Chương 1

Nana đang trên đường đến nhà của dì út, đúng hơn là nhà anh chồng của dì út.

Bởi vì ba mẹ sắp có chuyến công tác ra nước ngoài dài ngày, vì vậy mà bé được gửi cho dì út trông giúp trong ba tháng hè.

Qua bữa tiệc sinh nhật vui vẻ cách đây ba hôm, Nana đã tám tuổi rồi, rõ ràng đã lớn và có thể tự chăm sóc được mình.

“Hừ!”

Nana bĩu môi không vui hừ nhẹ một tiếng, chú lái xe ngồi đằng trước chỉ nghiêm túc nhìn đường, không hề để ý một chút nào đến Nana.

Chán nản, Nana chỉ có thể nhìn ra bên ngoài qua cửa kính để gϊếŧ thời gian.

Chiếc xe ô tô màu đen sang trọng với biển xanh năm số tám nhẹ nhàng lướt qua đường phố rời khỏi khu biệt thự trung tâm, đi theo đường vành đai hướng về phía khu đô thị mới phát triển ngoài thành. Sau nghị quyết di chuyển trung tâm hành chính thành phố, nơi đó sẽ trở thành trung tâm quyền lực mới của thành phố này.

Những việc này Nana không hề quan tâm, cũng không muốn biết, bé chỉ biết là từ nhà mình đến chỗ ở của dì út thật là xa.

Cúi đầu nhìn vào chiếc đồng hồ thông minh trên tay, đã đi được gần một tiếng đồng hồ rồi. Điều này cũng có nghĩa là bé không thể tự mình đi về nhà được nếu không có người lớn đưa đón.

“Haiz…”

Kế hoạch trốn chạy chết từ trong trứng nước.

Nana ghé vào cửa kính thở dài.

Mười lăm phút sau, xe ô tô dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự ba tầng màu trắng, chủ của những ngôi biệt thự trong khu vực này đều rất chú trọng riêng tư, vì vậy mà các căn biệt thự đều cách nhau một khoảng cách khá xa, ở giữa còn có hàng rào bằng dây leo và cây xanh chắn tầm nhìn. Đứng ở ngoài rất khó để có thể thăm dò nhìn vào bên trong.

Dì Lan đã đứng sẵn ở cổng để đón Nana, vừa bước xuống xe Nana đã được dì ôm vào lòng rồi thơm *chụt* một cái vào má:

"Dì nhớ bé Na quá à, bé Na nhớ dì hông?"

"Dạ nhớ!"

Nana cũng thơm lại vào má dì một cái rồi trả lời, hai dì cháu thắm thiết làm dượng Trung - chồng mới cưới của dì Lan đứng bên cạnh phát hờn:

"Thôi, hai dì cháu vào nhà đi rồi thân thiết tiếp."

Xong quay sang chú lái xe:

"Cảm ơn anh nhé, anh vất vả rồi, vào nhà uống hớp nước đã."

Chú lái xe thì vẫn lầm lì như cũ:

"Thôi, tôi đưa cháu đến nơi rồi, anh chị báo lại cho mẹ cháu yên tâm, giờ tôi còn phải đi đón thị trưởng, chào anh chị."

"Vâng, vậy thôi anh đi cẩn thận nhé."

Chú lái xe xách vali đồ đạc của Nana từ trong cốp xe xuống, giao cho dượng Trung rồi lái xe rời đi. Nụ cười trên mặt dượng Trung chợt tắt, một tay nhấc kéo vali, một tay dượng ôm lấy Nana bế xốc lên:

"Đi thôi, đi vào nhà."

Nana thấy thái độ dượng Trung thay đổi bất ngờ như vậy thì có chút sợ hãi, đưa ánh mắt qua vai dượng nhìn về phía dì út.

Nụ cười trên mặt dì út thật là gượng gạo, Nana cảm thấy khó hiểu, mấy người lớn này lại đang định chơi trò gì khó khăn mà không được cho trẻ con chơi cùng sao?

Dì út vội chạy chậm theo dượng Trung vào trong nhà, dì tiến đến sát người dượng Trung hỏi nhỏ:

"Thật sự phải để Nana làm sao, không còn cách nào khác nữa sao anh? Con bé còn quá nhỏ."

Dượng Trung có chút bực tức quát nhẹ:

"Em có thôi đi không, em chỉ là dì thôi, người quyết định là ba mẹ nó."

Nói xong dượng đặt cả vali quần áo và Nana xuống ghế sofa, xoa xoa đầu Nana tiếp tục nói với dì:

"Em nói với con bé đi, anh có việc ra ngoài."

Xong lại cúi xuống nói với Nana:

"Bé Na chơi với dì nhé, giờ dượng phải đi làm rồi."

Nana nghe thấy dượng nói chuyện với mình nhưng vẫn không ngừng nhìn ngang nhìn dọc khắp căn nhà, không quan tâm vẫy vẫy tay:

"Bye bye dượng."