi bóng tối, khuôn mặt được chạm khắc tinh xảo của anh trong tầm nhìn của tôi.
Anh cau mày: “Tiêu tổng, chuyện này không tốt đâu".
Không đợi Tiêu Vũ Thịnh trả lời, tôi đã nhanh chóng nuốt nước bọt:
"Không được hối hận đấy.”.
3
Sau khi lên bờ, tôi đi theo Giang Quan suốt chặng đường.
Trong sách, mối quan hệ giữa Giang Quan và Chung Hi Đồng cũng tạm được.
Kiểu khi mà Chung Hi Đồng và Nhan Ngọc xảy ra mâu thuẫn, anh sẽ đứng về phía cô thiên vị cô hơn.
Hơn nữa, sau đó Giang Quan cũng tự lập môn hộ, khi Tiêu thị gặp vấn đề phải dựa vào anh mới có thể vượt qua quãng thời gian khó khăn đó.
Cho dù nghĩ như thế nào, Giang Quan cũng đơn giản là người chồng trong mơ của tôi.
Lại còn là kiểu có thể được sờ cơ bụng nữa.
Trơn trơn, mượt mà.
Ý nghĩ này khiến nước bọt của tôi chảy không kiểm soát được.
Nghĩ đến đây, tốc độ của Giang Quan chậm lại.
"Cô Chung, có lẽ Tiêu tổng chỉ nhất thời xúc động mà thôi".
“Cô đừng để bụng".
Tôi nhìn Giang Quan, vành tai anh có lúc đỏ lên.
Tiêu Vũ Thịnh cách đó không xa, nghe thấy lời nói của anh, không khỏi ném một câu: "Giang Quan, cho cậu nghỉ nửa ngày, ở bên vợ mới cưới của mình cho tốt đi”.
Hắn ta thêm trọng âm vào hai từ cuối cùng.
Sau đó rời đi với một nụ cười phản diện trên môi.
Ánh mắt Giang Quan chớp chớp trên gương mặt tôi.
"Ông chủ anh cũng cho anh nghỉ phép rồi đó".
Tôi đưa tay ra lắc lắc.
"Không bằng đưa tôi đến nhà anh xem chút đi?”.
Mặt Giang Quan lập tức đỏ lên, anh lùi lại một bước:
"Cô Chung, cô đừng làm như vậy."
"Những lời vừa rồi không tính."
Tôi nhún vai:
"Giờ đây hôn ước này không hủy thì sớm muộn cũng hủy thôi, hơn nữa tôi thấy anh cũng không tệ, tôi nghĩ chúng ta thật sự có thể thử xem sao”.
"Anh thấy thế nào?"
Tôi nhìn Giang Quan có vẻ nghiêm túc, miệng há hốc, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
"Hửm?" Tôi thắc mắc.
"Được." Anh trả lời.