Thứ 7, cuối tuần nhiệt độ ở sài gòn đã lên 37 độ. Nắng gắt muốn cháy cả da, người trên đường không nhiều lắm, chỉ có vài chiếc xe lười biếng thỉnh thoảng chạy ngang qua. Điều hòa bên trong bật vù vù, cách cửa sổ bằng kính.
Bên phía vỉa hè, hai cô gái cười cười nói nói trên đường. Vừa mới kí được thêm một cái hợp đồng bán nhà, nên cả hai rất thảnh thơi đi dạo.
-Á Hân! Tao thấy anh Hạo rất được luôn, sao mầy lại không thích chứ? Mắt mầy có bình thường không?
Tôi bĩu môi.
-Chuyện kết hôn, đâu phải chỉ cần nhìn vừa mắt là được đâu. Kết hôn là chuyện cả đời đó, tao phải tìm cho thật kĩ chọn lựa đâu ra đó để tìm được người chồng như ý cho tao!
Bảo Châu nghe vậy nó làm cái bộ dạng khinh thường ra mặt.
-Một người đàn ông như anh Hạo, tao thấy chẳng có chỗ nào để chê cả. Người ta ngày hôm đó còn rất kiên nhẫn ngồi xem mầy bày trò, thì tao đã cảm thấy anh ấy rất tốt rồi!
Tôi lườm nó.
-Mầy đúng là bị mẹ tao tẩy não rồi đúng không? Câu trước câu sao đều nói đỡ cho anh ta, mầy là bạn thân của ai vậy hả?
-Tao nói sự thật thôi, dì Mai cũng rất hài lòng với chàng rể này mà!
Tôi thở hắt, ai cũng nói anh ta tốt. Không biết là có tốt thật hay không nữa.
-Mầy cứ lo nói tao đi, còn mầy thì sao cũng chẳng phải vẫn chưa chịu lấy chồng sao?
Tôi quay sang trách móc nó. Bảo Châu liền cười cợt, ôm lấy cổ tôi.
-Tao đang tìm đây?
Tôi ngơ ngác.
-Tìm cái gì?
-Tao đang tìm một người chồng giàu có lấy! Để cuộc sống cũng không cần phải lo cơm, áo, gạo, tiền.
Hahaha tôi cười lớn thành tiếng.
“Thì ra mầy muốn lấy chồng đại gia à? Nhưng mà chỉ cứ đứng một chỗ chờ như vậy thật không phải là cách nhe, chẳng có tên đại gia nào từ trên trời rớt xuống đâu.
Bảo Châu bĩu môi dứt khoác nói:
-Dạy mầy nhé!
Tôi nhìn nó chớp chớp mắt. Bảo Châu nở nụ cười, ngón tay chỉ vào xe cộ trên phố:
-Người nào có tiền thì nhìn xe là biết ngay, mầy làm thế này nhé, lát nữa thấy chiếc xe nào xịn xịn thì xông lên trước giả vờ như bị đυ.ng phải, sau khi bị quẹt trúng thì liền ngã xuống đất ăn vạ ngay. Đảm bảo sẽ gặp được đại gia!
Tôi không ngờ nó lại có khiếu hài hước đến như vậy. Tôi liền ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt.
-Ra chiêu như vậy có phải ăn hại quá rồi không, lỡ như người ngồi trong xe chỉ là một người tài xế thì sao?
-Vậy thì cũng là tài xế của đại gia, đυ.ng người rồi thì chủ xe chắc chắn phải ra mặt chứ, không phải vậy sao?
Tôi cười tránh đi.
-Lỡ may bị tông đến gãy mấy cái xương sường thì xong luôn đấy, mà nghĩ chiêu thông minh hơn có được không?
-Mầy làm gì để đυ.ng thật thế hả? Đứng bên cạnh xe rồi vờ ngã xuống, tao sẽ lập tức chạy đến phụ hoạ cho mầy!
Nói xong nó còn che miệng không nhịn được cười đến đau bụng.
Cả hai bắt đầu cười lớn.
-Á!!!!
Tôi đi đường cứ nhắm mắt nhắm mũi mà vấp phải thùng rác khiến cả thân người và thùng rác lăn ra xa, hướng tôi lăn chính là quốc lộ.
Bảo Châu hét lớn:
-Ái Hân!
-Kít… Một chiếc xe chợt giẫm phanh.
Góc áo tôi quẹt nhẹ vào đầu xe, nhưng do mất đà mà ngã xuống đường.
Bảo Châu nhanh chóng chạy đến, nhìn tôi đau đớn nhăn nhó cả mặt.
-Trời! Mầy không sao chứ? Có bị thương không?
Tôi méo mó cả mặt, Bảo Châu tức giận bồi thêm một câu.
-Tao đùa nên nói ra vậy thôi, mầy tưởng thật mà thực hiện sao?
Tôi bị oan ức cũng không thể giải thích, chân trẹo luôn rồi.
-Tao không phải mà… Là ai lại để cái thùng rác ngay đó!!! Huhu đau quá!!!
Cửa xe mở ra, chủ xe bước xuống đứng bên cạnh, bóng dáng cao lớn rắn chắc, chiếc áo sơ mi xám được cài nút chỉnh tề. Ánh sáng hắt lên gương mặt điển trai ngời ngời của anh.
Cả tôi và Bảo Châu đều kinh ngạc chính là Lâm Hạo.
Bảo Châu còn vô thức thốt thành lời khâm phục tôi.
-Ái Hân! Mầy đúng là may mắn… Thật sự là ngã vào đầu xe của đại gia rồi!
Hả? Tôi nhìn về phía Lâm Hạo càng bất mãn.
Rõ ràng sài gòn rộng lớn như vậy, không ngờ ngã một cái cũng đυ.ng phải anh.
Lâm Hạo từ xa liền đi đến, nhìn sang Bảo Châu và cô.
-Hai cô không bị sao chứ?
Tôi và nó lắc đầu. Sau đó ánh mắt anh chuyển sang nhìn tôi chằm chằm khiến tôi có chút chột dạ, cúi đầu thấp.
-Hình như… Tôi đã từng gặp qua cô thì phải?
Hả? Tôi sững người. À quên mất lần đầu tiên gặp mặt chính là lúc tôi trang điểm thành bộ dạng xấu xí đó, nên lần này anh gặp, anh không nhận ra tôi. Đúng là càng lúc càng hài hước.
Bảo Châu liền che miệng cười, đem tôi đẩy về phía anh.
-Anh Hạo à? Đây là Ái Hân đó… Anh nhìn không ra sao?
Lâm Hạo nghe vậy, có chút sững người. Tay chủ động đem gương mặt tôi nâng lên, từ từ nhìn ngắm.
Mày anh khẽ giãn, môi khẽ cong.
-Thì ra… Là em!
Tôi xấu hổ cúi mặt. Anh theo tầm nhìn rơi xuống mắc cá chân đang bị đỏ ửng của tôi.
-Hai em định đi đâu?
Bảo Châu nhanh chóng đáp lời.
-Về nhà ạ!
-Ừ! Lên xe đi anh đưa hai em về.
Ái Hân định xua tay cự tuyệt, thì Bảo Châu đã gấp gáp kéo tôi lên xe. Chiếc xe chạy khá êm, Bảo Châu phấn khởi nhìn ngó tâm đắc khen ngợi.
-Anh Hạo! Xe của anh ngồi rất êm, là xe xịn có đúng không?
Tôi liếc mắt sang thấy anh cười.
-Xe bình thường thôi, thích hợp để ngồi đi làm! Đi đường xa rất êm…
Bảo Châu nhìn sang tôi liền nói.
-Anh chạy chiếc xe êm như vậy, thì mỗi ngày đến đón con bạn của em đi làm nhé. Ái Hân nó hằng ngày bắt xe buýt chen chúc rất tội nghiệp đấy anh.
Tôi lườm nói sắc lạnh.
-Mầy nói nhảm gì thế? Nếu tao không đi xe buýt thì ai đi chung với mầy.
Bảo Châu kéo tôi đến, ghé sát vào tai thì thầm.
-Vì hạnh phúc của mầy tao nguyện hi sinh, một mình đến công ty!
-Mầy nhiều chuyện thật!
Tôi mắng nó thành tiếng. Lâm Hạo ngồi phía trước liền mở miệng.
-Anh thường xuyên di chuyển từ sài gòn, ra bình dương. Đôi khi lại không tiện đường đến đón em được, nhưng khi nào có thời gian anh nhất định sẽ thường xuyên đến đón em!
Tôi xấu hổ xua tay.
-Anh đừng nghe nó nói bậy, em đi xe buýt quen rồi.
Tôi cười trừ. Lát sau xe chạy đến nhà của Bảo Châu, nhà tôi và nó nằm chung một đoạn đường. Phải nói là chỉ nhau một cây số, anh thả nó ở trước nhà. Bảo Châu liền vẫy tay với tôi, sau đó nói với anh bằng thái độ thành khẩn.
-Anh Hạo! Em giao Ái Hân cho anh nhé, dì Mai nói nếu nó đi cùng với anh thì anh có thể tùy ý chở nó đi đâu cũng được, không cần phải trở về nhà đâu!
Tôi tức đến nghiến răng, mẹ tôi lại nói như vậy sao?
-Mầy và mẹ hùa nhau ăn hϊếp tao à?
Nó cười lớn.
-Haha chào anh Hạo!
Anh điềm tĩnh gật đầu đáp lại. Xe chạy đến một cửa hàng đã dừng lại.
-Em ngồi đợi anh một chút!
-Vâng!
Anh xuống xe, đi vào bên trong quầy thuốc mua gì đó, chỉ chóc lát đã đem hai túi thuốc đưa vào tay tôi.
-Chân em bị sưng rồi, uống thuốc thì mới mau khỏi!
-Hả? À… Cảm ơn anh!
Về điểm chu đáo, tôi quả thật chấm anh 10 điểm. Để ý đến từng chuyện nhỏ nhặt như vậy sao?
Anh đưa tôi về nhà, trên đường cũng không ngừng luyên thuyên.
-Anh vừa mới từ công ty trở về, không ngờ lại gặp được em!
-Vâng! Thật trùng hợp.
-Em đi đứng kiểu gì lại để bản thân tông trúng thùng rác vậy. Em ngốc thật!
Tôi nở nụ cười gượng gạo.
Anh nhìn tôi, môi cong điềm đạm.
-Lần sau đi ở ngoài đường nhớ cẩn thận nhé, lỡ may người lái xe đυ.ng vào em không phải là anh thì sao?
Anh vừa cười, vừa dặn dò. Thái độ này dường như rất quan tâm, khiến tôi nhất thời khó thích ứng được.
-Vâng! Em biết rồi…
-Ái Hân!
Anh gọi tên tôi.
-Hả?
-Thành phố này cũng không quá lớn đâu, biết đâu chúng ta sẽ còn gặp lại!