Tối của ngày hôm sau, Bảo Châu thật sự đã hẹn tôi cùng đi dùng cơm với nó và bạn trai của nó.
Lúc tan làm, tôi đã chủ động điện cho Lâm Hạo, đứng trước cổng lớn của công ty gió lạnh ùa đến toàn thân có chút tê.
-Anh nghe!
-Dạ… Anh đã xong việc chưa!
Tôi ngập ngừng hỏi, lúc sáng anh vừa mới mở cuộc họp. Có lẽ vẫn còn nhiều việc chưa xong, lúc trưa cũng nhờ tôi đem cơm lên văn phòng hộ anh.
Bên đầu giây, giọng anh truyền đến.
-Vẫn chưa, có lẽ hôm nay anh về hơi muộn. Em lên văn phòng đợi anh một chút có được không?
Tôi ngập ngừng.
-Dạ… Hôm nay Bảo Châu hẹn em đi ăn cùng bạn trai nó, nên em định hỏi anh có thể đi cùng em không? Nếu anh bận vậy thì…
-Anh đi… Em đứng yên dưới cổng, anh sẽ xuống ngay!
Anh trực tiếp cắt ngang lời tôi.
-Dạ…
Vài phút sau. Ở phía xa, xe anh dần tiến lại. Lâm Hạo dáng người nghiêm chỉnh bước xuống xe, điều đầu tiên anh làm chính là cởϊ áσ khoát, khoát lên vai tôi.
-Lạnh không?
-Có một chút!
Tôi ngồi vào trong xe, nhiệt độ cơ thể mới dần ổn định lại.
Anh nghiên người.
-Đến đâu vậy?
-Dạ… Đến nhà hàng Hoa Lệ!
***
Nhà hàng Hoa Lệ.
Một nhà hàng, toàn những món ăn Huế đậm vị cay. Không gian quán sạch sẽ, bày trí tông vàng chủ đạo chính.
Lúc cùng anh tiến vào, đã nhìn thấy hai người họ ngồi ở góc bên trai của nhà hàng.
-Ái Hân! ở bên này nè.
Thấy tôi, nó liền gọi.
Bạn trai của Bảo Châu là một người đàn ông, dáng vẻ cao lớn so với Lâm Hạo thật không kém bao nhiêu. Áo sơ mi trắng thẳng tấp gọn gàng, tay áo xắn nhẹ một chút tinh tế. Anh ta đứng lên, đưa tay về phía hai chúng tôi.
-Xin chào! Tôi tên Hoàng.
Lâm Hạo chủ động đưa tay đến nắm lấy tay anh ta.
-Tôi tên Lâm Hạo!
-Ngồi xuống đi! Tao gọi lẩu thái cho mầy đấy.
Bảo Châu kéo tôi ngồi xuống. Hai người đàn ông cũng bắt đầu trò chuyện, xã giao vài câu.
Lúc lẩu được đem lên, nhìn vào nước lẩu toàn ớt tôi lại nuốt nước bọt. Ớt nhiều như vậy đúng là muốn gϊếŧ người mà.
Bảo Châu định mυ"ŧ lẩu vào chén cho tôi, thì đã bị Lâm Hạo ngăn lại.
-Ái Hân không ăn được cay. Em quên rồi sao? Dạ dày cô ấy không được tốt!
Bảo Châu ngẩn người.
-À! Em quên mất… Vậy để em gọi món khác cho nó.
Tôi cười gượng.
-Mầy gọi dùm tao một phần mỳ xào là được!
-Ok!
Hai người đàn ông tiếp tục nói chuyện, Hoàng đưa ly bia mời anh.
-Anh Hạo! Uống một ly nhé.
Anh liền vui vẻ gật đầu.
Lúc mỳ xào được đem lên, là mỳ xào hải sản. Tôi nhìn dĩa mỳ liền ngẩn ngơ, khoé môi cứng đờ.
-Để tao gấp mỳ cho mầy nhé!
Bảo Châu còn chưa cầm đũa lên, đã nghe giọng anh vang lên.
-Ái Hân không ăn được hải sản, ăn vào sẽ bị dị ứng!
Bảo Châu khoé môi giật giật nhìn tôi.
-Mầy… Tại sao cái quái gì cũng không ăn được hết vậy?
Tôi bất lực lắc đầu.
-Mầy chọn cái nhà hàng gì thế này? Toàn những món tao ăn không được…
Bảo Châu thở dài.
-Tại anh Hạo kỹ tính quá thôi! Ôi là trời! Tao sợ anh ấy luôn…
Lúc nhân viên đi ngang. Anh liền gọi một ly sữa nóng, đem đến trước mặt tôi.
-Em uống chút sữa đi! Lát nữa anh đưa em đi ăn…
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
-Dạ…
Tiếp tục trở lại trọng tâm cuộc nói chuyện, suốt quá trình hai người đàn ông nói chuyện với nhau vẫn phù hợp hơn.
Hoàng mang theo chút chỉ chu, trưởng thành của một bác sĩ. Lâm Hạo lại theo kiểu đàn ông thành đạt, vừa điềm đạm vừa ôn nhu.
Nói chung, ấn tượng của tôi về Hoàng rất tốt. Xem ra lần này Bảo Châu đã tìm được chân ái của đời mình rồi.
Lúc kết thúc bữa ăn, hai người họ tiễn chúng tôi ra xe…
Anh chở tôi, đến một quán cơm tấm đêm gần bờ sông sài gòn.
-Ăn cơm tấm sao?
-Ừ! Hôm trước nghe nói em muốn ăn cơm tấm, nên anh chở em đến ăn.
Tôi ngẩn ngơ, tự lục lại trí nhớ của chính mình.
-Em có nói sao? Sao em chẳng nhớ gì hết vậy.
Anh cười, kéo tôi ngồi xuống.
-Em không nhớ, thì anh nhớ!
Tôi cứ nghĩ lúc đó có lẽ bản thân chỉ tùy ý nói ra thôi, nhưng đâu nghĩ anh sẽ nhớ chứ.
Con đường này về đêm lại nhộn nhịp, đối diện là một con sông lớn. Không gian ngoài trời rất thoáng đãng.
Mùi thịt nướng bao trùm, khiến bụng tôi réo lên.
Bây giờ nghĩ lại, anh cũng rất bình dị. Chẳng cao sang chút nào, anh ăn hú tiếu gõ ăn cơm thịt nướng, cùng tôi đi chợ cùng tôi ăn quán lề đường. Chúng tôi yêu nhau thực chất rất bình dị.
***
Đầu tháng hai, không khí mùa xuân mới dần mất đi. Bây giờ chuyện trước mắt chính là lo liệu cái đám cưới cho Bảo Châu và Hoàng.
Hôn lễ được cử hành tại một nhà hàng lớn ở sài gòn , từ sáng sớm chú rể và cô dâu đều bận rộn không ngừng nghỉ.
Trong phòng cô dâu, Bảo Châu sớm đã được trang điểm kỹ càng gương mặt hoàn hảo không chê vào đâu được.
-Hôm nay mầy đẹp lắm, tao nhìn không quen mắt chút nào!
Tôi cố ý chăm chọc trêu đùa nó.
Bảo Châu bĩu môi.
-Tao thường ngày đã đẹp sẵn, bây giờ trang qua là tô thêm vài nét lên mặt thôi!
Bảo Châu vẫn vậy, luôn đùa nghịch.
-Mầy lấy chồng rồi thì định ở đâu?
-Ở nhà riêng đó, bố mẹ anh ấy đã chuẩn bị nhà riêng cho vợ chồng tao rồi!
-À… Vậy cũng tốt. Tao cứ nghĩ tao sẽ lấy chồng trước mầy, không ngờ mầy lại cưới trước tao!
Chuyện đám cưới của tôi và Lâm Hạo hai nhà đã tính đến một năm rồi, vẫn chưa chọn được ngày lành tháng tốt, cho nên cứ chần chờ không tiến hành. Mặc dù trong lòng vô cùng nôn nóng.
Bảo Châu cười.
-Mầy và anh Hạo thì đâu cần gấp, đám cưới chỉ là hình thức thôi. Sống với nhau như vậy là quá đủ rồi!
Tôi gật đầu.
-Mầy nói thế cũng đúng!
Bảo Châu đột nhiên kéo lấy tay tôi, giọng nhỏ dần.
-Tao không biết là tao có hạnh phúc đến hết đời hay không? Nhưng tao chắc chắn một điều là mầy sẽ hạnh phúc, vì người như anh Hạo trên đời này chỉ có một thôi. Ái Hân…
Tôi cười, ánh mắt dâng trào xúc động.
-Mầy cũng vậy mà. Anh Hoàng là người chu đáo, lại còn tinh tế, tao quan sát kỹ rồi… Mầy cũng sẽ hạnh phúc!
Nó cười lớn.
-Được rồi! Vậy thì tao và mầy đều hạnh phúc có được không?
Tôi vui vẻ gật đầu.
Tôi đem chiếc hộp ra đưa vào tay nó.
-Tặng mầy nè, quà cưới đó!
Hai mắt nó thấy quà liền sáng rực ngay, nhanh chóng đem hộp quà mở ra. Bên trong là chiếc lắc tay cỏ may mắn, lắc tay bạc tinh xảo vô cùng.
-Đẹp quá! Là cỏ may mắn sao?
Nó nhìn một lúc thì thắc mắc.
-Hình như thiếu một lá thì phải, cỏ may mắn có đến sáu lá thì phải tại sao còn thiếu hai lá vậy?
Tôi cười, đưa cổ tay ra cho nó xem.
-Hai lá nằm ở đây!
Chiếc lắc bạc trên tay tôi cũng tinh xảo không kém, có hình hai lá cỏ.
-Là lắc cặp sao?
Tôi gật đầu.
-Tao với mầy giống như cỏ may mắn này vậy, là mảnh ghép không thể thiếu hiểu chưa!
Nước mắt nó lại lưng tròng, ôm chầm lấy tôi oà khóc như một đứa trẻ.
-Con nhỏ này! Bài đặt lãng mạng nữa… Tao cảm động muốn chết rồi nè… Hức…
Tao cười, ôm chặt lấy Bảo Châu. Sự xúc động khó tả…