Chương 29: Các người không xứng

Khi Trần Hạo nói những lời này, bà Hạ ngay lập tức bùng nổ tức giận.

"Cô Tiêu, người cô đưa tới sao lại vô học đến thế? Cậu ta đang nói cái gì vậy?", bà Hạ điên cuồng rống lên.

Giáo sư Dương cười giễu cợt: "Đừng nói là thầy thuốc Trung Y, cho dù là Tây Y, tuổi này mới chập chững bước ra trường, biết chữa bệnh gì hả? Lại còn bảo người ta phải chết, đừng có mà đứng đây làm chuyện đáng xấu hổ nữa đi!"

Trần Hạo nhếch khóe miệng lên, lại tuyên bố mạnh mẽ một lần nữa, khiến cho những người còn lại ngay lập tức phải kinh sợ.

"Không sai, nếu tôi rời đi thì người này sẽ chết!"

"Vệ sĩ, vệ sĩ! Mau kéo tên khốn kiếp này ra ngoài đánh cho mẹ cậu ta không nhận ra cho tôi, dám trù ẻo chồng tôi!", bà Hạ lại gào lên.

Tiêu Nhất Phi nhịn không được nữa, lạnh lùng nói: "Bà Hạ, tôi có thiện chí mời người đến, còn bà..."

"Tôi thì sao? Tiêu Nhất Phi, tôi đối với cô lịch sự chỉ vì cô có giao tình với chồng của tôi mà thôi. Cô cho rằng tôi sợ cô sao?"

“Trần Hạo, chúng ta đi, tốt bụng làm gì với loại người này!”, Tiêu Nhất Phi nói.

Đôi tay ngọc ngà của Tiêu Nhất Phi nắm lấy tay Trần Hạo kéo đi, cảm giác mềm mại khiến cho Trần Hạo cũng cảm thấy ấm lòng.

Nhưng Trần Hạo là ai chứ? Một lời hứa đáng giá ngàn vàng, một cơn phẫn nộ khiến trời đất đảo điên!

Làm sao có thể để cho những người này coi thường chứ?

Trần Hạo ra hiệu cho Tiêu Nhất Phi đừng nóng vội.

Sau đó, Trần Hạo đưa mắt nhìn mấy bác sĩ Tây Y bên cạnh giường bệnh: "Nếu tôi không nhầm, ông Hạ đây bị liệt do tắc nghẽn mạch máu. Ông ấy đã bị bệnh ba ngày, và tình trạng khó chịu ở phần dưới của ông ấy dần dần trở nên tồi tệ hơn theo thời gian. Các người đã dùng thuốc nạo vét mạch cho ông ấy. Thuốc có thể thông mạch, nhưng không tốt! Ba giờ trước, ông Hạ đột nhiên sùi bọt mép rồi ngất xỉu. Triệu chứng này đến mười phần là giống như đột quỵ!"

Các bác sĩ Tây Y đã bị sốc trước chẩn đoán của Trần Hạo.

Nhưng ngay sau đó các học trò của giáo sư Dương đã tìm lý do chống chế: "Cậu tìm hiểu về bệnh tình của ông ấy từ đâu? Làm sao cậu có thể chẩn đoán ra bệnh chỉ trong nháy mắt được?"

"Đúng vậy, nhất định là cậu ta đã xem qua chẩn đoán của chúng ta!"

Giáo sư Dương bĩu môi: "Giả danh lừa bịp, Trung Y đều là rác rưởi! Y học hiện đại mới là chính thống!"

Trần Hạo cũng bĩu môi: "Tôi không chỉ chẩn đoán ra bệnh, hơn nữa chỉ cần một kim là có thể khiến người này hồi phục!"

"Một kim? Cậu tự coi mình là thần thánh chắc?"

"Đúng vậy, khoe ra thì sao, dù sao cũng không ai đánh thuế!"

Giáo sư Dương và các học trò của mình kêu la ầm ĩ.

Trần Hạ bĩu môi nhìn cô y tá còn đang ngẩn người, nói: "Mang kim đến đây được chứ?"

Bà Hạ lúc này mới nhảy ra: "Ai đồng ý cho cậu trị bệnh? Không cần mang kim cho cậu ta, cậu ta là cái thá gì, tôi vì Tiêu Nhất Phi nên mới giữ lại cho cậu chút mặt mũi, cậu lại nghĩ mình hay lắm chắc! Chồng của tôi là Hạ Bách Lăng, cao quý như vậy, sao có thể để cho thứ rác rưởi như cậu động vào?"

Tiêu Nhất Phi sau khi nghe đối phương liên tục lăng mạ thì vô cùng tức giận, nói: "Trần Hạo, bọn họ không tin cậu, tôi tin cậu! Chúng ta đi!"

Trần Hạo lại lắc đầu: "Tôi, Trần Hạo, luôn luôn làm theo lời mình nói. Tôi muốn người khác chết thì người đó sẽ chết. Nhưng nếu tôi đã không muốn ông ấy chết, thì ông ấy muốn chết cũng không được!"

Sau đó, Trần Hạo trong nháy mắt tới giường bệnh, duỗi tay tháo kim truyền dịch, bóp thành mấy cây kim bạc lớn nhỏ, rồi cong ngón tay bắn ra.

Soạt! Cây kim mà Trần Hạo tạm thời dùng để thay thế cho kim bạc đã đâm vào cơ thể của Hạ Bách Lăng.



Ngay lập tức bà Hạ hét lên: "Người đâu, lôi cậu ta ra cho tôi!" . Truyện Ngôn Tình

Giáo sư Dương nhìn Trần Hạo với ánh mắt phẫn nộ, tên nhóc khốn kiếp này lại dám chạy tới đây phá phách sao? Đúng là đáng chết!

"Bà Hạ, gϊếŧ người phạm pháp. Kẻ mất trí này nên bị xử lý bởi cảnh sát, hãy gọi cảnh sát đi. Cảnh sát sẽ kết án tử hình hắn!"

Bên giường bệnh, các bác sĩ và bà Hạ hung hãn như thể họ muốn xé xác Trần Hạo ra.

A...

Không ngờ vào lúc này, Hạ Bách Lăng đột nhiên thở hổn hển trên giường bệnh, trợn trắng hai mắt.

Thấy vậy, bà Hạ la lên: “Khốn kiếp, chồng tôi mà có chuyện gì, tôi sẽ đào mười tám đời tổ tiên nhà các người lên..."

Bà Hạ vội vàng chạy tới bên giường bệnh: "Ông Hạ... Đừng làm tôi sợ!"

Lúc này, Hạ Bách Lăng trên giường bệnh đột nhiên mở mắt ra, trở mình hỏi: "Tôi bị làm sao vậy?"

“Ông… ông Hạ, ông… ông ngồi dậy được sao?”, bà Hạ kinh hãi hỏi.

Các bác sĩ Tây Y xung quanh cũng ngây người, giáo sư Dương hai mắt nhìn trân trối, trong khi các học sinh của ông ta thì nhìn Trần Hạo đầy kinh ngạc.

Trần Hạo mỉm cười ngạo nghễ.

Loại y thuật gì đây? Người này chỉ mới cắm kim vào!

Hạ Bách Lăng cũng sửng sốt: "Đúng vậy! Hiện tại tôi có thể ngồi rồi! Này... chân của tôi cũng có thể cử động!"

Hạ Bách Lăng rất ngạc nhiên khi phát hiện ra điều này, giống như một trăm năm rồi mới được bước xuống giường.

“Ông Hạ, ông cẩn thận...”

Bà Hạ đưa tay ra để đỡ, nhưng đã bị Hạ Bách Lăng đẩy ra xa.

"Bây giờ tôi có thể đi rồi, không sao đâu, tôi không sao... giáo sư Dương, cảm ơn ông, tôi hồi phục một cách tuyệt vời!"

Trong tiềm thức, Hạ Bách Lăng nghĩ điều này là nhờ vào sự điều trị của giáo sư Dương.

Khuôn mặt già nua của giáo sư Dương đỏ bừng, do dự một lúc lâu không biết nên nói gì.

Hạ Bách Lăng không biết ai điều trị cho mình thì đã đành, còn bà Hạ, người đã theo dõi Trần Hạo điều trị cho chồng mình thì làm sao lại không biết?

Hạ Bách Lăng bình phục, tâm tình của bà Hạ đang rất tốt, ngạo nghễ bước đến trước mặt Trần Hạo nói: "Cậu đúng là không tệ, cứ ở lại điều trị cho ông Hạ nhà tôi! Chỉ cần chữa khỏi bệnh thì cậu sẽ được thưởng không ít!"

Trần Hạo mỉm cười chế nhạo, xoay người kéo Tiêu Nhất Phi rời đi, không nói lời nào.

Nhìn thấy tình cảnh này, bà Hạ tức giận nói: "Đừng có mà tự cao, không phải chỉ muốn tiền thôi sao? Nhà họ Hạ có rất nhiều! Nói đi, muốn bao nhiêu!"

Trần Hạo dừng lại.

Khi bà Hạ nhìn thấy Trần Hạo dừng lại, bà ấy chế nhạo nghĩ, chung quy cũng chỉ là vì tiền mà thôi.

Ai mà biết được, Trần Hạo quay đầu lại nhìn bà Hạ với một nụ cười khinh miệt, rồi lại nhìn sang Hạ Bách Lăng.



"Xin lỗi, tôi không chữa nữa. Kim châm chỉ có tác dụng trong chốc lát, mười lăm phút sau mọi thứ sẽ trở lại như cũ! Tôi chỉ muốn cho đám các người mở mang tầm mắt, chứ đúng ra các người không xứng nhận được ân huệ của Trung Y!"

Sau đó, Trần Hạo quay sang cười với Tiêu Nhất Phi: "Đi thôi!"

Tiêu Nhất Phi cũng nhếch miệng cười, tươi như hoa nói: "Được thôi!"

Trần Hạo và Tiêu Nhất Phi xoay người biến mất khỏi phòng bệnh rồi thì bà Hạ mới phản ứng kịp.

"Các người là cái thá gì, có tiền mà không biết kiếm, đúng là đầu óc có bệnh. Bà đây có tiền, còn sợ không tìm được bác sĩ khác hay sao?"

Trong lúc bà Hạ làm ầm ĩ, Trần Hạo và Tiêu Nhất Phi đã ngồi trên xe.

Tiêu Nhất Phi chống cằm nhìn chằm chằm Trần Hạo.

“Sao cô lại nhìn tôi như thế?”, Trần Hạo cười hỏi.

"Tôi muốn nhìn thấu cậu đó! Cây kim vừa rồi của cậu làm tôi thật sự sợ hãi, đúng là kỳ tích!", Tiêu Nhất Phi nói.

Trần Hạo bĩu môi: "Coi như là cô cũng biết nhìn người! Nhưng xem ra địa vị của Trung Y trong nước bây giờ thật kém. Làm gì lại có cái kiểu muốn cứu sống người mà còn phải xem sắc mặt người khác chứ!"

"Trong nước? Trần Hạo... cậu nói vậy là có ý gì?", Tiêu Nhất Phi bắt bài được Trần Hạo, liền hỏi.

“Không có ý gì, chỉ là cảm thấy đáng tiếc mà thôi!”, Trần Hạo cũng lười giải thích.

Mặc dù Tiêu Nhất Phi rất quan tâm đến quá khứ của Trần Hạo, nhưng cô ấy đủ thông minh để biết rằng việc đặt câu hỏi sẽ chỉ làm phiền đến anh mà thôi. Con rể ngốc nhà họ Bạch quả thực không đơn giản, nóng vội sẽ hỏng việc, sớm muộn gì thì cô ấy cũng sẽ biết được Trần Hạo là ai.

Tiêu Nhất Phi cười, không nói gì nữa, lái xe rời khỏi bệnh viện nhân dân.

Khi Hạ Bách Lăng ở trong phòng bệnh biết được sự việc, ông ấy đã quát mắng vợ mình rất dữ.

Bao nhiêu ấm ức bà Hạ cũng chỉ biết đổ hết lên đầu của Trần Hạo.

"Đầu bà đã hai thứ tóc mà còn ngu ngốc như vậy! Một vị bác sĩ Trung Y thì lợi hại đến thế nào đây hả? Bà có biết ai là người phụ trách y tế bên cạnh gia tộc lớn nhất nước hiện nay không? Người đó là bảo vật quốc gia, cũng là một bác sĩ Trung Y, bà thật ngu xuẩn... đúng là ngu xuẩn!"

Hạ Bách Lăng tức giận nhảy cẫng lên trong phòng bệnh, không có chút dấu hiệu nào của bệnh liệt.

Hạ Bách Lăng có được gia sản lớn như vậy là vì đã lăn lộn ở trên giang hồ mấy chục năm, ông ấy biết người có thể khiến cho ông ta hồi phục có y thuật lợi hại như thế nào, nên rất tức giận việc vợ mình lại đi đắc tội với một đại sư như vậy.

Trong khi còn đang tức giận, đột nhiên Hạ Bách Lăng bị mất cảm giác ở thân dưới, liền ngã thẳng xuống.

Mọi người trong phòng bệnh hốt hoảng nhanh chóng dìu ông ấy lên giường.

Hạ Bạch Lăng liếc nhìn đồng hồ treo tường cười khổ: "Nói mười lăm phút là đúng mười lăm phút, bà đã thấy chuyện tốt mà bà làm ra chưa?"

Giáo sư Dương không phục nói: "Chỉ là trùng hợp thôi. Làm sao có thể phục hồi được bệnh nhân bại liệt chỉ bằng một mũi kim! Chắc chắn chỉ là một trò che mắt!"

Hạ Bách Lăng trừng mắt nói: "Trò che mắt sao? Ông tự xưng là chuyên gia số một Hải Dương, vậy cũng thử che mắt một chút giống như vậy cho tôi xem? Hay là tôi bị liệt xong ông lại bảo người nhà cuốn chăn đem về vì hết chữa nổi!"

Giáo sư Dương đổ mồ hôi lạnh, cứng họng không biết nên nói cái gì.

Bà Hạ cũng hoảng sợ: "Ông Hạ, làm sao bây giờ?"

Hạ Bách Lăng tức giận nói: "Làm sao nữa hả? Đều là chuyện xấu mà bà làm ra, mau đi mời Lưu Khánh đến đây! Cả cái đất Hải Dương này sợ là chỉ có ông ấy mới có thể giải quyết chuyện này!"

- ------------------